Nàng nằm trên giường, lướt điện thoại, thấy hot search của mình và Thẩm Tích Nhược.
Bình luận dưới hot search nửa tốt nửa xấu, có người cảm thấy tình cảm của hai người thật ngọt ngào, có người lại thấy phiền khi cả hai công khai.
"Đây là lễ trao giải gì chứ, sửa thành lễ come out của Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược luôn đi! Suốt chương trình chỉ toàn là cảnh hai người ân ái, còn có để idol khác nổi bật không?"
"Tưởng Thiên này không đơn giản, mọi người xem, cô ta mới debut bao lâu đã có giải người mới xuất sắc nhất, bây giờ còn quen cả chủ của truyền thông Khuynh Thành..... Về sau cô ta có thể thoải mái tung hoành showbiz quá. Thời này ai mà còn công khai với kim chủ?"
"Trước lễ trao giải, Thẩm Tích Nhược đã chủ động bảo vệ vợ, đó không phải chân ái sao! Ai nói Tưởng Thiên bám lấy Thẩm Tích Nhược, rõ ràng là Thẩm Tích Nhược bám lấy Tưởng Thiên!" "Trời ơi, đây là sân chơi của cư dân mạng không phải của fans Tưởng Thiên. Mấy người nghĩ sao nói Thẩm tổng bám lấy Tưởng Thiên, có thấy buồn cười không?"
"Video chiều qua, Thẩm tổng khép nép xin tha trước cửa Tưởng Thiên, xem xong rồi lại bàn chuyện nhà người ta."
"Idol nhà ai người đấy đu, đừng ăn vạ hay chửi nhau nữa, mọi người phải sống chan hòa."
Một cảnh phong ba, Tưởng Thiên đọc một lúc thấy đau đầu. Nàng bỏ điện thoại xuống, mở gương trong tủ quần áo, soi mình.
Nàng chỉnh tóc, vỗ vỗ mặt, cắn môi khiến mặt mày hồng hào. Dù không make up nhưng rất có tinh thần.
Nàng không muốn để Thẩm Tích Nhược thấy dáng vẻ lôi thôi khi rời giường của mình nên phải cố gắng giữ hình tượng.
Đáng tiếc muốn đi rửa mặt nhất định phải ra khỏi phòng ngủ. Vì đây là phòng ngủ nhỏ nên không có nhà vệ sinh. Nàng dự tính sau này phải mua phòng ngủ có phòng tắm bên trong....mà hình như sắp đến sinh nhật của Thẩm Tích Nhược? Mình phải chuẩn bị quà.... Nhưng chị ấy thích gì? Tưởng Thiên càng nghĩ, khóe môi càng cong lên.
Cuộc sống ngọt ngào bình dị thường ngày, chỉ nghĩ đến đối phương đã đủ hạnh phúc.
Tưởng Thiên mở cửa phòng, thấy phòng bếp có tiếng động. Nàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó rón rén đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Thẩm Tích Nhược đang bận rộn trước chiếc nồi đang bốc khói, cô không phát hiện nàng đứng ở cửa.
Tưởng Thiên không mang giày, bước lên thảm, tay chân nhẹ nhàng đến sau lưng Thẩm Tích Nhược.
Nàng nhìn thấy cô đã múc đồ ăn xong, chuẩn bị xoay người thì ôm chặt lấy eo cô.
Nàng cười trộm, trẻ con hỏi: "Đoán xem em là ai?"
"Thiên Thiên tỉnh rồi sao? Sao em không gọi chị?"
Thẩm Tích Nhược muốn quay đầu nhìn nàng, Tưởng Thiên hoảng sợ che mắt cô.
"Chị mau đoán xem em là ai!" Tưởng Thiên sốt ruột nói.
"Ừm.... Để chị đoán, có phải là công chúa hamster bé bỏng đáng yêu nhất trần đời không?" Thẩm Tích Nhược cười, chậm rãi nói. "Hả? Em trở thành công chúa hamster khi nào?"
Tưởng Thiên khó hiểu lẩm bẩm, nàng vẫn không buông tay, lớn tiếng đáp: "Vậy chị phải tặng quà cho công chúa thì công chúa mới thả chị ra!"
