--Editor: Autumnnolove--
Sau khi rời khỏi tiểu khu, hai người Lục Tuân cũng tách ra với bọn Hàn Liệt.
Trong hoa viên tại một tiểu khu khác cách đó không xa, một bà lão nhìn qua có khuôn mặt từ ái đang ngồi dưới bóng cây hóng mát. Người đi qua cũng không có phát hiện ra ngón tay của bà lão đang không ngừng động đậy.
Sau khi phát hiện không thể phá hủy búp bê sứ tế luyện, sắc mặt bà lão không khỏi âm trầm. Trong lòng bà ta cũng sinh ra một loại cảm giác bất an cùng khó hiểu, bà đã gia thủ cùng người của Cục đặc biệt hơn một năm rồi, tương đối hiểu rõ đường đi nước bước của đối phương.
Có thể khóa trụ búp bê sứ thuật pháp của bà, hơn nữa còn mạnh mẽ ngăn chặn liên hệ giữa bà cùng búp bê sứ, là chuyện mà những người đó tuyệt đối không thể làm được. Chẳng lẽ lần Cục đặc biệt mời thuật sĩ tới đối phó bà? Xem ra sau này phải cẩn trọng từng bước mới được.
Bà cũng dự định tạm thời yên ắng trong thời gian này, làm xong chuyện Liễu gia lập tức rời khỏi Đế Đô. Trong lúc này, di động của bà đồng vang lên. Sau khi tiếp nhận cuộc gọi nghe được bà nội Hướng báo cáo tình hình, sắc mặt âm trầm của bà ta mới hòa hoãn vài phần.
Bây giờ bà đang cần tìm một chỗ trú ngụ mới, cũng lo lắng người của Cục đặc biệt còn đang trông chừng ở xung quanh, cho nên ước định cùng bà nội Hướng buổi tối gặp mặt.
Sau khi ra khỏi tiểu khu, Lục Tuân cùng Lạc Ninh tìm được một điểm mù của camera an ninh, lại cảnh giác xem xét xung quanh không thấy có người nhìn lén mới tháo mặt nạ ra.
Lục Tuân hỏi Lạc Ninh: "Nhiệm vụ này đã hoàn tất chuyển giao cho chúng ta rồi, chúng ta chủ động xuất kích hay là ôm cây đợi thỏ?"
Lạc Ninh giơ ngón tay bấm đốt, sau đó đáp: "Chờ, không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng 3 ngày sẽ có tin tức."
Lục Tuân gật đầu: "Được, nghe theo sự sắp xếp của em."
Lạc Ninh cười như không cười mà nhìn hắn: "Lục lão sư, anh mới là cục trưởng."
Lục Tuân khẽ cười: "Cho nên sau nay ở Cục của chúng ta em là lớn nhất, cục trưởng cũng phải nghe lời em."
Lạc Ninh giận dỗi liếc hắn một cái: "Tôi đột nhiên phát hiện ra anh rất có tiềm năng trở thành hôn quân."
Khóe môi Lục Tuân khẽ cong lên: "Vinh hạnh của tôi!"
Lạc Ninh phát hiện gia hỏa này càng ngày càng không biết xấu hổ. Đúng lúc này, di động của cô đột ngột vang lên. Thấy là Hướng Bân gọi tới, cô lập tức nhận.
"Lạc đại sư, nhà của chúng tôi bị người ta lục lọi qua, bà nội của tôi giấu mấy thứ gì đó vào phòng của tôi và mẹ tôi."
Lạc Ninh trả lời: "Bây giờ tôi lập tức tới nhà cậu một chuyến."
"Được được, chúng tôi chờ cô". Hướng Bân nhẹ nhàng thở ra.
Cúp máy xong, Lạc Ninh cười cười với Lục Tuân: "Tin tức đến thật nhanh, có muốn cùng qua đó xem không?"
Nhiệm vụ trước mặt đã chuyển tiếp qua cho cả cô và Lục Tuân, các bước tiếp theo điều tra cái gì tất nhiên là có mặt hai người sẽ tốt hơn.
