Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 192: - 193



--Dịch : Autumnnolove--

🍌🍌🍌

CHƯƠNG 192

Lạc Ninh không truy hỏi tới cùng chuyện những năm gần đây Thời Ký đã trải qua.

"Nguyền rủa trên người cậu rất sâu, xem ra thời gian cũng không ngắn, muốn giải cũng không dễ dàng gì."

Với thực lực hiện tại của cô, trong thời gian ngắn không có cách nào giải quyết triệt để vấn đề nguyền rủa này. Tuy nhiên, cô cảm nhận được mình đang đứng ở ngưỡng cửa thăng cấp, chờ sau khi cô đạt đến cảnh giới hậu thiên, cô muốn giúp anh ta giải quyết vấn đề này cũng rất đơn giản.

Thời Ký mỉm cười: "Không sao đâu, mình không vội."

Nếu không dễ dàng giải, cũng có nghĩa là anh ta sẽ có nhiều thời gian để liên hệ và tiếp xúc với Lạc Ninh hơn.

"Một thời gian nữa mình sẽ làm cho cậu một món trang sức bình an bằng ngọc, cậu đeo vào có thể trấn áp nguyền rủa, tạm thời sẽ không bị đau tim mà ngất xỉu nữa."

"Sau đó, thỉnh thoảng cậu lại đến tìm mình để châm cứu, điều dưỡng thân thể và cuối cùng là giải trừ lời nguyền". Lạc Ninh nói.

Thời Ký gật đầu: "Được, mình tin tưởng cậu."

Lạc Ninh đưa mã QR ra, "Trao đổi phương thức liên lạc đi, sau này trước khi châm cứu mình sẽ thông báo cho cậu biết."

Thời Ký quét mã QR, thêm bạn wechat với cô, "Được!"

Lạc Ninh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng rồi, vì sao lúc nãy cậu nói Bạc Tương Tương không phải là nhân vật đơn giản?"

Thời Ký trả lời: "Cô ta có người chống lưng, hơn nữa trên người cô ấy có thứ rất thu hút những người có thân phận đặc biệt."

Lạc Ninh nhướng mày: "Thứ cậu nói chính là khí vận của cô ta sao?"

Thời Ký ngẩn người: "Cậu cũng nhìn ra được rồi sao?"

Lúc anh ta nhìn thấy Bạc Tương Tương đã lập tức phát hiện ra khí vận trên người đối phương rất dày. Những người như thế này chính là 'lò luyện đan tốt nhất', không có gì lạ khi cô ta lại thu hút sự quan tâm của một số người.

Lạc Ninh sửng sốt: "Cậu cũng có thể nhìn ra được sao?"

Đến đây Thời Ký mới phát hiện ra anh ta vừa nhất thời lỡ miệng, nhưng cũng không giấu giếm nữa, "Ừm, mình nhìn ra được cái này."

Lạc Ninh đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cánh tay Thời Ký, lật ngược lòng bàn tay anh ta ra và ấn ấn vào vài chỗ trên đó. Một biểu tượng màu đỏ nhạt nhanh chóng hiện ra trên tay Thời Ký. Lúc này Lạc Ninh mới buông tay anh ta ra, ánh mắt nhìn anh ta có chút phức tạp, "Cậu là vu sư sao?"

Thời Ký cười khổ: "Không hẳn, nhưng mà cũng biết ít nhiều."

Lạc Ninh nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Cậu cũng không tệ, vừa là chủ tịch của một công ty niêm yết, lại còn là vu sư."

Còn cái thân phận thuộc Quốc tế Hắc Minh kia,cô sẽ không vạch trần.

Thời Ký mỉm cười nhìn cô: "Cậu cũng như mình thôi."

Lạc Ninh hỏi: "Khi nào cậu sẽ rời khỏi trấn Tinh Hoa?"

Thời Ký trả lời: "Ngay mai lập tức lời đi, mình chuyển trọng tâm hoạt động và phát triển của công ty về trong nước cho nên còn rất nhiều việc phải làm."

