Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 62: Ngoại truyện 3



Buổi tối là bữa cơm theo phong cách Trung Hoa rất phong phú.

Lúc đi vào nhà trên vai của Bùi Yến và Trịnh Lam đều rơi đầy bông tuyết, bị hơi ấm trong phòng hòa tan biến thành một bãi nước nhỏ.

Trịnh Lam nhận lấy khăn mặt từ nữ giúp việc, đầu tiên là lau cho Bùi Yến rồi sau đó cởi áo khoác ra giúp anh.

Ba mẹ Bùi đang ngồi trong phòng ăn cách một cái hành lang, Bùi Yến còn cúi đầu hôn nhẹ vào môi cậu, Trịnh Lam bị bất ngờ đẩy anh một cái. Bùi Yến cười cười, Trịnh Lam nói mình đi thay quần áo, xách dép chạy mất.

Chờ mấy phút sau Trịnh Lam quay lại thì đã cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len cao cổ.

Trên bàn ăn ba người đều đã ngồi xuống hết, cậu đi qua ngồi xuống bên cạnh Bùi Yến, kế bên còn có mẹ Bùi.

Bà nâng ly rượu lên nói: "Vẫn chưa chúc tụi con năm mới vui vẻ."

"Vâng." Bùi Yến cụng ly với bà: "Con cũng chưa chúc mẹ năm mới vui vẻ."

Trịnh Lam thấy thế, cầm ly rượu lên, ngoan ngoãn nói: "Chúc dì năm mới vui vẻ ạ."

Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, Bùi Yến xoa bóp tay cậu, Trịnh Lam cúi đầu uống một ngụm rượu.

Bầu không khí của bữa tối rất tốt, chủ đề nhẹ nhàng và vui vẻ.

Trên bàn có một đĩa tôm cháy tỏi, tôm bị xẻ phần lưng giữa, vẫn còn vỏ tôm. Ăn được hơn phân nửa nhưng Bùi Yến vẫn không đụng vào món đó, Trịnh Lam gắp một con tôm qua, một tay thì đeo bao tay, tay còn lại cầm đũa, tỉ mỉ lột vỏ tôm. Từng thớ thịt tôm long lanh, thấm đẫm nước sốt trông bắt mắt vô cùng.

Trịnh Lam gắp con tôm kia bỏ vào trong chén Bùi Yến, sau đó gắp tiếp con khác.

Bùi Yến đang cùng uống rượu với ba, đợi đến khi Trịnh Lam gắp con tôm thứ hai bỏ vào anh mới thấy. Sao mà nỡ tự mình ăn hết, thế là Bùi Yến gắp một con qua cho Trịnh Lam, vẫy vẫy tay với Trịnh Lam rồi gắp đưa lên miệng cậu.

Trịnh Lam rụt người lại nói: "Vốn dĩ là làm cho anh mà."

Bùi Yến nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Mở miệng."

Mặc dù nhìn thì thấy ba mẹ đang nói chuyện như không hề chú ý đến bên này nhưng Trịnh Lam vẫn ngại lắm, vì thế cậu cúi đầu ăn con tôm kia.

Mùi vị rất ngon, thịt tươi mềm, vô cùng săn chắc.

Một giọt nước tương đọng lại trên khóe miệng, Bùi Yến lấy khăn lau cho cậu, sau đó mới ăn con tôm còn lại.

Hành động thân mật như vậy ba mẹ tất nhiên sẽ để trong lòng, hai người ngầm hiểu lẫn nhau cười cười, biết Trịnh Lam dễ xấu hổ nên cũng không nói lời gì.

Cả nhà uống rượu, ai cũng say say. Sau khi ăn xong, phục vụ còn mang lên một chiếc bánh gato, kiểu dáng đơn giản.

Trịnh Lam sửng sốt một chút, nhìn về phía Bùi Yến, Bùi Yến lại gần tai cậu nói: "Là sinh nhật của mẹ anh."

Anh còn chưa nói xong, mẹ Bùi đã nói: "Đừng có mà dọa tiểu Lam."

"Mỗi năm sinh nhật của dì đều đón đơn giản như thế này, không cần con phải quà cáp gì đâu, đừng nghĩ nhiều."

Mẹ Bùi cười ôn hòa, Trịnh Lam cũng không nói thêm gì nữa, đứng lên cắm nến vào bánh.

Nữ phục vụ tắt đèn phòng, Bùi Yến bắt đầu hát bài sinh nhật vui vẻ.

Mẹ Bùi vẫn đoan trang mà ngồi đó, nhìn hai thanh niên đối diện dưới ánh nến.

Ước xong, đèn bật sáng, đột nhiên mẹ Bùi lấy từ dưới bàn ra một chiếc hộp đưa cho Trịnh Lam.

Trịnh Lam nghi hoặc nhận lấy, Bùi Yến khoanh tay dựa lưng vào ghế, nhìn qua cậu cười cười.

