Các món lên bàn, Khương Tử Hi chú ý những món đặc sắc, dinh dưỡng.
Nhân lúc Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược trò chuyện, hắn lấy đũa tính gắp chân dê nướng thơm ngon.
Miếng thịt dê dày vừa phải, được nướng đều màu, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt rất phù hợp với hắn.
Nhưng giây tiếp theo, miếng thịt thơm ngon đó đã bị một đôi đũa khác gắp đi.
Khương Tử Hi nghiêng đầu nhìn thấy Thẩm Tích Nhược dùng đũa chung gắp miếng thịt đi.
Sau đó mùi thơm của miếng thịt dần rời xa Khương Tử Hi mà theo động tác của Thẩm Tích Nhược chui vào chén của Tưởng Thiên.
Thẩm Tích Nhược dịu dàng nói: "Em ăn nhiều thịt vào, em gầy lắm rồi đó."
Khương Tử Hi: "............"
Cảm giác trên đầu mình đang sáng.
Tưởng Thiên nhấp môi, ngại ngùng kẹp thịt dê nếm thử, cười ngọt với Thẩm Tích Nhược: "Ăn ngon lắm chị." Thẩm Tích Nhược lại gắp thêm một miếng.
Tưởng Thiên thì gắp tôm, bóc vỏ, cho vào chén Thẩm Tích Nhược: "Chị cũng ăn đi."
Thẩm Tích Nhược tươi cười, gắp tôm cho vào miệng.
Cả quá trình cô luôn nhìn Tưởng Thiên.
Thấy Tưởng Thiên đỏ mặt, gục đầu xuống, cười lên.
Khương Tử Hi nhìn thấy mà ớn lạnh.
Khương Tử Hi: Tôi là ai, tôi ở đâu? Đúng ra mình không nên đi ăn bữa này, nhìn bọn họ ngọt ngào mà ê răng.
Chầu cơm này, Khương Tử Hi mệt mỏi nhìn hai người ngọt ngào ăn cơm.
Đáng sợ là cả hai nàng không rầm rộ ngọt ngào mà lặng lẽ ve vãn. Chẳng hạn Tưởng Thiên thảo luận chuyện diễn xuất với Khương Tử Hi nhưng chỉ cần Tưởng Thiên nói với mình quá ba câu thì Thẩm Tích Nhược lập tức tìm cớ xen vào.
Khương Tử Hi: Má ơi, con muốn về nhà.
Thật vất vả ăn xong bữa cơm, Khương Tử Hi lập tức gọi xe của mình về đoàn phim, nói gì cũng không lên xe Thẩm Tích Nhược, nhường cơ hội cho hai người ở riêng. Trước khi đi, Khương Tử Hi kéo tay Tưởng Thiên, sầu lo nói: "Thiên Thiên, cô phải biết quý trọng người trước mặt, đừng nghĩ đến những hoa dại bên ngoài!"
Tưởng Thiên: "..........Môn Văn của anh hình như không tốt lắm."
Khương Tử Hi im lặng, nhìn Thẩm Tích Nhược ở bên, mệt mỏi rời đi.
Thẩm Tích Nhược đứng đó, giọng dịu như nước: "Chị đưa em về đoàn phim hay mình đi tiếp?"
Tưởng Thiên cúi đầu nhìn điện thoại, nhỏ giọng đáp: "Còn một tiếng nữa em mới diễn nên mình có thể đi thêm nửa tiếng rồi về hóa trang."
Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Vậy chúng ta đi đâu?"
Tưởng Thiên ngước mắt, cười nói: "Đi đâu cũng được, em muốn......"
Nàng chưa nói xong, chớp mắt nhìn các hàng quán trên đường, nụ cười che dưới khăn quàng cổ.
Thẩm Tích Nhược không hỏi, đi về trước, vừa đi vừa nói: "Vậy chúng ta đi dạo trên đường nha." Ở đây là thành phố sa mạc, cây xanh rất ít mà lại đang mùa đông nên cây rụng lá tỏa ra không khí lạnh lẽo.
Trên đường ít người qua lại, cửa hàng cũng vì để tránh không khí lạnh ùa vào nên đóng chặt cửa. Không khí tràn ngập sự vắng vẻ.
Hai người vai kề vai, không lên tiếng. Bầu không khí độc đoán này vây lấy các nàng cũng không khiến các nàng xấu hổ.
Tưởng Thiên cảm thấy ấm áp, trái tim đập loạn như thủy triều làm cả người này phát ngứa, đặc biệt là bên dựa vào Thẩm Tích Nhược, có thứ gì đó dưới da nàng đang rục rịch.