"Vậy chờ khi nào mình về Đế Đô sẽ đưa trang sức ngọc cho cậu, ngay mai cho cậu một là bùa hộ mệnh trước."

Lạc Ninh ngừng một chút rồi tiếp tục: "Nhưng thời gian này cậu tuyệt đối đừng sử dụng vu thuật, nếu không lời nguyền sẽ càng phản phệ nghiêm trọng hơn."

Thời Ký gật đầu: "Được, mình nghe lời cậu."

Anh ta lại bổ sung một câu: "Nếu như cậu có chuyện gì cũng có thể tới tìm mình."

"Ừm!". Lạc Ninh gật đầu.

–Dịch: Autumnnolove–

Hai người ngồi với nhau thêm một lúc nữa Lạc Ninh mới đứng dậy trở về nhà trọ bên kia. Sau khi lên lầu, cô liền nhìn thấy Kỷ Tinh Hành đang đứng trước cửa phòng cô.

"Anh đang làm gì đó?"

Kỷ Tinh Hành trả lời: "Chờ em!"

Anh ta tiếp tục hỏi: "Em đi gặp tên Thời Ký kia phải không?"

Lạc Ninh không phủ định: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Kỷ Tinh Hành nói: "Cậu ta không phải người tốt, cả ngày giả vờ ốm yếu bệnh tật để khơi dậy sự đồng cảm của em, em đừng mắc lừa cậu ta."

Khi anh rời đi, thằng nhóc này liên nhân cơ hội chạy đến làm cái đuôi nhỏ bên cạnh Lạc Ninh.Thật sự cho rằng anh không nhìn thấy được tâm tư kín đáo của cậu ta sao.

Lạc Ninh trừng anh ta một cái: "Anh cũng lo xa quá rồi!"

Kỷ Tinh Hành tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: "Sao em lại không nghe anh chứ."

Lạc Ninh bất đắc dĩ nói: "Tôi tin anh, anh ta có động cơ âm thầm, được chưa."

"Tôi sẽ chú ý, cảm ơn anh!"

Trước giờ sao cô không biết Kỷ Tinh Hành thích lo chuyện bao đồng như vậy nhỉ.

Kỷ Tinh Hành cảm thấy càng uất ức hơn, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài: "Vậy em phải cẩn thận đó."

"Được rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi đây, ngủ ngon!"

Lạc Ninh phất phất tay với anh ta rồi mở cửa phòng đi vào. Kỷ Tinh Hành thở dài, xoay người đi xuống lầu thì gặp được Lục Tuân đang từ trong phòng bước ra.

Anh ta đột nhiên nói: "Thầy Lục, có muốn cùng uống một ly không?"

Lục Tuân nhướng mày: "Cậu có chuyện gì vậy?"

Mặc dù Kỷ Tinh Hành rất chướng mắt Lục Tuân, nhưng càng chướng mắt Thời Ký hơn, "Thì muốn tâm sự với anh một lúc thôi, chắc là anh cũng không muốn để tên Thời Ký kia tiếp cận Ninh Ninh đâu đúng không."

Lục Tuân khẽ cười: "Tôi tôn trọng lựa chọn của Lạc Ninh, nếu cô ấy muốn tiếp xúc với Thời Ký thì tôi cũng sẽ không phản đối và phá hỏng việc của cô ấy."

"Ngay cả khi thằng nhóc đó thực sự làm cho tôi cảm thấy chướng mắt". Anh có thể cảm nhận được tâm tư của Thời Ký đối với Lạc Ninh, tuyệt đối là thích cô. Bây giờ anh còn chưa trở thành bạn trai của Lạc Ninh, cho dù đã ở bên nhau rồi thì anh cũng không muốn cản trở việc kết bạn của Lạc Ninh. Hơn nữa, Lạc Ninh rất thông minh và bình tĩnh, lúc ở đảo hoang đã biết thân phận thủ lĩnh Quốc tế Hắc Minh của Thời Ký, sao có thể bị Thời Ký lừa. Dù sao đi nữa, anh vẫn sẽ tin tưởng cô.