Thẩm Tích Nhược cười lớn nói: "Công chúa ơi, quà của em chính là....."
Nhân lúc Tưởng Thiên thả lỏng tay, cô quay đầu hôn lên má Tưởng Thiên: "Cái này."
Tưởng Thiên được hôn đỏ mặt, nàng kéo tay Thẩm Tích Nhược, nũng nịu: "Quà này công chúa thích lắm, chị còn quà khác không?"
Thẩm Tích Nhược nhìn nồi, cô đẩy Tưởng Thiên ra khỏi phòng bếp: "Rồi rồi, em ra ngoài ngồi, chờ ăn cơm."
Tưởng Thiên lưu luyến đi đến cửa, nàng nhìn Thẩm Tích Nhược, nói: "Nhưng em không muốn cách xa chị."
Thẩm Tích Nhược cười, đôi mắt dịu dàng như sóng nước: "Chị sẽ đến ngay."
Tưởng Thiên vẫn ra ngoài, vì câu nói vừa rồi khiến nàng ngại ngùng. Nàng xoa mặt mình, ngồi trước bàn, mỉm cười.
Hai người đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, dù chân bước lên thảm nhưng cũng cảm thấy như bước lên mây, chỉ một hành động, một câu nói cũng khiến trái tim rung động.
Cảm giác kỳ diệu này làm Tưởng Thiên bồi hồi không thôi.
Khi đang đắm mình trong cảm giác kỳ diệu, Tưởng Thiên bỗng nhận điện thoại của Lý Hồng.
"Thiên Thiên, có chuyện này.... Hôm nay chị nhận được cuộc gọi lạ, bà ta tự nhận là mẹ em, muốn tìm em tâm sự nhưng em đã block bà ta."
Đây.... chẳng lẽ là mẹ của nữ chính Tưởng Thiên trong truyện?
Nữ chính là người nhu nhược, thánh mẫu, vì sao lại block mẹ mình?
Tưởng Thiên không hiểu, nói với Lý Hồng: "Em sẽ mở block ra, chị bảo bà ta gọi em nha."
Lý Hồng đồng ý, dặn nàng lịch trình chiều nay rồi gác máy.
Tưởng Thiên mở block ra, cố nhớ lại cốt truyện.
Trong truyện, gia cảnh của Tưởng Thiên rất tệ, ba là tên rượu chè cờ bạc. Sau khi sinh con, mẹ Tưởng Thiên giao con cho bà nội nuôi, còn mình vào thành phố làm việc. Bà nuôi nàng đến khi nàng vào đại học.
Năm hai đại học, bà nội qua đời.
Khi nàng về thôn tìm ba, ông uống nhiều rượu nên trở thành kẻ ngốc, chỉ có thể tự chăm bản thân, không thể nhận ra nàng.
Nàng đưa ba đến trước mộ bà vái lạy rồi nhờ dân làng chăm ba, nàng đưa tất cả tiền mình kiếm được cho họ.
Đó là tiền tiết kiệm nàng để dành đóng học phí. Bây giờ đưa hết cho hàng xóm, học kỳ sau, nàng chỉ có thể mượn tiền đi học.
Tưởng Thiên trằn trọc tìm kiếm người mẹ đã mất liên hệ, nàng phát hiện mẹ đã gả cho người khác, hiện đang có cuộc sống hạnh phúc.
Tưởng Thiên có số điện thoại của mẹ, nàng rối rắm thật lâu mới gọi cho bà, nói rõ thân phận của mình.
Nào ngờ, chưa đợi nàng dứt lời, bà ta đã bắn rap: "Tao sinh mày ra chưa nuôi mày ngày nào. Bây giờ thiếu tiền thì đừng tìm ta, tìm nhà nội đi, không phải mày còn có mấy chú sao. Con gái con lứa học chi cho cao, còn bày đặt học trường điện ảnh. Học phí vừa đắt vừa chỉ làm được vài năm. Tao thấy mày đi dạy...."
Tưởng Thiên không nghe xong, gác máy.
