Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 87



Sáng hôm sau, Tưởng Thiên tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu rọi ngoài cửa sổ.

Nàng giật giật cánh tay, cảm giác cả người mềm như bông, hoàn toàn không có chút sức lực.

Cảm giác mệt mỏi chạy dọc từ đầu đến chân.

Thật sự, nàng chưa từng thoải mái như này trước đây.

Tưởng Thiên nhớ đến chuyện tối qua, càng nghĩ càng thấy lạ. Trước kia nàng không ngờ, chuyện đó lại thoải mái đến vậy. Cả quá trình nàng như ngâm mình trong nước ấm được tình yêu bao lấy.

Cơ thể và linh hồn đạt được kɧoáı ©ảʍ .... hoàn toàn khác với lần trước.

Tưởng Thiên động eo, nàng nâng người lên, cẩn thận xoa eo mình.

Chiếc eo nàng mất lực, ngã lên giường.

Có phải tối qua hai người làm hơi quá không nên hôm nay nàng hoàn toàn không dậy nổi.

Đáng thương hơn, nàng vốn muốn dùng bữa sáng ở khách sạn nhưng giờ có lẽ không ra khỏi cửa được.
Tuy chăn êm nệm ấm là thế nhưng Thẩm Tích Nhược chẳng biết bỏ đi đâu. Trên giường chỉ có một mình Tưởng Thiên, nàng cứ thế lăn qua lăn lại.

"A...."

Nàng lăn một lúc bất cẩn va vào tủ.

Thế là nàng lăn về giữa giường, giang tay giang chân ngắm trần nhà.

Dấu vết tối qua của hai người còn lưu lại trong khăn trải giường nằm trên thảm. Tối qua xong việc, Thẩm Tích Nhược đã trải tấm ga mới.

Khi đó Tưởng Thiên mệt mỏi, choáng váng không rõ cô đổi ga giường khi nào.

Nhưng hiện tại nằm bên trên, nàng nhớ lại dáng vẻ tối qua của Thẩm Tích Nhược.

Tưởng Thiên đỏ mặt, lắc lư cơ thể. Nàng vùi vào chăn, trộm cười.

Tựa như thiếu nữ vừa có tình đầu, nàng ngại ngùng, kiêu ngạo cười.

Vì hôm nay, nàng sẽ không còn cô đơn một mình, nàng đã có người thân!

"Vợ mình là Thẩm Tích Nhược. Ừm, nghe hay đấy!" Tưởng Thiên vùi vào gối nói.
Đúng lúc này, Thẩm Tích Nhược mở cửa, cô nghĩ Tưởng Thiên còn ngủ bèn đến cạnh giường, lay nàng.

Tưởng Thiên ngừng thở, chờ phản ứng của cô.

Từng chút từng chút, nàng cảm giác Thẩm Tích Nhược cúi đầu, hôn mình.

Tưởng Thiên vờ không cảm nhận được, cố gắng chờ đợi hành động tiếp theo của đối phương.

Hơi thở ấm áp của Thẩm Tích Nhược thổi lên má mình chạy về phía tai. Cô hôn lên bên tai nàng.

Tưởng Thiên nằm, bị hôn đến đỏ mặt nhưng vì có gối che mặt nên nàng vờ không tỉnh.

Thẩm Tích Nhược lại tiếp tục hôn xuống phần cổ Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên không nhịn nổi, run rẩy nhưng mắt vẫn nắm.

"Dậy đi em." Thẩm Tích Nhược ghé bên tai Tưởng Thiên, dịu dàng gọi.

"Ừm..........." Tưởng Thiên quay mặt đi, lựa chọn giả bộ ngủ, không muốn nhìn Thẩm Tích Nhược.
Nàng thấy ngại quá.

Nhưng khi nàng không phản ứng, lại cảm giác hơi thở của Thẩm Tích Nhược đến gần môi mình.

"Còn chưa dậy sao? Vậy chị........."

Càng nói, hơi thở của Thẩm Tích Nhược cũng hướng về phía đôi môi.

Tưởng Thiên lập tức mở mắt, uốn éo: "Aaaaa, em tỉnh rồi! Em tỉnh rồi!"

Thẩm Tích Nhược không ngừng lại, hôn lấy cánh môi Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên: "Chị chờ đã, em chưa đánh răng! Thúi lắm!"

Thẩm Tích Nhược siết lấy vai nàng: "Chị không chê đâu."

Tưởng Thiên: "Nhưng em chê em, tránh ra!"

Nàng vượt qua Thẩm Tích Nhược, bay thẳng vào nhà vệ sinh.

Khi nàng rửa mặt, Thẩm Tích Nhược đi đến trước cửa phòng vệ sinh, nói: "Thiên Thiên, sau này mình đổi xưng hô đi em."

Miệng Tưởng Thiên dính đầy bọt kem, ngạc nhiên hỏi: "Đổi thành sao ạ?"

Thẩm Tích Nhược: "Thì gọi..... Cục cưng? Em yêu? Bé con?"

Tưởng Thiên nghe mà ớn lạnh. Mấy xưng hô này không có vấn đề nhưng tối qua vừa xong việc hôm nay gọi vậy làm nàng.... thấy ớn quá.

Nàng chăm chú đánh răng, không bình luận.

Thẩm Tích Nhược lại nói: "Chị đã thêm tên em vào thẻ ngân hàng của chị. Sau này em có thể tiêu tiền trong thẻ chị."

Tưởng Thiên mơ hồ, hỏi: "Còn tiền của em thì sao?"

Thẩm Tích Nhược: "Tiền em bọn mình để dành, làm quỹ gia đình."

Tưởng Thiên:"...................."