"Cậu cũng đừng làm những chuyện vô ích nữa". Anh nhìn Kỷ Tinh Hành đẩy ẩn ý, sau đó loạng choạng rời đi.

Kỷ Tinh Hành nhìn bóng lưng Lục Tuân mà phát ngốc, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem có phải bản thân đã quá tự cho là đúng rồi không? Thảo nào bây giờ Lạc Ninh sẽ nhìn Lục Tuân bằng con mắt khác, tên này đúng là một con chó đầy mưu mô.

–Wattpad: Autumnnolove–

Khi các khách mời và thực tập sinh đều đã trở về phòng, Bạc Tương Tương mới lặng lẽ trốn ra khỏi nhà trọ, sau đó đi đến gian cách vách tìm Thời Ký. Cô rất nhớ thân thể của anh ta. Nhưng vừa đến nhà trọ cách vách thì vệ sĩ của Thời Ký nói anh ta đã đi ra ngoài, cô cũng chỉ có thể buồn bực trở về.

Thời Ký đứng trên lầu cao đang nhìn qua khe hở của tấm màn, thấy Bạc Tương Tương rời đi mới đi tắm rửa. Ngày hôm sau, trời vừa sáng Thời Ký đã rời khỏi trấn Tinh Hoa, chỉ để lại cho Lạc Ninh một tin nhắn.

Tổ đạo diễn tiếp tục dẫn đoàn nghệ sĩ đến Quốc Túy Sơn Tự, lần này xe ngừng ở trước cửa công lớn của 'Viện võ thuật' Tinh Hoa. Nhìn thấy ba chữ 'Viện võ thuật' này, đáy mắt Bạc Tương Tương sáng rực. Cuối cùng cũng đến lĩnh vực mà cô ta am hiểu rồi.

Sài Kính cười nói: "Đây chính là sở trường của thầy Kỷ và cô Bạc, hai người thử xem sao."

Bạc Tương Tương giả vờ ngượng ngùng, "Vậy tôi sẽ thử một lần, hy vọng có thể giúp mọi người tiến vào cửa lớn của Viện võ thuật."

So với cô ta thì Kỷ Tinh Hành lãnh đạm hơn nhiều: "Được thôi, tôi cũng muốn xem thử trình độ võ thuật của mình tới đâu."

Nghê Hân Toàn vừa nhìn liền thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Bạc Tương Tương, kéo cánh tay Lạc Ninh và nhỏ giọng hỏi: "Em có muốn thử cửa này không?"

Trước đó, Lạc Ninh và Lục Tuân đều nói bọn họ cũng biết chút đỉnh.

Lạc Ninh cười cười rồi lắc đầu: "Không đâu, để hai người này thử trước đi."

Nghê Hân Toàn cũng không miễn cưỡng cô: "Cũng đúng, chị sẽ chờ xem tiểu bạch hoa kia sẽ biểu diễn như thế nào."

Cô cảm thấy người yêu thích văn hóa tinh hoa của dân tộc cần phải xuất phát từ trái tim mà thích, nhưng cô lại không thấy được Bạc Tương Tương có bao nhiêu phần là yêu thích võ thuật.

Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra. Một thiếu niên và thiếu nữ cũng ra mở cửa. Thiếu nữ nhìn mọi người cười khanh khách, nói: "Chào mừng mọi người đã đến Viện võ thuật Tinh Hoa, mời vào!"

Tất nhiên đã sớm biết đoàn người sẽ đến.

Mọi người theo sau tiến vào.

Thiếu niên hỏi: "Quy tắc vào cửa rất đơn giản, chỉ cần trong số các người có một người có thể dùng võ thuật Trung Hoa đánh thắng một trong hai người chúng tôi là được."