Lục Tuân gật đầu: "Không thành vấn đề!"
Hai người bắt một chiếc taxi tới Liễu gia. Sau khi tới biệt thự, Lạc Ninh chủ động giới thiệu Lục Tuân với mẹ con Liễu Hồng Tuyết, nói đây là bạn của cô, đi theo xem xét và hỗ trợ.
Đối với vị ảnh đế đang nổi tiếng nhất nhì như thế này, cho dù mẹ con Liễu gia không chú ý tới tin tức giải trí cũng cảm thấy Lục Tuân quen mặt. Nhưng mà bọn họ cũng biết công việc của Lạc Ninh hiện tại, cho nên tuy rằng cảm thấy kinh ngạc vì cô lại có quan hệ tốt như vậy với Lục ảnh đế cũng không tò mò hỏi nhiều.
Lạc Ninh hỏi: "Đặt thứ gì ở chỗ nào?"
Hướng Bân trả lời: "Ở trong phòng ngủ với thư phòng, chúng tôi cũng không biết mấy thứ kia là gì cho nên không dám động vào, lập tức gọi điện thoại chờ cô tới xem."
Lạc Ninh gật đầu: "Hai người làm như vậy là đúng rồi, đi xem thử."
"Được!"
Hướng Bân dẫn Lạc Ninh tới phòng ngủ của mẹ hắn trước, sau đó mở tủ quần áo kéo ngăn kéo, lại lấy những thứ phủ bên trên ra, sau đó nhìn thấy hai cục đá có màu sắc đỏ như máu đang nằm bên trong.
Lạc Ninh vừa bước vào phòng liền cảm giác được âm sát khí, tới lúc nhìn thấy cục đá màu đỏ này liền cau mày.
"Bọn họ là muốn làm cho mẹ con hai người chết bất đắc kỳ tử trong thời gian tới."
Hướng Bân biết chắc những thứ này không phải đồ vật tốt lành gì, nhưng sau khi nghe Lạc Ninh khẳng định vẫn cảm thấy kinh hãi.
Bà nội của hắn cũng thật sự quá nhẫn tâm, không hại chết mẹ con hai người họ thì nhất định không bỏ qua, hắn không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Hướng Bân vội hỏi: "Lạc đại sư, đây là thứ gì?"
Lạc Ninh trả lời: "Mấy thứ này là có người ta cố tình đặt ở khu mồ mã có âm khí rất nặng ít nhất một năm trở lên."
"Âm khí đã nhiễm vào đó rất nặng rồi, mẹ con hai người chỉ cần ở trong phòng ngủ này đủ bảy ngày liền sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết."
Cô lại ý vị thâm trường bổ sung: "Bảy ngày sau hai người cùng nhau lái xe ra ngoài, tám mươi chín mươi phần trăm là sẽ gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng mà tử vong."
Loại tai nạn ngoài ý muốn thế này, người ngoài cũng không hoài nghi tới người nhà Hướng gia. Xem ra là người sau lưng bắt đầu sốt ruột, muốn nhanh chóng giải quyết mẹ con Liễu gia.
Mẹ con Hướng Bân vừa nghe nói như vậy, sắc mặt lập tức đại biến: "Sao có thể ác độc như vậy chứ!"
Cũng may bọn họ nghe theo lời Lạc Ninh, trang bị đầy đủ camera theo dõi ở nhà, cũng luôn cho người nhìn chằm chằm xung quanh. Nếu không phát hiện ra mấy thứ đồ dơ bẩn này, bọn họ có phải là đã bị hại chết rồi không.
"Lạc đại sư, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Con có thể xử lý được mấy thứ dơ bẩn này không?". Liễu Hồng Tuyết cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Lạc Ninh đưa cục đá lại gần để cảm thụ, cô lại đứng lên: "Người kia hạ bí pháp trên cục đá này rồi, nếu bây giờ di chuyển nó rất có khả năng sẽ bị phát hiện."
"Lần này chúng ta phải dụ được người ra mặt, cho nên trước mắt không được rút dây động rừng."