Trời lạnh, cái lạnh của miền Bắc khác với miền Nam khi mà gió thổi làm rát cả da mặt.
Gió thổi đến như dao nhọn, Tưởng Thiên không khỏi nghiêng mặt, nhích lại gần Thẩm Tích Nhược.
Áo khoác ấm áp, dịu dàng bao lấy Tưởng Thiên.
Áo khoác mang theo mùi thơm thoang thoáng của Thẩm Tích Nhược.
Tưởng Thiên được Thẩm Tích Nhược ôm vào lòng, thoát khỏi gió lạnh.
Cánh môi mềm mại như pudding kia dán lên trán nàng.
"Chị......." Tưởng Thiên lên tiếng nhưng không nói được.
Vì nàng cảm giác được cơ thể Thẩm Tích Nhược run lên, những cảm xúc khó biết làm nàng không thể nói ra câu từ chối.
"Thiên Thiên, mình về thôi."
Đôi môi ấm áp kia như giấc mơ đẹp.
Dù xúc cảm đã biến mất nhưng hơi ấm vẫn đọng trên da.
Thẩm Tích Nhược buông nàng ra, không cho nàng nhìn mặt mình, xoay người đi về phía xe.
Tưởng Thiên thấy không ổn, đuổi theo, nắm chặt tay Thẩm Tích Nhược: "Chị sao vậy?"
Thẩm Tích Nhược xua tay, không quay đầu đáp: "Chị không sao, mình mau đi thôi, bằng không em sẽ không kịp hóa trang."
Tưởng Thiên không thể hỏi lại, đành theo Thẩm Tích Nhược vào xe.
Vào trong xe, hơi ấm làm Tưởng Thiên dễ chịu, nàng cởϊ áσ lông vũ, đặt ở ghế sau, còn mình ngồi ghế phụ, nhìn Thẩm Tích Nhược: "Em về đoàn phim còn chị có đi đâu không?"
Tưởng Thiên đỏ mặt, đổi chủ đề: "Chị... chị có cảm thấy điều hòa trong xe nóng quá không?"
Thẩm Tích Nhược chỉnh nhiệt độ xuống thấp, hỏi: "Vậy được chưa em?"
Tưởng Thiên ngoan ngoãn, gật đầu.
Thẩm Tích Nhược trả lời câu nàng vừa hỏi: "Chị đưa em về rồi về thành phố A làm việc, chuyến bay khởi hành lúc chiều, em không kịp đưa chị đâu."
Tưởng Thiên mở to mắt nhìn cô rồi dời mắt.
Nói cách khác, thời gian hai người ở chung chỉ còn có giây lát trong xe này.
Tưởng Thiên bỗng thấy khó chịu, không biết nên nói gì, đành xoắn ngón tay mình.
Xa chậm rãi lái trên đường về.
Tưởng Thiên bỗng chỉ ngoài cửa sổ: "Oa, chị nhìn bên kia kìa, có nhiều cột băng quá!"
Thẩm Tích Nhược nghiêng đầu, nhìn thoáng, thấy trên mái hiên của một hộ gia đình, treo các máng băng, hình dáng đồng đều.
Cô gật đầu khen: "Ừa đẹp lắm. Em có muốn dừng xe lại xem không?"
Tưởng Thiên nhìn thêm vài lần rồi nói: "Không cần đâu, đó là nhà của người ta, nhìn chằm chằm thì kỳ lắm."
Thẩm Tích Nhược hơi thất vọng, tiếp tục lái xe.
Dù cô lái chậm nhưng cũng sắp đến đoàn phim.
Khi gần đến đoàn phim, Tưởng Thiên càng nhộn nhào, khi thì vặn tay, khi thì dùng sức nắm góc áo.
"Em thích áo lông này sao? Vậy chị mua cho em thêm chiếc nữa nha." Thẩm Tích Nhược thấy nàng dùng sức nắm góc áo, cười nói.
Tưởng Thiên nhanh chóng bình tĩnh lại, cười đáp: "Không phải đâu, em tự mua quần áo được, hơn nữa em cũng không thích lắm chỉ đang gϊếŧ thơi gian thôi."
Thẩm Tích Nhược cong môi cười, cẩn thận dừng xe, nói: "Đến đoàn phim rồi, Thiên Thiên đóng phim phải cẩn thận an toàn đó."
Tưởng Thiên vẫn ngồi bất động.
Thẩm Tích Nhược kinh ngạc nhìn nàng, khẽ hỏi: "Thiên Thiên? Em thấy không khỏe sao?"