Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 21: Đến nhà anh



Bây giờ cũng đã muộn rồi nhưng Trịnh Lam vẫn ngồi đó, lúc Bách Hạo và Perry rời đi cậu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu ngắn gọn ngày mai gặp lại.

Bách Hạo nhận thấy tâm trạng của cậu có hơi kém nhưng cũng không dám hỏi tại sao, chỉ dặn Trịnh Lam về phòng sớm một chút.

Vì đã quá muộn nên không còn xe buýt ở trường nữa, và vẫn còn một quãng đường dài để đi từ thư viện về kí túc xá.

Mùa này ở Palo Alto mưa rất nhiều, hàng ngày Trịnh Lam đều sẽ mang theo dù bên người nhưng cậu không nghĩ tới hôm nay lại mưa to đến vậy, nhìn trời có vẻ sẽ mưa rất lâu.

Cậu đứng bên trong cửa kính của thư viện, tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa mãi không ngừng, hạt mưa như những hạt đậu rơi từ trên trời xuống nền đất. Ánh đèn từ thư viện hắt ra, Trịnh Lam cũng nhìn được sơ sơ ra bên ngoài.

Tóm lại là... Tất cả đều là nước, một tầng nước, không biết là sâu bao nhiêu.

Cậu không đẩy cửa ra, mưa bay qua mái hiên và đập vào cửa kính, khí thế hung hãn.

Đèn trong thư viện phía sau cậu đã tắt một nửa, thủ thư bảo với cậu rằng đã đến giờ thư viện đóng cửa.

Trịnh Lam không muốn làm chậm trễ việc tan ca của người ta, dù thế nào thì một lúc nữa cơn mưa này cũng sẽ không ngừng lại được, dính mưa thì về tắm vậy.

Thế nên Trịnh Lam bung dù đi ra ngoài.

Dưới thư viện là một cầu thang rất dài, đèn đường dưới màn mưa không được sáng cho lắm, Trịnh Lam mơ hồ không nhìn thấy rõ bậc thang dưới chân. Cậu cố để không bị té ngã nên không chú ý đến cái dù, trên tay nghiêng nghiêng chống đỡ nên hơn nửa bả vai đã bị ướt mà cậu cũng không phát hiện ra, đến khi nước thấm qua lớp áo khoác dày thì cậu mới phát hiện ra có gì đó không đúng, lúc này cậu chỉ đành thở dài.

Lần sau trước khi muốn đi ra ngoài phải xem dự báo thời tiết trước mới được.

Đi xuống bậc thang, dưới chân cậu là một tầng nước, Trịnh Lam nhón chân cẩn thận bước đi, bỗng nhiên sau lưng sáng lên, theo đó là tiếng còi xe vang lên.

Trịnh Lam quay đầu lại nhìn, ánh đèn xuyên qua màn mưa làm cậu phải híp híp mắt lại.

Từ trên ghế lái có một người bước xuống, dáng người bị ánh đèn ô tô chiếu vào trông thẳng tắp đến lạ.

Người kia che dù từng bước từng bước đi tới, bọt nước dưới chân tung lên, nghe còn rõ ràng hơn cả tiếng mưa rơi.



"Tại sao anh... ở đây?" Trịnh Lam cảm thấy giọng mình không thể nói lưu loát.

Đã không gặp nhau một thời gian, khi Bùi Yến lại xuất hiện trước mặt cậu, vậy mà Trịnh Lam lại cảm thấy hoảng hốt và lạ lẫm.

Trời mưa to không tiện nói chuyện, Bùi Yến chỉ chỉ vào xe, Trịnh Lam hiểu ý đi qua, kéo cửa xe ngồi lên chỗ tay lái phụ.

Bùi Yến nâng nhiệt độ xe lên, cửa xe vừa đóng, một thế giới yên tĩnh và ấm áp như mùa xuân được ngăn cách với bên ngoài.

"Em lạnh không?" Bùi Yến vừa hỏi vừa hướng quạt về phía cậu một chút.

Trịnh Lam lắc đầu, rút giấy trên xe lau nước mưa trên bả vai.

Cậu sợ làm bẩn xe của Bùi Yến.

"Sao em lại ở lại thư viện muộn như vậy?" Bùi Yến đùa cậu: "Bình thường em không học tập chăm chỉ à?"

"Anh nói gì vậy chứ..." Trịnh Lam bật cười, không khí ngột ngạt được thả lỏng.

"Vì sao anh lại ở chỗ này ạ?" Trịnh Lam nắm nắm giấy trong tay, khăn giấy ướt bị vo thành một cục.

"Em không biết phòng ngủ ở tầng dưới bị ngập nước sao?" Bùi Yến hỏi cậu.

Trịnh Lam không ngờ mưa lại nghiêm trọng như thế, cậu mở điện thoại lên rồi vào trong diễn đàn trường, thấy hình ảnh mọi người đăng lên.

Khu vực phòng ngủ tầng dưới là chỗ đất trũng, bình thường trời mưa cũng sẽ tích tụ nước, nhưng nhìn ảnh thì có vẻ tối nay tầng dưới cùng đã ngập gần hết.

Ngay lúc cậu lướt diễn đàn thì Bùi Yến đã khởi động xe, đi về hướng ngược lại kí túc xá.

"Chúng ta đi đâu vậy ạ?" Trịnh Lam ngẩng đầu nhìn đường trước mắt, hỏi.

Bùi Yến thuần thục đánh tay lái, mặt không đổi sắc nhìn con đường phía trước, nói: "Nhà tôi."

Trịnh Lam ngừng mất mấy giây.

"Nhà anh á?"

