Trịnh Lam còn phải thi thử vài môn nữa, môn học cuối cùng kết thúc vào buổi trưa.
Lúc rời khỏi trường thi, thanh âm của rất nhiều bạn học vui vẻ như trút được gánh nặng trong lòng Trịnh Lam cũng nhẹ nhõm không ít.
Cậu bật chiếc điện thoại đã được tắt nguồn từ trước khi cuộc thi bắt đầu, không có ai nhắn tin đến.
Cuộc trò chuyện với Bùi Yến lần trước vẫn dừng lại ở tin nhắn của Trịnh Lam: Em ăn xong rồi.
Trịnh Lam vừa đi về phía phòng ngủ, vừa nhắn tin cho Bách Hạo, nói: Tôi thi xong rồi.
Bách Hạo: Tôi biết rồi, bạn nhất định cố ý nói cho tôi để tôi tức giận sao?!
Trịnh Lam: Xin lỗi bạn.
Thấy cậu nói xin lỗi chân thành như thế, Bách Hạo nhắn lại: Không có gì đâu, tôi chỉ đùa với bạn thôi, sao có thể coi là thật.
Trịnh Lam thở phào một hơi, hỏi hắn: Khi nào các cậu thi xong?
Bách Hạo: Tôi còn ba ngày nữa.
Trịnh Lam tìm chìa khóa nói: Các cậu học tài chính không dễ dàng chút nào.
Bách Hạo: Khóa trên của chúng tôi đã thi xong từ hôm qua rồi.
Đầu ngón tay của Trịnh Lam dừng lại.
Thì ra hôm qua Bùi Yến đã thi xong rồi, trước đó cậu còn tưởng do anh bận ôn thi nên không có thời gian nhắn tin, thì ra không phải.
Bùi Yến không muốn để ý đến cậu.
Trịnh Lam cắn môi, trong lòng chua xót.
Nghỉ ngơi hơn hai ngày, giáo sư nhắn tin cho Trịnh Lam, bảo cậu đến phòng làm việc bắt đầu công việc.
Nội dung làm việc là phụ trách tiếp đón sinh viên mới và giải đáp thắc mắc, chủ yếu là gọi điện thoại.
Giáo sư sắp xếp cho cậu một phòng độc lập, bên trong có rất nhiều bàn làm việc còn trống, Trịnh Lam tùy tiện chọn một vị trí, đặt chồng tài liệu sinh viên mới cần liên hệ đặt lên bàn, còn cả một chiếc điện thoại bàn nữa.
Giáo sư bàn giao một số hạng mục cần chú liền rời đi.
Trịnh Lam ngồi xuống, gỡ khăn quàng cổ, bắt đầu làm việc.
Cậu cần liên hệ chủ yếu là du học sinh người Trung Quốc, đều nói bằng tiếng Trung nên không có chướng ngại về mặt ngôn ngữ, nói chuyện cũng khá trôi chảy.
Nhưng nhiệm vụ khá nhiều, từ sáng đến trưa, Trịnh Lam gọi mấy chục cuộc điện thoại, điện thoại bàn không thể so sánh với di động, ấn nhiều khiến bàn tay cũng bị đau, đôi khi cảm ứng lại không nhạy bén, phải lặp lại rất nhiều lần.
Chuyện này may mà gặp được Trịnh Lam rất nhẫn nại, nếu bực bội có thể dập mạnh ống nghe.
Mấy ngày trôi qua, Bách Hạo đã thi xong, hắn gọi điện thoại cho Trịnh Lam, đầu dây bên khi một lúc lâu mới bắt máy, một tiếng "Alo" dọa Bách Hạo giật mình.
"Bạn là Trịnh Lam đấy à?"
"Ừm." Cổ họng Trịnh Lam không ổn lắm, vẫn phải nói chuyện, âm thanh giống như tiếng xe giấy.
"Trời ơi...." Bách Hạo biết cậu đi phụ việc cho giáo sư, không nghĩ đến mới có mấy ngày đã thành ra thế này.
Để tỏ vẻ quan tâm bạn bè, buổi tối Bách Hạo đến ký túc xá của Trịnh Lam, mang cho cậu mấy gói kẹo bổ phế.
"Tôi mua loại đắt nhất trong hiệu thuốc đó, bạn ăn nhiều vào, không có việc thì nhớ ngậm." Bách Hạo nói.
"Cảm ơn." Bây giờ việc nói chuyện là rất khó khăn với Trịnh Lam, cậu rất ít khi lên tiếng, nếu có cũng chỉ là những từ đơn ngắn gọn.
Bách Hạo hỏi dự định sau này của cậu, vì Trịnh Lam về nước quá muộn, Bách Hạo không chờ được đến lúc đó nên bọn họ có thể phải tách ra.
Không lâu sau Bách Hạo rời đi, lúc đến cửa lại hỏi: "Bùi Yến đâu rồi? Gần đây anh ấy có đến không?"
Thời gian ôn tập trước đó, Bùi Yến thường xuyên đi ăn cùng Trịnh Lam, Bách Hạo đều biết.