Nàng không ngờ, sau đêm qua, Thẩm Tích Nhược lại biến thành người đầy trách nhiệm với gia đình và bạn đời?

Nhưng nàng cũng rất thích Thẩm Tích Nhược như vậy.

Đáng yêu, cô dùng cách của riêng mình yêu thương Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên nhanh chóng rửa mặt.

Còn chưa ra, Thẩm Tích Nhược đã vội vào trong, ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng đến khi cả người Tưởng Thiên đỏ bừng.

"Chị làm gì vậy........."

Tưởng Thiên đẩy Thẩm Tích Nhược ra, vô tình chạm vào chỗ mềm mại.

Nàng vội rụt tay.

Thẩm Tích Nhược nắm lấy tay nàng, không cho nàng rút, cười nói: "Nè, em sờ kỹ vào."

Tưởng Thiên đành bị động, cảm nhận chỗ mềm mại như bông gòn.

Hình ảnh đó..... chỉ cần nghĩ Tưởng Thiên đã cảm thấy xấu hổ tột cùng.

"Sờ kỹ chưa em?" Thẩm Tích Nhược còn dám hỏi chuyện này! Tưởng Thiên nghe vậy, vừa ngại vừa giận.

"Chị có ý gì! Sao lại bảo em sờ!"

Thẩm Tích Nhược hôn lên tay nàng.

Sau đó nghiêm túc, dịu dàng nói: "Vì chị muốn em quen từng điểm trên người chị."

Tưởng Thiên vốn cảm thấy mặt mình đủ đỏ rồi nhưng giờ nó có thể đỏ hơn.

Nàng cảm thấy tiếp tục vậy mình sẽ ngất nên vội ra ngoài: "Rồi, chị đừng trêu em nữa........"

Thẩm Tích Nhược theo sau, ôm eo nàng: "Chị đâu có trêu em, là em trêu chị mà."

Tưởng Thiên: "Hả? Hồi nào cơ?"

Thẩm Tích Nhược: "Em đứng trước mặt chị là đã trêu chị rồi."

Tưởng Thiên được ôm đến bàn ăn. Nàng thấy bữa sáng đã có sẵn trên bàn từ tiểu long bao, bánh quẩy, sữa đậu nàng đến sandwich, salad.

Bữa sáng phong phú với các bao bìa khác nhau cho thấy được mua từ nhiều nơi.

Tưởng Thiên quên chuyện vừa rồi, kinh ngạc hỏi: "Sao chị mua nhiều vậy! Hai đứa không ăn hết đâu!"

Thẩm Tích Nhược: "Phần lớn đều là từ nhà ăn của khách sạn, cũng có phần là chị mua ở trung tâm thương mại, cửa hàng tiện lợi. Hôm nay mùng một, chúng ta phải ăn ngon."

Tuy Thẩm Tích Nhược chỉ nói sơ qua nhưng Tưởng Thiên biết Thành phố này vào Tết vắng vẻ. Người ngoại tỉnh về quê đón Tết, người nội thành đóng cửa ăn Tết. Nàng không rõ Thẩm Tích Nhược chạy bao nhiêu chỗ mới mua được nhiều món như vậy.

Nghĩ vậy, nàng lại đau lòng nhìn Thẩm Tích Nhược: "Mùa đông chị ra ngoài mua đồ có bị lạnh không?"

Thẩm Tích Nhược đưa tay cho Tưởng Thiên xem

Tưởng Thiên cầm lấy đặt vào lòng, rồi lại ôm lấy Thẩm Tích Nhược nhằm sưởi ấm cho cô.

Nhiệt độ trong phòng đủ ấm nhưng Tưởng Thiên cảm thấy làm vậy sẽ khiến cô thấy ấm hơn.

Thẩm Tích Nhược ở trong lòng nàng nói: "Em xem, em làm vậy không phải đang trêu chị sao?"

Tưởng Thiên nghe thấy, hỏi lại: "Em ôm chị sao thành trêu chị?"

Thẩm Tích Nhược nhìn nàng với đôi mắt đầy du͙© vọиɠ: "Vì em chạm chị làm chị nhớ đến chuyện tối qua đã làm với em."

Tưởng Thiên nghe thấy vội buông Thẩm Tích Nhược như ném củ khoai nóng.

Thẩm Tích Nhược cười trộm: "Sao vậy em?"

Tưởng Thiên cầm sandwich, cắn mạnh: "Em không thèm nói chuyện với chị! Chị.... chị đáng ghét quá!"

Thẩm Tích Nhược: "Thật vậy sao?"

Tưởng Thiên ăn nhưng đôi mắt vẫn đặt lên bữa sáng trên bàn, không đáp.

Thẩm Tích Nhược: "Em ăn trông đáng yêu như hamster."

Tưởng Thiên không tiếp lời, phồng má uống sữa chua.

Thẩm Tích Nhược: "Em uống sữa trông như dê con."

Tưởng Thiên bỏ chai sữa chua xuống, ăn bánh quẩy.

Thẩm Tích Nhược: "Em ăn bánh quẩy giống mèo con đang nghịch đồ chơi."

Tưởng Thiên bỏ bánh quẩy xuống, cầm tiểu long bao, cầm ống hút hút nước.

Thẩm Tích Nhược: "Miệng em hút như chim sẻ."

Tưởng Thiên trừng Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược lại cười nhìn nàng.

Lúc lâu sau, Tưởng Thiên bật thốt: "Trời ơi! Chị phiền quá!"

Bá đạo tổng tài Thẩm Tích Nhược vừa trải qua đêm trăng mật với người yêu sao lại phiền vậy?

Tưởng Thiên chỉ có một câu hỏi nhỏ nhoi: Bây giờ mình trả hàng còn kịp không?