Đến cuối năm, Tưởng Thiên gửi tin chúc mừng năm mới cho mẹ, nhận ra bà đã block mình.
Nhìn hàng chữ "gửi thất bại", tâm trạng Tưởng Thiên tụt dốc.
Mang tâm lý trả thù, nàng cũng block số mẹ.
Trong cuộc đời thiếu tình thương gia đình, nữ chính gặp được Thẩm Tích Chu, vì đối phương quan tâm, ân cần một chú đã mù quàng, điên cuồng yêu thương hắn.
Đời sống tình cảm có thể bị ảnh hưởng bởi tuổi thơ và quá khứ. Người thiếu tình thương sẽ lầm tưởng sự vờ quan tâm là tình yêu mà dẫn đến những điều không mong muốn sau này.
Có đôi khi Tưởng Thiên cũng đồng cảm với nữ chính.
Nàng yêu thương Thẩm Tích Chu cũng không hẳn là ý của nàng, nàng chỉ không hiểu tình yêu là gì.
Nghĩ vậy, Tưởng Thiên ngẩng đầu, thấy Thẩm Tích Nhược bưng khay, đi đến.
Dưới cái nắng ấm, gương mặt Thẩm Tích Nhược xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, bước đi nhẹ nhàng.
Tưởng Thiên nhìn cô đặt đồ ăn trên bàn, nàng cảm thấy lúc này thật hạnh phúc.
Nàng đưa tay nói: "Ôm cái nha!"
Thẩm Tích Nhược chỉnh lại thức ăn trên bàn, bỏ tạp dề, cười ôm lấy Tưởng Thiên.
Cảm giác ấm áp làm Tưởng Thiên chợt thấy buồn, nàng bật khóc.
Đây không ý của nàng.
Nàng không muốn khóc.
Có lẽ đây là phản ứng của cơ thể này.
Sau khi nghe thấy chuyện của mẹ, nữ chính Tưởng Thiên bị cái ôm của Thẩm Tích Nhược làm cảm động?
Tưởng Thiên lau nước mắt, bỗng nghe thấy chuông điện thoại.
Nàng cúi đầu, nhìn người gọi đến: Mẹ.
Trùng hợp, Thẩm Tích Nhược cũng nhận thấy điện thoại trong túi mình đang reo.
Cô mở ra xem là ba.
Hai người nghiêm túc nhìn nhau.
Thẩm Tích Nhược bảo nàng nghe máy còn cô ra ban công nghe: "Con nghe, có chuyện gì ạ?"
Tưởng Thiên chuẩn bị tâm lý, cầm điện thoại, ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia là tiếng giọng nữ già gấp gáp nói: "Tưởng Thiên? Là Tưởng Thiên sao? Là mẹ đây! Thiên Thiên, mẹ tìm được con rồi!"
Tưởng Thiên không biết nên nói gì, chẳng lẽ không phải người block mình là bà ta sao? Giờ bà ta còn diễn cảnh mẹ con tình thâm?
Nàng cười lạnh, đáp: "Bà Tôn Quyên, bà đừng giả vờ nữa. Lúc trước, tôi tìm bà, bà đã vội chặn số tôi, bà nhớ chuyện hai năm trước không?"
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu như bị nghẹn.
Tôn Quyên, mẹ của Tưởng Thiên thận trọng nói: "Thiên Thiên.... Lần này mẹ gọi cho con là muốn tìm cơ hội tâm sự. Mẹ con ta nhiều năm không gặp..... Mấy ngày nay mẹ luôn mơ thấy con nên mẹ buồn lắm....."
Giọng Tôn Quyên nghẹn ngào, dạt dào tình cảm.
Tưởng Thiên lạnh lùng từ chối: "Có gì bà cứ nói trên điện thoại là được rồi."
Tôn Quyên lập tức khóc thảm thiết: "Em con.... Nó gặp chuyện rồi. Mẹ vừa ly hôn, bây giờ nhà nghèo không có tiền để ăn.... Con không thể thấy chết không cứu, con là đại minh tinh, con phải giúp mẹ!"