"Anh ấy bận." Trịnh Lam không muốn nói nhiều lắm.
Bách Hạo cảm thấy hai người này hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi lại.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Trịnh Lam cũng cảm thấy hơi quá tải, may mắn giáo sư kịp thời giảm bớt lượng công việc cho cậu, nói sẽ tìm thêm người đến phụ giúp.
Lúc Trịnh Lam đi gặp người hỗ trợ thì gặp người quen.
Người đó ngồi ở chiếc ghé cậu hay ngồi, cả thân người tinh tế cực kỳ.
Giản Ký.
"Là cậu à?" Giản Ký hơi giật mình, giọng điệu không tốt nhưng cũng không xấu.
"Ừm." Trịnh Lam đi tới, không quan tâm hắn là Giản Ký.
"Cậu ở đó bao lâu mà cổ họng thành ra thế này vậy?" Giản Ký lại hỏi.
"Một tuần." Trịnh Lam ngồi xuống.
"Được rồi." Giản Ký cũng hơi lo lắng mình sẽ bị thế này, hắn lại liếc Trịnh Lam thêm vài lượt, đột nhiên cười, hỏi: "Bùi Yến biết không? Anh ta nỡ để cậu thế này à?"
Trịnh Lam liếc nhìn Giản Ký, là một ánh mắt rất nhạt nhưng khiến người ta cảm thấy bị đè ép
"Không biết." Trịnh Lam nói.
Trước đó Trịnh Lam cảm thấy Giản Ký không đáng tin cho lắm, không ngờ hắn lại làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, những nhiệm vụ được giao đều hoàn thành đúng thời hạn.
Nhưng tính cách của Giản Ký tương đối nóng nảy, có cảm giác được người trong nhà nuông chiều, cũng may là gọi mấy cuộc điện thoại mà giọng điệu vẫn còn khá tốt.
Hai người làm việc nên hiệu suất cao hơn nhiều, Trịnh Lam đoán công việc sẽ hoàn thành sớm.
Thỉnh thoảng giáo sư sang kiểm tra một lần, cảm thấy hai người làm rất tốt thì cho phép được tan làm sớm.
Trịnh Lam nhớ lúc trước Bùi Yến đã hỏi khi nào cậu về nước, cậu không hỏi lại anh, không biết anh còn ở trong trường không.
Thật ra có thể hỏi Giản Ký nhưng Trịnh Lam không muốn lắm.
Một hôm Giản Ký nhận một cuộc điện thoại, hình như là trong nhà gọi đến, hắn tỏ vẻ không tình nguyện lắm, trong lúc nghe còn liếc sang phía Trịnh Lam.
Trịnh Lam không hiểu chuyện nhà họ thì có liên hệ gì với mình nên cũng không để ý lắm.
Lúc tan việc, Trịnh Lam thu dọn xong đồ đạc, khoác balo đẩy cửa ra về, trên hành lang có người dựa lan can nghịch điện thoại.
Trịnh Lam dừng chân lại, đôi mắt không biết nên nhìn phía nào.
"Bùi Yến..." Cậu gọi một tiếng, sau đó lập tức im lặng.
Giọng cậu vẫn còn rất khó nghe, Trịnh Lam nhanh chóng bỏ qua chuyện này.
Bùi Yến hơi nhíu mày, đôi mắt dời từ màn hình nhìn sang nhưng câu đầu tiên không phải là hỏi vấn đề cổ họng của Trịnh Lam.
"Em cũng ở đây à?"
Một từ "cũng", Trịnh Lam hiểu rõ Bùi Yến không phải đang chờ cậu.
Trái tim như bị người thắt chặt, Trịnh Lam khẽ vâng, không biết Bùi Yến có nghe được hay không.
Sau lưng lại truyền đến tiếng mở của, Giản Ký nói: "Đi thôi."
Trịnh Lam cúi đầu, nghe thấy Bùi Yến nói xong thì cảm thấy mình như một chú hề bị bỏ rơi.
Cậu không để ý gì nữa, chuyển bước chân về phía cầu thang.
Cậu cảm thấy mình đi rất nhanh nhưng chưa đến mức như chạy.
Trịnh Lam chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, chỉ biết con đường dưới chân, trong đầu loạn thành một nùi.
Cậu nghĩ rất lâu về mối quan hệ của bọn họ, sau đó quay về điểm ban đầu, tự nói với bản thân: Hai người đó chỉ là bạn bè mà thôi.
Chỉ là bạn bè mà thôi.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cầu thang, Trịnh Lam hoảng hốt bước hụt một bước.
Eo cậu bị người ôm từ phía sau, sau lưng dán lên tường.
Trịnh Lam bị Bùi Yến ấn lên tường, tay đỡ trước ngực anh.
"Chạy cái gì?" Bùi Yến hỏi cậu, hơi thở dốc.
"Không chịu nổi sao? Em ghen có phải không?" Bùi Yến nhìn Trịnh Lam, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm một người sẽ dễ dàng khiến người ta có ảo giác được yêu thương.