CHƯƠNG 193

Các khách mời và thực tập sinh nghe những gì thiếu niên vừa nói đều ngẩn người. Chàng trai và cô gái trong dáng vẻ cũng chừng 17 - 18 tuổi thôi, muốn đánh thắng bọn họ chắc sẽ không khó lắm đâu đúng không?

Kỷ Tinh Hành đột nhiên cảm thấy hứng thú, anh ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra hai người này biết võ. Ban đầu anh định đứng ra ứng chiến, nhưng khi nhìn thấy Bạc Tương Tương bên cạnh đang sốt ruột muốn nổi bật nên đầu óc anh cũng tinh tế hơn.

Anh nhìn Bạc Tương Tương, nói: "Cô Bạc vẫn luôn nói mình rất am hiểu võ thuật, chi bằng cô lên trước đi."

Để cho người phụ nữ này mất mặt trước đi, cho cô ta bớt kiêu căng ngạo mạn. Bạc Tương Tương còn tưởng rằng Kỷ Tinh Hành làm vậy là vì tin tưởng cô ta, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vui mừng.

"Được, vậy em xin phép bêu xấu". Khuôn mặt cô ta đỏ lên.

Kỷ Tinh Hành nghiêm nghị gật đầu: "Ừa, vậy cô bêu xấu đi."

Bạc Tương Tương không nghe ra ý tứ của Kỷ Tinh Hành, cô chỉ cảm thấy anh ta đang xem trọng mình cho nên mới nói hùa theo cô. Những người khác đều nghe ra thẳng nam sắt theo Kỷ Tinh Hành đang trào phúng, một đám dở khóc dở cười.

Nghê Hân Toàn thấy Bạc Tương Tương nghe không hiểu ý tứ trong lời nói, nhịn không được muốn che miệng lại cười to. Cô nhỏ giọng nói với Lạc Ninh: "Kỷ đỉnh lưu này cũng quá xấu tính rồi, độc mồm độc miệng."

Lạc Ninh khẽ cười: "Trước giờ anh ta nói chuyện vẫn luôn độc miệng như vậy mà."

Chẳng trách kiếp trước Bạc Tương Tương có thể chịu đựng được Kỷ Tinh Hành miệng độc, thì ra vẫn luôn tự ảo tưởng trong đầu, xem những lời châm chọc trở thành tán thưởng. Cô cũng cảm thấy rất buồn cười.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Sau đó, Bạc Tương Tương đi ra ngoài vài bước, ôm quyền chào hỏi cô gái kia: "Mong được chỉ giáo!"

Thật ra cô ta muốn tạo cho mọi người cảm giác khí thế hào hùng, nhưng bởi diện mạo và khí chất của cô ta không tới, hơn nữa nét diễn quá lộ nên ngược lại trông chẳng ra gì.

Thiếu nữ cũng cười rồi ôm quyền tới trước mặt: "Mong được chỉ giáo!"

Sau khi nói xong, khí chất cả người từ xinh xắn chuyển thành sắc sảo. Cô gái nhón mũi chân lên một cái, trực tiếp nhảy lên võ đài bên cạnh.

"...". Bạc Tương Tương sững sờ, đột nhiên cảm thấy hơi thiếu tự tin.

Cô ta có chút xấu hổ đi lên võ đài bằng cầu thang bên cạnh, thật sự là cô ta không có cái bản lĩnh có thể nhảy lên võ đài giống như thiếu nữ kia. Những người khác nhìn thấy dáng vẻ của cô ta cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Đầu ngón tay Lạc Ninh khẽ động, sau đó phóng một lá bùa xui xẻo vô hình vào người Bạc Tương Tương. Là bùa xui xẻo trước kia đã mất đi hiệu quả khá nhanh, lúc này cô mới làm thêm một lá nữa. Loại bùa xui xẻo này dùng với người có vận khí cao như Bạc Tương Tương tất nhiên sẽ không khiến cho cô ta gặp chuyện gì quá xui xẻo. Nhưng nó có thể hạn chế vận may của cô ta, cô ta sẽ không thể phát huy như 'bug' hệ thống được. Nếu không, Lạc Ninh thực nghi ngờ trong lúc thi đấu, cô gái nhỏ trên kia có thể bất ngờ bị té ngã hoặc gặp sự cố nào đó, sau đó Bạc Tương Tương lại nhờ vào vận may mà giành chiến thắng. Bây giờ hai người có thể xem là đứng cùng một vạch xuất phát, thắng thua đều dựa vào bản lĩnh cá nhân.