Mở ra bên trong lại là một cặp nhẫn nam.

Trịnh Lam sửng sốt, hai mắt bất lực nhìn thẳng về phía mẹ Bùi.

"Dì tìm Tiểu Bùi muốn hỏi số đo tay cho con, đây là quà mà dì tặng cho hai đứa." mẹ Bùi nói: "Nghe Tiểu Bùi kể qua chuyện trong nhà của con, con ngoan ngoãn như vậy, dì rất đau lòng."

Tay Trịnh Lam giữ lấy hộp, lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi, mắt vẫn nhìn mẹ Bùi, sau đó cúi đầu cố nén nước mắt lại.

"Nếu con đồng ý cùng dì và Tiểu Bùi ở cùng với nhau, chúng ta sẽ là ba là mẹ của con." Mẹ Bùi chỉ vào chiếc hộp kia: "Thử vào đi."

Trịnh Lam không kiềm chế được lòng mình nên mãi không nhúc nhích, Bùi Yến lấy chiếc hộp từ trong tay cậu ra, lấy chiếc nhỏ hơn đặt vào tay cậu.

Số đo là anh nhân dịp lúc Trịnh Lam ngủ bí mật đo, lấy một mảnh giấy dài quấn xung quanh ngón tay, sau đó đánh dấu lại bằng bút chì.

Lúc lấy đi Trịnh Lam như muốn tỉnh lại, trở mình nhưng sau đó lại ngủ tiếp.

Chiếc nhẫn vừa khít với tay Trịnh Lam, Bùi Yến nắm tay cậu hôn hôn lên.

Lúc này nữ phục vụ đưa một bó hoa hồng tới.

Bùi Yến nhận lấy, kéo băng ghế ra, quỳ một gối xuống sàn nhà bằng gỗ.

Bó hoa hồng kia xinh đẹp động lòng người, trên cánh hoa còn đọng nước, dưới ánh đèn chiếu sáng lấp lánh.

Trịnh Lam che miệng, không tiếng động mà rơi lệ, khóc tới mức những lời mà Bùi Yến chuẩn bị cũng không kịp nói ra, ôm cậu vừa dỗ vừa lau nước mắt.

Trịnh Lam cúi đầu tìm môi của anh, mang theo nước mắt hôn xuống, lại lấy một chiếc nhẫn khác cầm trên tay.

Cậu không lập tức đeo lên cho Bùi Yến mà nói vài câu.

"Cảm ơn anh đã đến bên anh, cảm ơn ly trà sữa ngày hôm đó. Cảm ơn anh đã cho em một gia đình." Giọng nói nghẹn ngào, vừa tình cảm lại tha thiết: "Từ nhỏ đến lớn em rất long đong, hóa ra đều là để gặp được anh. Hôm nay mẹ cho chiếc nhẫn, em đeo lên vì anh, anh mãi mãi là của em, em mãi mãi cũng sẽ là của anh, sẽ không bao giờ để anh phải chắn trước mặt em nữa. Em sẽ cùng với anh, che chở anh, sau đó chúng ta cùng nhau sống đến cuối đời."

Biết rõ là sẽ nhận được đáp án đồng ý, nhưng khi hỏi Trịnh Lam vẫn có chút khẩn trương.

Cậu cúi đầu, kề sát với Bùi Yến, sát đến mức cho thể nghe thấy hít thở.

"Anh có đồng ý không?"

Bùi Yến vẫn còn cầm hoa hồng,vốn là đi cầu hôn lại thành bị cầu hôn, Bùi Yến gật đầu nói: "Đương nhiên, anh đã đợi ngày này rất lâu rồi cục cưng à."

Trịnh Lam vòng ôm chặt cổ anh, hai người trán cụng trán, Bùi Yến cảm nhận được ngón tay lạnh hơn, là Trịnh Lam đeo chiếc nhẫn vào tay anh.

"Đóng dấu rồi nhé." Trịnh Lam cười nói.

Vẫn không quên ba mẹ Bùi, cậu nói: "Cảm ơn ba... mẹ..."

Mẹ Bùi ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Một bữa tối vừa là sinh nhật vừa là cầu hôn, Trịnh Lam có hơi bối rối, người giúp việc dọn bàn xong là cậu rời đi.

Bùi Yến nói chuyện với ba mẹ không được mấy câu liền lên lầu tìm cậu.

Trịnh Lam ngồi một mình bên cửa sổ, đưa tay nhìn chiếc nhẫn.

Bùi Yến đi rất nhẹ, Trịnh Lam lại đang xuất thần nên không chú ý anh đi tới. Bùi Yến ôm cậu vào lòng từ phía sau.

"Thích lắm à?" Bùi Yến hỏi.

"Tất nhiên là thích." Trịnh Lam nói, dựa vào người anh.