"Ý là để cục lá lại trong ngăn kéo sao?". Liễu Hồng Tuyết cứ nhìn thấy thứ này liền cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thấy bà ấy lo lắng như vậy, Lạc Ninh lên tiếng trấn an: "Con sẽ vẽ một lá bùa dán ở ngăn kéo, chẳng những có thể ngăn cản âm khí từ bên trong tản ra mà còn có thể tinh lọc không khí trong phòng bị ô nhiễm, cho nên hai người không cần quá lo lắng."
Thấy Liễu Hồng Tuyết do dự, cô lại bồi thêm: "Cho dù lần này có xử lý xong mấy thứ này, bọn họ vẫn có thể tìm thêm nhiều cơ hội khác, lợi dụng sơ hở mà tiếp tục hại người lần thứ hai, lần thứ ba."
Vừa nói như vậy, mẹ con Liễu Hồng Tuyết cũng cảm thấy rất có đạo lý. Thay vì ngày đêm lo lắng không yên mà phòng ngừa ác tâm, không bằng dụ rắn ra khỏi hang, giải quyết triệt để một lần luôn.
"Được, chúng tôi nghe theo Lạc đại sư an bài". Hai người gật đầu.
Sau đó Lạc Ninh làm ba lá bùa, đem hai cái dán ở ngăn kéo phòng ngủ cùng thư phòng để phong tỏa âm khí của cục đá, làm như vậy sẽ không khiến cho đối phương phát hiện.
Lạc Ninh hỏi: "Ngoài việc giấu mấy thứ này trong nhà, các người còn phát hiện tình huống dị thường nào không?"
Hướng Bân cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Tôi xem qua băng ghi hình, thấy bà nội tôi dẫn theo người tới lục soát phòng ngủ, giống như là đang muốn tìm thứ gì đó."
"Còn ở công ty, trợ lý thư ký của tôi cũng lén vào văn phòng tìm kiếm thứ gì."
Lúc trước hắn luôn cảm thấy không an toàn, cho nên không chỉ lắp đặt thiết bị theo dõi trong nhà mà ngay cả văn phòng cũng cho người tới trang bị. Không nghĩ tới lại bắt được gian tế, trợ lý thư ký là một chức vị tương đối quan trọng, khẳng định là đã bị Hướng Quân thu mua. Như vậy cũng tốt, chờ sau khi thu thập Hướng Quân xong, hắn cũng muốn thanh lọc công ty một lần.
Lạc Ninh vừa nghe liền biết đối phương muốn tìm thứ gì, bà thầy pháp kia quả nhiên không muốn buông tha cô, cũng được.
"Hôm nay anh trở lại công ty, cố ý đeo lá bùa lần trước mà tôi vẽ cho anh đó, cố ý để cho đối phương nhìn thấy lấy đi."
"Tôi vẽ cho anh một lá bùa khác."
Ánh mắt của cô không khỏi lạnh lẽo, tiếp tục nói: "Người đứng sau Hướng Quân muốn đối phó với tôi, vậy thì cũng chỉ có thể cho bọn họ đạt thành ý nguyện."
Hướng Bân vốn còn đang lo lắng không biết Lạc Ninh có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng mà nghe thấy ngữ khí của cô như vậy đã biết cô có biện pháp ứng phó.
"Được, tôi lập tức đi làm."
Hắn cũng chịu đủ cảm giác sống trong nơm nớp lo sợ ngày qua ngày rồi, không bằng trực tiếp nghe theo Lạc Ninh, chủ động phản kích cho ra ngô ra khoai một lần.
--Editor: Autumnnolove--
Ngày hôm sau đúng hạn đến ngày công diễn.
Thứ tự công diễn vẫn dùng hình thức rút thăm để quyết định, có điều lần này chỉ có bốn đội. Đội của Lạc Ninh lần này rút được tiết mục cuối cùng, Ngụy Diệu cùng Sài Kính diễn đầu. Kỷ Tinh Hành cùng Tô Thanh Lam thì diễn thứ hai, ngay sau đó là đội của Bạc Tương Tương và Nghê Hân Toàn.