Mỗi người trên đài chọn một cây thương dài và bắt đầu múa. Bạc Tương Tương trước đây đã từng học về thương, cô ta cho rằng tư thế lúc múa thương rất đẹp.

Động tác của cô gái thì không quá hoa mỹ nhưng rất có chủ đích, thương trong tay cô ta đã nhanh chóng đâm tới. Bạc Tương Tương vẫn còn đang múa sao cho đẹp, khi ngọn giáo lao thẳng tới thì sắc mặt cô ta nháy mắt biến sắc, sau đó mới vội vàng luống cuống tay chân mà chống trả. Nhưng cô ta không phải là dân chuyên nghiệp, bình thường chỉ học được một chút râu ria thôi. Thương dài trong tay đã bị cô gái đánh bay chỉ với một chiêu thức.

Trong lúc cô ta vẫn còn đang ngây người, thương dài của cô gái đã dừng ở trên cổ cô ta: "Cô thua rồi!"

Bạc Tương Tương: "...". Cô còn chưa phát huy nữa mà.

Cô ta không cam lòng hỏi: "Tôi không giỏi thương dài lắm, có thể tỉ thí lại nhưng dùng kiếm không?"

Trước kia lúc cô ta múa kiếm còn được huấn luyện viên võ thuật khen ngợi.

Cô gái nhìn ra cô ta không phục, hào phóng cười và đưa tay ra: "Có thể, mời!"

Hai người đều đổi thành kiếm, Bạc Tương Tương nhanh chóng nhặt lên một thanh kiếm rồi lộn mấy vòng trên cổ tay, sau đó bắt đầu múa kiếm.

Cô gái nhìn mà không biết nên nói gì, chị gái này tới đây để luận võ hay khiêu vũ vậy?

Chờ Bạc Tương Tương múa gần xong, cô gái mới vung kiếm về phía trước. Kết quả vẫn tương tự như vừa rồi, cô gái dùng một chiêu mà thắng, Bạc Tương Tương thua.

Lần này cho dù Bạc Tương Tương không cam lòng cũng chỉ có thể nhận thua mà thôi, hơn nữa cô ta cũng đã nhìn ra, võ nghệ của cô gái này cao cường hơn cô ta nhiều. Người ta là xuất thân từ Viện võ thuật, cô ta có thua cũng chẳng oan ức gì. Cũng may từ lúc bước chân lên võ đài cô ta đã âm thầm tính toán, bất kể là thương dài hay kiếm dài, cô ta đều đã làm thật đẹp mắt. Ít nhất cũng để cho người xem phát sóng trực tiếp được thưởng thức.

Bạc Tương Tương dùng lời nói đầy ẩn ý: "Viện võ thuật các người quả nhiên danh bất hư truyền, tôi hoàn toàn tâm phục khẩu phục."

Thật ra ý tứ của cô ta là võ nghệ của cô ta không bằng người của Viện võ thuật cũng là chuyện bình thường.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên từ phía nào đó đi tới, "Cô Bạch này, võ thuật không phải dùng để khoe khoang."

"Cô vừa lên võ đài liền múa thương múa kiếm, tâm tư của cô đều tập trung vào việc trình diễn, như vậy là không tôn trọng võ thuật."

Trên mặt ông ta toàn là vẻ không hài lòng, nghiêm khác nói: "Hy vọng sau này cô sẽ không xem võ thuật như công cụ biểu diễn nữa."

