Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 52: Đưa anh ta lên giường



Cuối cùng Trịnh Lam cũng chọn được một căn nhà mình tương đối thích, nhân viên bán hàng nói bây giờ có thể dẫn bọn họ đi xem nhà.

Trịnh Lam hỏi Bùi Yến trước: "Anh còn có thời gian không?"

Bởi vì Bùi Yến luôn nhìn điện thoại, có một lần Trịnh Lam không cẩn thận nhìn thấy màn hình điện thoại của anh, không có mở ứng dụng nào cả.

Trịnh Lam tưởng rằng anh không kiên nhẫn, không thích việc chọn nhà tẻ nhạt này nên mới hỏi anh như vậy.

Không ngờ rằng Bùi Yến lại cất điện thoại di động đi, nói: "Đi thôi."

Người dẫn bọn họ đi xem phòng là người khác, là một người đàn ông tuổi không lớn lắm, gọi là Tiểu Tạ.

Tiểu khu vẫn chưa hoàn thiện nhưng có thể nhìn ra hoàn cảnh tổng thể rất tốt.

Trịnh Lam sóng vai đi cùng với Bùi Yến, chợt có cảm giác như khi hai người tan làm về nhà.

Đáng tiếc cậu không dám nói cảm xúc này cho Bùi Yến nghe, chỉ nói vòng vo: "So với nơi ở của bọn Vạn Hàn thì cũng rất tốt."

Căn nhà mà Trịnh Lam mua cũng là căn nhà mới xây. Trước đó sau khi cậu nói muốn mua nhà, Vạn Hàn cũng đề cử mấy căn nhà lúc trước cô có đi xem qua, trong đó có chỗ này.

Bùi Yến "Ừ" một tiếng rồi giống như tỉnh táo lại, một lát sau còn nói: "Sao lại so với bọn họ?"

Thật ra ban đầu ý định của Bùi Yến là tìm những gì anh thích, không ngờ rằng Trịnh Lam lại hiểu lầm thành Vạn Hàn và Hướng Tùng Dương là người yêu, bọn họ thì không phải.

Trịnh Lam nhớ tới mình đang theo đuổi người ta, không khỏi thở dài.

Tiếng thở dài này không thể giải thích được, Bùi Yến nghiêng đầu nhìn cậu một cái, còn đang suy nghĩ thằng nhóc này sao lại có những suy nghĩ phong phú như thế, lá gan lớn vậy sao?

Đi vào nhà, Tiểu Tạ giới thiệu căn nhà cho bọn họ.

Nơi cửa ra vào có thể đặt tủ giày, nhất định phải là loại chống rung lắc. Phòng khách lót thảm, muốn mềm hơn một chút, nếu không lưng Trịnh Lam sẽ không chịu nổi. Cửa sổ thông tầng, kính trong suốt...

Ba người đi vào phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng, Bùi Yến ghét bỏ nói: "Quá nhỏ, không để bồn tắm được."

Tiểu Tạ giật mình, huơ tay nói: "Hoàn toàn có thể ạ."

Bùi Yến nói: "Không thể."

Trịnh Lam biết ý của anh là gì, xém chút nữa là đỏ mặt, túm lấy ống tay áo của anh nói vài câu.

Điều Bùi Yến muốn chính là bồn tắm để hai người tắm uyên ương, đương nhiên là không để được. (Tại do bồn tắm đôi nó to quá, mà nhà tắm chỉ để được bồn tắm đơn hoy =)))))

Đi xem nhà, Bùi Yến đâm chọt không ít khiến Tiểu Tạ khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng tiễn hai người đi.

Ở trong tiểu khu, Trịnh Lam nói cảm nhận chân thực của cậu cho Bùi Yến: "Em cảm thấy rất tốt."

Bùi Yến sững người, hóa ra nãy giờ anh nói nhiều như vậy mà Trịnh Lam không thèm để ý.

Cũng đúng, người trả tiền là em ấy, ở cũng là em ấy, Bùi Yến nào có liên quan gì?

Thế là Bùi Yến bước đi nhanh hơn, Trịnh Lam đuổi theo, giữ chặt tay anh không cho anh đi, giải thích: "Em vẫn thích nơi nhỏ..."

Rồi đó, bây giờ lại thành anh không hiểu rõ điều Trịnh Lam thích.