Hai người đan tay lại với nhau, hai chiếc nhẫn cũng chạm vào nhau.

Trên mu bàn tay mạch máu lộ ra rõ ràng, xương nhô lên dựa vào nhau chặt chẽ.

Bùi Yến hôn dọc theo mặt Trịnh Lam, hôn cằm, cổ, sau đó ngậm lấy vành tai cậu, nhẹ nhàng gặm cắn.

Cuối năm hai người đều bận, ban đêm cũng chỉ hôn hôn sờ sờ, sau đó khi được nghỉ lại chạy sang nước ngoài, thời gian thân mật không có bao nhiêu.

Đã là đàn ông từng tuổi này, Bùi Yến muốn, Trịnh Lam cũng muốn.

Nụ hôn dần thay đổi hương vị, Bùi Yến hít sâu vào một hơi, nhấc eo Trịnh Lam lên, ôm cậu ngồi lên trên chân của mình.

Bùi Yến cởi quần áo cậu, động tác, động tác quá nôn nóng chọc Trịnh Lam cười cười. Bùi Yến nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Em không muốn hả?"

"Muốn muốn muốn." Trịnh Lam sờ tóc của anh.

Trịnh Lam vẫn nghĩ về chuyện ba mẹ của Bùi Yến, không dám lọt âm thanh nào ra ngoài. Lúc xong thì đã giữa khuya, Bùi Yến choàng khăn tắm ôm cậu ra, hai người cùng nhau ngồi hứng gió bên cửa sổ.

Ngoài phòng là ngoại ô, không có người, Bùi Yến kéo màn cửa ra, ngẩng đầu nhìn là ánh trăng sáng.

"Đây là ánh trăng sáng nhất trong mấy ngày qua." Bùi Yến nói.

"Phải không?" Trịnh Lam hơi mệt chút, không nhấc mắt lên nổi: "Mỗi ngày anh đều nhìn à?"

Bùi Yến vỗ vỗ vai dỗ cậu ngủ, nói: "Không phải mỗi ngày."

Rất nhanh sau đó Trịnh Lam đã chìm vào giấc ngủ, Bùi Yến chờ cậu ngủ say mới ôm lên giường, đắp kín chăn.

Trịnh Lam ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại Bùi Yến đã ngồi bên cạnh xem máy tính bảng. Trịnh Lam khẽ động, Bùi Yến đã tắt thiết bị rồi dựa tới, hôn mặt cậu một cái."

"Cục cưng tỉnh rồi."

"Ừm..." Trịnh Lam thở dài ra một hơn, lồng ngực chập trùng.

Trong mắt cậu vẫn còn có chút mơ hồ, mềm đến mức tim Bùi Yến nhảy lên, lại gần cậu ôm hôn.

"Vẫn chưa đánh răng mà..." Trịnh Lam đẩy anh.

"Anh không chê..." Bùi Yến nói xong, ôm cậu lên: "Dẫn em đi."

Hai người lại ở trong phòng tắm thân mật một trận, Trịnh Lam tắm rửa, trên người vẫn còn hơi nước.

Vốn dĩ vẫn còn sợ thấy ba mẹ, ai ngờ Bùi Yến nói sáng sớm hai người họ đã đi ra ngoài, đợi lát nữa sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi luôn.

Ăn đồ ngon xong, Bùi Yến lái xe đưa cậu vào trong thành phố.

Trên đường rất náo nhiệt, Bùi Yến dẫn cậu đi, hai người dạo quanh các con phố và ngõ hẻm.

Nhìn thấy hoa, anh lập tức đi mua cho Trịnh Lam, cậu cầm đến mức đầy ắp cả tay.

Hai người đi ngang qua một nhà thờ, Bùi Yến dẫn cậu đi vào, trong giáo đường có một đôi tình nhân đang đứng, cha xứ đang đọc lời thề.

Bùi Yến dẫn cậu đi vào hàng ghế cuối ngồi xuống, ghế gỗ dài lạnh buốt nhưng bàn tay Bùi Yến nắm cậu lại vô cùng nóng.

Giọng nói cha xứ nhẹ nhàng từ tốn, từng từ tiếng Anh trôi chảy rõ ràng.

"Em sẽ tin tưởng anh, tôn trọng anh, cùng khóc cùng cười với anh."

Bùi Yến dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay Trịnh Lam.

"Em sẽ giữ lòng chung thủy với anh. Khi giàu có cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, em đều sẽ cùng anh vượt qua."

"Cho dù cuộc sống xảy ra chuyện gì, em sẽ đều ở đây. Giống như em vươn tay để anh nắm lấy, em giao phó cuộc đời mình cho anh."

Cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau sau đó hôn nhau.

Mà trong góc cùng của nhà thờ, không có ánh nắng chói rọi, không có khách khứa đầy ắp, chỉ có hai người yêu nhau, nhẹ nhàng chậm rãi hôn nhau.