Chủ đề lần này chính là 'Survival in the Wild'*, vì vậy tiết mục ca múa của bốn đội đều khai thác triệt để khía cạnh bùng nổ.
(*) : sinh tồn nơi hoang dã. (Wattpad: Autumnnolove)
Đội đầu tiên của Ngụy Diệu làm ca khúc không tệ lắm, nhưng phần vũ đạo được đánh giá tạm được.
Đội thứ hai Kỷ Tinh Hành thực lực ca hát hay nhảy múa đều rất mạnh, phối hợp còn rất nhịp nhàng, lần này Tô Thanh Lam không mắc lỗi, cho nên không ngoài ý muốn khuấy động toàn bộ trường quay.
Các fan xem trực tiếp hét đến chói tai, cho dù Kỷ Tinh Hành không đứng ở vị trí trung tâm nhưng vẫn không có cách nào làm người xem bỏ qua hắn.
Tổ thứ ba, khả năng vũ đạo của Nghê Hân Toàn chỉ ở mức trung bình, nhưng mà cô ấy lại rất khéo léo lợi dụng thế mạnh của bản thân mà tránh đi điểm yếu, tuy rằng không đứng ở C vị nhưng chất giọng khàn khàn của cô ấy cũng rất xuất sắc.
Mấu chốt là cô ấy không có tranh giành sự nổi bật của thực tập sinh, còn làm nền nâng lên sự nổi bật của hai thực tập sinh khác.
Khả năng ca hát hay vũ đạo của Bạc Tương Tương đều được xếp loại xuất sắc, có điều cô có thói quen thu hút ánh nhìn sân khấu, cho nên nhưng thực tập sinh chung quanh cô ta đều bị chèn ép cho thành ngọn đèn le lói rồi tắt ngấm.
Kỷ Tinh Hành tuy nổi bật nhưng hắn ít ra cũng giúp các thực tập sinh dính không ít ánh sáng, người xem cũng không thể không chú ý bọn họ.
Bạc Tương Tương chỉ muốn nổi bật một mình, cho nên hiệu quả tương phản. Tuy nhìn tổng thể có vẻ ổn nhưng lại kém hơn rất nhiều so với hai nhóm trước.
Người hâm mộ của các thực tập sinh khó nhịn xuống được, ở khu bình luận không ngừng mắng chửi Bạc Tương Tương.
Bà cô này tới đập phá hiện trường sao?
Rõ ràng là được mới tới để giúp đỡ cho các thực tập sinh thăng cấp, sao cuối cùng lại biến thành đêm liveshow tri ân của một mình cô ta rồi?
Người hâm mộ của Bạc Tương Tương thì một đám đang ở bốn phía khen cô ấy hát hay, nhảy đẹp, thủy quân cũng được mua đưa lên sàn.
Fan thực tập sinh thấy thế, nhịn không được kéo tới mắng, sau đó hai bên cãi nhau ầm ĩ, người xem khác đều cảm thấy có chút phản cảm.
Đội cuối cùng lên sân khấu chính là đội của Lạc Ninh.
Mở màn là một động tác vũ đạo rất bùng cháy, bài hát cũng có đoạn cao trào, hơn nữa Lạc Ninh và Lục Tuân đứng hai bên hỗ trợ, nhiệt độ của trường quay càng lúc càng nóng.