Bùi Yến bất đắc dĩ quay người nhìn cái tay đang bị nắm, Trịnh Lam lập tức buông tay.

"Nhà của em, em muốn mua sao thì mua."

Trịnh Lam đứng bất động tại chỗ nhìn Bùi Yến đi lên phía trước, cả người cậu run lên, giả bộ té ngã xuống.



Quả nhiên Bùi Yến quay đầu, thấy cậu ngồi xổm xuống, giả vờ như ngã nhào xuống đất.

"Tại sao lại ngã rồi?" Bùi Yến vừa hỏi cậu vừa đi lại: "Ngày qua ngày, kĩ năng vật lộn vẫn còn tốt như vậy à?"

Trịnh Lam xụ mặt, lẩm bẩm nói: "Anh đừng có hung dữ với em."

"Sao lại thành hung dữ với em rồi?" Bùi Yến bóp mặt cậu, nắm lấy mắt cá chân của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Chỗ này có đau không?"

Trịnh Lam gật gật đầu.

"Chỗ này cũng vậy?"

Trịnh Lam cũng gật gật đầu.

Sờ hết một vòng, tóm lại chỗ nào cũng đau.

Bùi Yến buông tay ra, nói: "Chân này của em hết cứu được được rồi, anh dẫn em đi bệnh viện cắt bỏ."

Nói xong liền muốn ôm cậu lên, Trịnh Lam sợ, đẩy anh ra nói: "Thật ra không đau đến như vậy."

Rồi cậu chợt thấy Bùi Yến cười, lúc ấy Trịnh Lam mới biết là mình bị người ta trêu chọc, cắn môi: "Sao anh lại dọa em?"

"Vậy sao em dọa anh?" Bùi Yến hỏi.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

Cuối cùng Trịnh Lam nhận lỗi: "Em sai rồi."

Bùi Yến nhìn cậu một cái giống như nhìn đứa trẻ trong nhà quậy phá, anh không còn so đo nữa, ngồi xổm xuống, lần nữa nhấn nhấn vào cổ chân.

"Thật sự không sao phải không."

"Thật sự không sao." Trịnh Lam nói.

Thấy Bùi Yến vẫn còn chưa tin, cậu đành phải thừa nhận: "Em giả vờ đó."

Tay nắm cổ chân cậu khựng lại, Trịnh Lam lập tức nói: "Anh đừng không vui, em tưởng là anh tức giận mà."

Bùi Yến cười khẽ một tiếng, hỏi nhỏ: "Anh tức cái gì?"

"Phòng em muốn mua hơi nhỏ, một người ở vừa đủ. Hơn nữa, nếu anh cảm thấy nhỏ quá không quen, sau này em sẽ thường ghé qua chỗ của anh."

Trịnh Lam nói xong, thấy Bùi Yến nhìn chằm chằm cậu, cậu tìm cách lấp liếm thêm.

"Ý của em là... là, sau khi em theo đuổi được anh."

"Ừ." Bùi Yến đứng lên: "Anh biết rồi, đi thôi."

"Được..." Trịnh Lam đứng dậy đi theo.

Vừa nãy giả bộ lâu quá, lần này đứng lên thì bị đau như thật, Trịnh Lam còn lắc lắc chân hai cái.

Bùi Yến thấy cậu không đứng lên cùng nên cũng không đi nhanh.

Trịnh Lam lén cười rồi đuổi theo, muốn nắm tay anh mà bị né tránh, cậu nắm lại lần nữa cũng lại bị né ra.

Cuối cùng Bùi Yến cũng từ bỏ, tay tự động đưa ra.

Cậu một phát bắt được ngay.

Một người đòi nắm, một người vung tay, rất là lãng phí thời gian.

Trịnh Lam thật sự cảm thấy hối hận, đang nói xin lỗi.

Tay của Bùi Yến lớn hơn một size so với tay Trịnh Lam. Anh lại cuộn tay lại, Trịnh Lam chỉ có thể tốn sức giữ lấy mu bàn tay anh. Nhưng mà xem ra như vậy cũng khiến cậu cũng rất vui sướng.

Lúc trước không như vậy.

Lúc đi đến bên cạnh xe, Bùi Yến chủ động ngồi ở ghế lái, nói: "Để anh đưa em về nhà, sau đó anh lái xe về."