"Ừm." Bùi Yến lặp lại một lần nữa, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Nhà tôi."

"Kí túc xá như vậy em không vào được đâu." Bùi Yến nói.

"Nhưng mà đấy cũng chỉ là một đoạn ngắn thôi, về phòng em có thể đi tắm luôn."

"Không được." Bùi Yến bác bỏ: "Em sẽ bị cảm mất."

"Nhưng..."

"Bị cảm thì sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi."

Trịnh Lam hít một hơi rồi lại nuốt xuống.

"Vâng..."

"Tôi đã để mèo ở trong phòng rồi, nó sẽ không ra đâu. Lông mèo tôi cũng dọn dẹp rồi nên đừng lo." Bùi Yến ngừng một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ em có thể cùng tôi về nhà không?"

Nhà Bùi Yến cũng không có sự thay đổi gì cả kể từ lần trước cậu đến.

Chỉ là có thêm một khung leo cho mèo ở một góc trong phòng khách.

Bùi Yến cầm lấy chiếc áo khoác mà Trịnh Lam cởi ra rồi treo trong máy sấy, Trịnh Lam đi một mình đến trước khung leo trèo cho mèo, dường như cậu đang quan sát một cách thích thú.

"Chỗ này tôi không đảm bảo mình dọn sạch rồi đâu." Bùi Yến lo lắng kéo cậu ra.

Trịnh Lam sờ sờ mũi, chột dạ quay đầu nói: "Có lẽ... Không nghiêm trọng vậy đâu anh. Chỉ là khi giao mùa sẽ bị hơi nặng một xíu thôi."

Được rồi... Cậu thừa nhận lúc thấy video Cindy chơi với mèo của Bùi Yến thì trong lòng của cậu cũng không quá dễ chịu.

Nhưng thật ra đó cũng không phải là lời nói dối, đúng là cậu bị viêm mũi thật.

Mỗi khi thời tiết không ổn định là mũi của cậu sẽ rất khó chịu, cậu đã dùng nhiều thuốc nhưng đều không khỏi, bác sĩ nói phải để ý bớt tiếp xúc với lông chó, lông mèo, phấn hoa các thứ.

Có điều Bùi Yến cũng không để ý trong lời cậu nói có gì khác thường, anh buông lỏng cánh tay nói: "May quá." Sau đó Trịnh Lam hỏi anh: "Anh nuôi mèo lúc nào vậy ạ? Lần trước em đến chưa thấy anh nuôi."

"Trước đấy Cindy đã nhặt được nhưng cô ấy ở ký túc xá trong trường nên không nuôi được, vì thế nên đưa cho tôi nuôi." Bùi Yến nói.

Ai mà ngờ đâu em lại bị dị ứng lông mèo chứ...

"Ồ..."

Hóa ra sự tình đơn giản như vậy, giữa bạn bè với nhau thì đây là chuyện bình thường.

"Tôi đã tìm được người thích hợp rồi." Bùi Yến nói tiếp.

"Tìm người? Để làm gì ạ?" Trịnh Lam khẽ giật mình.

Bùi Yến nhìn Trịnh Lam một chút: "Nuôi mèo đó."

Giọng điệu thẳng thắn như thể việc chuyển giao con mèo không liên quan gì đến Trịnh Lam vậy, khiến Trịnh Lam không dám nghĩ tới mục đích làm việc này của Bùi Yến.

Trịnh Lam vẫn đứng đó im lặng nhìn khung leo cho mèo, còn Bùi Yến thì không biết đã khi nào đãi thả khăn lên đỉnh đầu của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa: "Em đi tắm đi, tôi chuẩn bị đồ cho em rồi, tất cả đều là đồ mới."

Trịnh Lam vươn tay lấy khăn mặt xuống, không cẩn thận chạm vào tay của Bùi Yến làm cậu rụt mạnh tay về.

Bùi Yến cười một tiếng khi thấy cậu lấy một góc khăn che lỗ tai bỗng dưng đỏ ửng lên của mình, trêu cậu: "Em làm gì đó..."

Trịnh Lam nhanh chóng đi tắm.

Bùi Yến đang ở trong phòng ngủ chính thu dọn đồ đạc, cánh cửa mở rộng, Trịnh Lam chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.

Cậu đi vào, hỏi: "Anh đang làm gì thế ạ?"

Bùi Yến thấy cậu thì giơ cái gối trên tay của mình lên: "Chỉ còn một phòng đang nhốt mèo thôi. Đêm ngủ như thế nào giờ?"

Anh cũng đã đi tắm và thay bộ đồ ngủ, lông mày giãn ra, giọng điệu thoải mái.

Thế mà Trịnh Lam lại nói một câu khó đỡ.

"Để em ngủ ghế sô pha cho." Cậu ôm lấy chăn gối từ trong tay của Bùi Yến.

Bùi Yến đứng hình.

Cái giường hai mét của anh còn chưa đủ rộng hay sao mà Trịnh Lam lại muốn ngủ ở ghế sô pha...

Anh mới chậm một chút mà Trịnh Lam đã để chăn gối lên ghế sô pha xong, cậu còn xoay người điều chỉnh lại.

"Để em ngủ ở ghế sô pha là chuyện mà tôi sẽ làm sao?" Bùi Yến khẽ cười một tiếng, nắm lấy cổ tay của Trịnh Lam: "Em lên giường ngủ, tôi ngủ ở ghế sô pha."

"Nhưng mà..." Trịnh Lam chưa kịp nói xong thì đã bị Bùi Yến cắt đứt.

Anh ngồi xổm xuống ôm lấy eo của Trịnh Lam rồi vác cậu lên vai.