[ Không nghĩ tới Ninh bảo lại hát loại bài hát nóng bỏng như vậy, lần này giọng của ẻm không có thanh tao như lần trước nhưng mà nghe lại có cảm giác gợi cảm ]
[ Vũ đạo lần này thật tuyệt, thật ngầu, tim tim tim! ]
[ Lục thần chính là Lục thần các mẹ ơi, vừa mới mở miệng em liền mang thai rồi ]
[ Ảnh sếch xì quá mọi người ơi, con tim em cũng nhịn hông được mà đập tang tang tang luôn nè ]
[ Mấy anh trai nhỏ hát nhảy cũng tốt lắm, tổ này tôi thấy phối hợp rất ăn ý á ]
[ Thiệt á, tuy rằng Lục thần cùng Ninh bảo quá bắt mắt, nhưng mà hai người bọn họ cũng chọn chỗ khuất đứng rồi, mấy anh thực tập sinh cũng rất xuất sắc ]
Lúc sắp kết thúc tiết mục, Lục Tuân đột nhiên nâng người Lạc Ninh lên cao, hai người ăn ý hoàn thành một động tác vũ đạo có độ khó cao. Sau đó lập tức tách ra, các thực tập sinh lập tức tiếp nối, phối hợp thật sự hoàn mỹ. Làm cho người xem nhịn không được hòa mình vào bài hát mà reo hò.
Các fan càng nhịn không được mà đứng lên kêu gào chói tai, toàn bộ sân khấu cùng trường quay giống như một chảo lửa.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
[ Aaaaaaa, cái động tác này đẹp trai quá ba má ơi ]
[ Yêu nhau đi, em lệnh cho hai người yêu nhau, em chốt cặp này rồi nha ]
[ Tui cũng không có muốn chèo con thuyền này, là họ bắt cóc tôi bỏ tui lên thuyền rồi họ ra khơi luôn ]
[ Trước giờ tôi cũng không để ý tương tác giữa hai người này, nhưng mà hiện tại tôi chỉ có thể nói, vả mặt cmnr! ]
Lạc Ninh và Lục Tuân cũng không phải C vị, nhưng giọng hát hay vũ đạo đều rất mạnh khiến cho người ta không có cách nào lờ đi sự tồn tại của họ, ánh mắt của mọi người nhịn không được mà cứ dõi theo.
Nhưng mà hai người này cũng giống như Kỷ Tinh Hành, không cố tình phô ra điểm mạnh của mình để thu hút nổi bật, ngược lại bọn họ khéo léo làm nền cho các thực tập sinh, để các thực tập sinh được nhiều không gian mà phát huy trên sân khấu tới mức xuất sắc nhất.
Thậm chí hai người này còn nâng đỡ tốt hơn so với Kỷ Tinh Hành, bọn họ tạo điều kiện cho các thực tập sinh bùng cháy trên sân khấu, đẹp trai hay tài năng đều được phô bày ra. Nhóm thực tập sinh ở đội hai người cũng trở thành nhưng đứa trẻ xinh đẹp nhất trên sân khấu.
Sau khi tiết mục này kết thúc, nhiệt độ và kích động toàn trường quay vẫn thật lâu không hạ xuống, mọi người không ngừng hét to tên của Lục Tuân, Lạc Ninh và các thực tập sinh trong nhóm.
Lần này chương trình cũng mời tới các vị giảm khảo có chuyên môn, hai vị giám khảo đi cửa sau với Liễu Thiếu Hiền lần trước đã bị đổi. Có Lục Tuân bảo kê, đạo diễn rất tự tin, cho nên lần này giám khảo rất công bằng. Hơn nữa tính số phiều bầu trong trường quay và trên mạng, đội này của Lạc Ninh danh xứng với thực cầm lấy vị trí đứng đầu.
Đội của Kỷ Tinh Hành hạng hai, Bạc Tương Tương hạng ba, Ngụy Diệu hạng tư.
Tiếp theo chính là phần công bố bảng xếp hạng nhân khí cuối cùng. 32 thực tập sinh, lần này loại trừ 12 người xếp hạng sau cùng, giữ lại 20 người tiếp tục tham gia.
Các thực tập sinh đều rất khẩn trương, trên màn hình lớn nhanh chống hiển thị kết quả.
Làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn, thật ra cũng rất hợp lý chính là, đội của Bạc Tương Tương có tám thực tập sinh, giờ phút này lại trực tiếp đào thải sáu người.
Đội Lạc Ninh và Lục Tuân bên này vẫn không có ai bị loại. Đội Kỷ Tinh Hành loại hai người, đội Ngụy Diệu loại bốn người.