Cái này là muốn tách ra, Trịnh Lam "A" lên. Thật ra cũng gần lúc sắp đến giờ cơm chiều, Trịnh Lam muốn hẹn anh đi ăn cơm nhưng lại không dám nói.

Quên đi, ngày đầu tiên nói muốn theo đuổi người ta. Trịnh Lam nhớ lại lúc du học Bùi Yến theo đuổi cậu thì dường như không có ngày nghỉ, luôn luôn nhớ đến cậu nhưng không hay xuất hiện.

Xe còn chưa tới cửa tiểu khi thì Trịnh Lam đã nói Bùi Yến dừng lại, vừa hay đối diện có một cái siêu thị, Trịnh Lam nói cậu muốn đi mua ít thức ăn, đêm nay Bách Hạo muốn về nhà ăn cơm.

Bùi Yến liền mất hứng, hừ một tiếng, hỏi: "Em còn muốn nấu cơm cho Bách Hạo à?"

"Cậu ấy cũng là người kinh doanh, mỗi ngày nhiều việc như vậy, em ở nhà cậu ấy thì đều sẽ chừa chút gì đó cho cậu ấy ăn." Trịnh Lam nói.

Bùi Yến không chịu được, nói: "Em nói, cậu ta cũng làm kinh doanh."

Đột nhiên nhấn mạnh chữ "Cũng".

Trịnh Lam nghĩ ra điều gì đó, mạnh dạn chạm vào tay Bùi Yến đặt trên hộp số: "Chắc chắn sẽ không so được với bạn trai em."

Nói xong liền mở cửa bỏ chạy.



Bùi Yến ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng của cậu, vẫn cảm thấy không có chút chân thực.

Anh nghi ngờ mình ngủ dậy trễ nên bị hoa mắt chóng mặt, nên bị nghe lầm nhìn lầm.

Chỉ có nước mắt của Trịnh Lam mới có thể kéo anh về hiện thực.

Cậu khóc, thở hồng hộc, mơ mơ hồ hồ nói những lời kia, từng câu từng chữ như con dao cắm vào tim Bùi Yến.

Đó cũng là lần đầu tiên Bùi Yến yêu đương. Sau khi anh chia tay, Hướng Tùng Dương và Đường Độ thay nhau uống rượu với anh một tuần lễ, hết lần này tới lần khác bóng dáng của Trịnh Lam vẫn luôn xuất hiện, nơi nào cũng có.

Anh cho rằng uống say không suy nghĩ được, tất cả đều là lừa mình dối người. Cho rằng hai năm sau, lúc gặp nhau ít nhất có thể giữ vững thể diện, lần đầu tiên anh bắt được tay Trịnh Lam.

Cứ như thế thỏa hiệp với nhau lừa mình dối người, giả vờ giả vịt, nhất định phải chờ đến ngày đó, mất đi mới cảm thấy hối hận.

Trước mặt lại hiện ra hình ảnh Trịnh Lam khóc, mặt cậu như bánh bao chiều. Cho tới tận bây giờ, Bùi Yến chưa từng thấy cậu đau lòng đến như thế, cho dù anh có đau lòng đến mấy cũng rất ít khi khóc đến như vậy, hai người bọn họ không thể nào chỉ có một người khó chịu.

Lúc đi dạo, tâm tình Trịnh Lam rất tốt, thấy cái gì cũng muốn mua về nếm thử. Chờ cậu phản ứng lại thì xe đẩy trong tay đã đầy ắp. Chọn lựa mãi cũng không bỏ lại được cái nào.

Nghĩ cái này Bùi Yến thích, cái kia Bùi Yến sẽ ăn ngon, tóm lại là cái nào cũng lấy hết.

Đồ mua về nhiều hơn so với bình thường, cũng may Bách Hạo đã tan làm. Trịnh Lam đứng ngoài cửa siêu thị gọi điện thoại cho hắn, Bách Hạo kịp lúc tới đón cậu.

Thấy Trịnh Lam với đống đồ của cậu, Bách Hạo kinh ngạc hỏi: "Hôm nay là ngày gì? Mày nói muốn nấu cơm cho tao thì thôi đi, còn mua nhiều thức ăn như vậy."

Trịnh Lam cười, không nói tại sao.

Trở về nhà, hai người cùng nhau ở trong bếp làm đồ ăn, Bách Hạo không biết nấu nên chỉ giúp Trịnh Lam rửa rau.

Do dự một lát, Trịnh Lam có ý định nói cho Bách Hạo biết chuyện lúc sáng ở bệnh viện, nhưng mà trước khi nói, cậu nhắc nhở Bách Hạo trước: "Lát nữa mày nhớ chỉnh âm lượng của mình lại đó."

Bách Hạo lơ đễnh, kết quả Trịnh Lam vừa nói xong, hắn xuýt thì vặt trụi đống rau ở trên tay.

Trịnh Lam tranh thủ thời gian thay nước, hỏi hắn: "Thất thần cái gì?"

"Cái này quá thần kỳ rồi, tao còn non, thiếu kiến thức quá." Bách Hạo nuốt những lời ồn ào vào cổ họng.

"Vậy là mày gọi điện thoại cho Bùi Yến, sau đó hai người đã làm hòa rồi?" Bách Hạo thấy mình đoán trúng tám chín phần, hôm nay nhìn Trịnh Lam là có thể thấy rõ bầu không khí xung quanh cậu đã thay đổi.

"Không tính là như vậy, nhưng mà tao nói là tao muốn theo đuổi anh ấy."

Cuối cùng Bách Hạo cũng nhịn không được: "Cái gì cơ?"

Trịnh Lam bất đắc dĩ cười cười.

"Trời ơi, trời ạ..." Bách Hạo như người mất hồn cầm cọng rau đi tới đi lui: "Người như Trịnh Lam mà cũng có thể nói những lời như vậy."

Mỗi lần Bách Hạo hoảng hốt còn nghiêm trọng hơn cả Trịnh Lam, Trịnh Lam không kinh ngạc cho lắm, tiếp tục làm cơm.

Chờ đồ ăn được nấu xong hết, cuối cùng Bách Hạo cũng bình thường lại một chút, bắt đầu thảo luận với Trịnh Lam các bước theo đuổi một người.

Trịnh Lam cũng khiêm tốn học tập, nhưng một người thiếu thốn kinh nghiệm yêu đương như Bách Hạo thì làm gì có cái gì tốt để học tập, hai người đối đầu thì thầm một trận xong mà cái gì cũng không suy nghĩ ra.

Bách Hạo vừa để đũa xuống, vỗ bàn một cái, nói: "Vậy thì chỉ còn một biện pháp."

"Là gì?"

Hai mắt Bách Hạo tỏa sáng, chỉ về đằng trước: "Đưa anh ta lên giường!"

Trịnh Lam: "..."

Trịnh Lam: "Chúng ta vẫn nên nói một chút về việc hôm nay tao đi xem nhà đi."

"Thôi đừng mà." Bách Hạo đẩy đẩy tay cậu: "Sao mày lại không hiểu chuyện như thế hả, hai chuyện này có độ quan trọng như nhau đâu?"

Buổi tối tựa ở đầu giường, Trịnh Lam đọc một số hồ sơ và giấy tờ, làm xong, cậu lại nhìn chằm chằm điện thoại.

Cuộc trò chuyện bên Wechat đã được ghim lại, vẫn là Bùi Yến.

Cậu nhìn qua ảnh đại diện của anh mà ngẩn người, một lát sau mới phóng to lên nhìn kỹ.

Ngọn núi tuyết này, là ở trong nước hay ngoài nước?

Cái này chụp ngoài ban công, Trịnh Lam suy nghĩ một lát, cảm thấy không phải là căn nhà nào của Bùi Yến, là nhà của bạn hay là ở khách sạn?

Chụp ở đâu? Chụp lúc nào? Ai là người chụp hình? Sao lại chụp hình đẹp như thế này?

Càng nghĩ, so với việc muốn biết chuyện ở đằng sau như thế nào, Trịnh Lam vẫn tiếc nuối nhiều hơn.

Đã quá nhiều thời gian mà cậu không có bên cạnh Bùi Yến.

Cuối cùng cậu vẫn nhắn chúc Bùi Yến ngủ ngon, mong anh sẽ trả lời lại.

Trịnh Lam nằm xuống, trong lòng loạn hết cả lên. Cậu đợi Bùi Yến trả lời, dù chỉ là hai chữ nhưng cũng đã đủ nhiều.