Nhóm thực tập sinh vẫn luôn đi theo Lạc Ninh lần này chẳng những không bị loại trừ mà thứ hạng còn tăng lên không ngừng.
Đan Chấn lần trước hạng tám lúc này đã lên tới hạng hai. Diệp Tử Kiêu từ hạng mười nhảy lên hạng ba. Thứ hạng của những người khác cũng tăng lên xếp trước hạng mười tám. Kết quả này khiến cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, hai mắt Lộ Nhiên và Phong Dật Phàm đều ửng đỏ.
Còn nhớ ở kỳ đầu, bọn họ cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị đào thải, nhưng không nghĩ tới sau hai lần công diễn, không những được ở lại mà thứ hạng còn tăng lên không ngừng.
Lộ Nhiên lau lau nước mắt, cảm kích nhìn Lạc Ninh: "Cảm ơn Lạc lão sư, không có cô em chắc chắn sẽ không được thăng cấp."
Lúc phát sóng trực tiếp, Lạc lão sư vẫn luôn giúp bọn họ xuất hiện nhiều trước ống kính và để lại ấn tượng trong lòng người xem. Lúc luyện tập, bất kể là ca hát hay nhảy múa Lạc Ninh cũng chỉ điểm cho bọn họ rất nhiều. Vẫn luôn vẽ đường cho bọn họ bay ca bay xa. Thực lực và nhân khí của bọn họ đều tăng lên, ít nhiều là nhớ có Lạc Ninh.
Đám người Phong Dật Phàm cũng sôi nổi góp vui: "Cảm ơn Lạc lão sư, bọn em có thể tiếp tục thăng cấp, công lao lớn nhất thuộc về cô."
Sau đó mọi người cũng cảm ơn Lục Tuân, lúc luyện tập hắn cũng chỉ đạo bọn họ không ít.
Lạc Trạch Vũ cười nói: "Lạc lão sư, có thể ôm em một cái không, xem như là cổ vũ chúng em."
Hắn tới tham gia tiết mục này chính là chơi đùa, bây giờ đạt được thành tích như vậy, thật sự là ngoài dự đoán.
Lạc Ninh cười cười lần lượt ôm từng người: "Có thể thăng cấp chủ yếu vẫn là chính nhờ vào thực lực và nỗ lực của các cậu, tiếp tục cố lên, tranh thủ để cuối cùng tất cả đều có thể xuất đạo."
Mấy người này thật sự rất nỗ lực, buổi tối thường xuyên luyện tập đến rạng sáng hai ba giờ. Quan trọng là bọn họ biết tiếp thu ý kiến của người khác mà cải thiện, năng lực lắng nghe không tệ.
Nếu những kỳ sau biểu hiện của bọn họ vẫn ổn định như vậy, đội hình xuất đạo cuối cùng hẳn là có thể có một vài vị trí cho bọn họ. Đặc biệt là Đan Chấn và Diệp Tử Kiêu, năng lực và thái độ đều tốt đẹp, có thể tranh được một vị trí C xuất đạo.
"Đúng vậy, chúng ta phải tiếp tục nỗ lực."
Ai cũng đều đang rất kích động, trong lòng còn âm thầm nhảy nhót, cuối cùng cũng được ôm Ninh bảo.
So sánh với không khí tưng bừng náo nhiệt bên này, sắc mặt của các thực tập sinh bị đào thải bên đội Bạc Tương Tương cực kỳ không tốt.
Thời điểm luyện tập vũ đạo bọn họ cũng biết rồi Bạc Tương Tương sẽ đoạt mất nổi bật của bọn họ rồi, nhưng mà có thể làm gì được, ai bảo người ta là khách mời huấn luyện viên.
Cũng khó trách những người lần trước được phân đến đội của Bạc Tương Tương, những người kỳ một theo Bạc Tương Tương mà kỳ hai đến đội của Kỷ Tinh Hành, nhìn bọn họ bằng ánh mắt đồng tình thương cảm. Bây giờ bọn họ hoàn toàn có thể hiểu, cảm giác bất lực và không cảm lòng của những người đó.