Bùi Yến nói ngủ ngon với cậu.

Bỏ lỡ câu chúc ngủ ngon trong hai năm.



Trịnh Lam cầm điện thoại, nhìn màn hình cười như bị ngốc, Bách Hạo gõ cửa phòng hỏi cậu ngày mai dậy lúc mấy giờ thì bị dáng vẻ này của cậu làm giật mình.

"Mày làm gì vậy? Xem hài hả?"

"Cái gì chứ..." Trịnh Lam không nhịn được nói: "Tán gẫu với Bùi Yến."

Bách Hạo thuận miệng hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"

"Ngủ ngon."

Bách Hạo chờ một lát mới nhíu mày hỏi: "Chỉ có ngủ ngon thôi?"

"Làm sao?" Trịnh Lam che điện thoại lại, nói: "Ngủ ngon là câu cuối cùng của một ngày."

Nói xong thì Bách Hạo cười, chính hắn cũng cảm thấy không đúng: "Ít nhất là tương đối sau cùng."

"Được rồi, bây giờ mày rơi vào lưới tình, tao nói cái gì cũng không được." Bách Hạo không nói chuyện với cậu nữa, hỏi giờ rồi đi mất.

Tắt đèn xong nhắm mắt lại, xung quanh im lặng, Trịnh Lam hít mấy hơi dài.

Cả ngày dường như đều đắm chìm trong việc vui sướng khi tỏ tình lần nữa với Bùi Yến, sự việc lúc sáng đã tạo nên ảnh hưởng không nhỏ với cậu.

Trên thực tế Trịnh Lam rất rõ ràng, việc Lục Ngộ Bạch không nhảy xuống, trong lòng cậu chỉ nghĩ thôi mà đã thấy sợ.

Gió trên sân thượng rất lớn, lan can làm bằng sắt, thế mà trông nó mỏng manh như thể thổi một cái thôi cũng rung chuyển.

Điều làm cậu sợ hãi hơn chính là đã có một lúc cậu thiếu chút nữa cũng đi vào tuyệt cảnh như Lục Ngộ Bạch vậy.

Cậu mất đi bà ngoại, cũng gần như vĩnh viễn mất đi Bùi Yến.

Ban đêm tối đen như mực càng tăng thêm cô độc và sợ hãi, Trịnh Lam thở dài một hơi, mở điện thoại ra nhắn thêm một câu sau câu chúc ngủ ngon.

"Em có thể gọi điện thoại cho anh không?"

Nhịp tim cho thấy sự lo lắng của cậu lúc này. Bùi Yến có đồng ý không, Trịnh Lam không biết tí gì cả.

Cầm điện thoại chờ một hồi, cậu an ủi bản thân chắc Bùi Yến đã đi ngủ, mình cũng nên chuẩn bị đi ngủ thôi. Ai ngờ điện thoại lại vang lên, Trịnh Lam cong mắt nhận, dù Bùi Yến lạnh nhạt hỏi một câu: "Làm sao?" nhưng vẫn khiến trái tim Trịnh Lam trào lên một dòng nước ấm áp.

"Không sao, em không ngủ được." Cậu nghĩ tới lời tối nay Bách Hạo nói với cậu, muốn thể hiện cảm xúc chân thực của mình, cậu liền nói: "Em nhớ đến chuyện hồi sáng nay."

Có lẽ Bùi Yến thấy cậu đáng thương thì sẽ nói chuyện một lúc với cậu.

"Ừ, muốn anh làm sao với em?"

Sự việc phát triển theo hướng Trịnh Lam không nghĩ tới, cậu ngây ngốc "A" lên, nghe thấy tiếng Bùi Yến lật sách.

"Anh vẫn còn làm việc à?"

"Ừm, hôm nay anh không nghỉ làm."

"Làm trễ việc của anh rồi, vậy em cúp máy đây."

"Không phải ngủ không được sao?" Bùi Yến nói: "Cứ để như vậy đi."

Trịnh Lam ngây người một lúc trước khi hiểu được "cứ thế này" của Bùi Yến là như thế nào, cậu bật loa ngoài, để điện thoại bên cạnh gối, sau đó nói với anh: "Ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon."

Trịnh Lam nhắm mắt lại, lần này hơi thở đã trở nên nông hơn.