Cô gái nhìn thấy người đàn ông trung niên, lập tức giới thiệu với mọi người: "Đây chính là phó viện trưởng của Viện võ thuật chúng tôi, phó viện trưởng Quách."

Một cô gái trẻ khác nhìn các khách mời, chủ động giảng hòa: "Phó viện trưởng tính tình hơi thẳng thắng, bình thường trong mắt ông ấy không chấp nhận được một hạt cát, mong các vị bỏ qua."

Chủ yếu là vì hiện tại vẫn đang phát sóng trực tiếp, lời này của cô ấy là đang giải vây cho phó viện trưởng.

Sắc mặt Bạc Tương Tương đã có chút tái nhợt, cô nào ngờ người này lại đứng ra nói cô như vậy. Đang ở trước màn hình phát sóng trực tiếp, chẳng khác gì nói cô là hạt cát. Rõ ràng võ nghệ của cô cũng không đến mức tệ, dựa vào cái gì mà phê bình cô thích trình diễn và khoe mẽ, thật đáng giận.

Người của tổ đạo diễn cũng như các khách mời và thực tập sinh lúc này cũng có chút xấu hổ. Khi bọn họ xem Bạc Tương Tương biểu diễn, thật ra cũng cảm thấy cô ta đang khoe mẽ, nhưng không nghĩ tới phó viện trưởng này lại nói ra không khách khí chút nào như vậy.

Đột nhiên, một tràng tiếng vỗ tay vang lên. Mọi người đồng loại quay đầu nhìn sang, là Kỷ Tinh Hành đang vỗ tay. Trên mặt anh ta là nụ cười phơi phới, nhìn phó viện trưởng Quách nói: "Phó viện trưởng nói rất đúng, võ thuật không phải là thứ dùng để khoe mẽ và làm trò, không tôn trọng thì nên phê bình."

Sau đó lại nói với Bạc Tương Tương: "Cô cũng bêu xấu quá mức rồi."

Nói cô ta cũng giỏi võ, anh còn tưởng rằng cô ta tài nghệ tới đâu, chỉ như vậy thôi sao?

Anh ta thật lòng thích võ thuật, cho nên cũng rất chướng mắt với loại hành vi này như phó viện trưởng. Đồng thời cũng nghĩ mãi vẫn không ra, trước kia anh ta bị gì vậy nhỉ?

Tuy rằng anh ta không cảm thấy mình quá thích Bạc Tương Tương, nhưng vì sao luôn bị cô ta nắm mũi dắt đi, có việc là lập tức chạy tới giúp đỡ cô ta. Chẳng lẽ đúng như những gì người ta nói, anh đã bị mỡ heo che mắt? Hay là đầu óc bị úng nước?

Bạc Tương Tương không nghĩ tới Kỷ Tinh Hành nhân lúc cô họa vô đơn chí mà đâm thêm một nhát dao. Cô ta ủy khuất mà rưng rưng nước mắt: "Chẳng qua là tôi chỉ muốn giúp mọi người vào cửa thôi mà, sao các người có thể đối xử với tôi như vậy."

Kỷ Tinh Hành bĩu môi: "Cô như vậy mà cũng có thể qua cửa thì Viện võ thuật này vẫn nên đóng cửa luôn thi hơn."

"Còn mong cô đừng tới xúc phạm võ thuật nữa". Anh ta thiệt tình để nghị.

Phó viện trưởng Quách cũng rất tán đồng cách nói của Kỷ TInh Hành, quả nhiên vẫn có người hiểu được ông ta.

Bạc Tương Tương bị thẳng nam Kỷ Tinh Hành đả kích đến mức tức muốn chết đi sống lại, lần đầu tiên cô ta cảm thấy oán giận cái thói độc miệng này của Kỷ Tinh Hành. Cô ta vừa khóc vừa giận lẫy nói: "Anh là nhất rồi! Anh lên đi, để tôi nhìn xem như thế nào mới là không xúc phạm võ thuật."

Lần này cô ta thực sự không thể kìm lại được. Lời của Kỷ Tinh Hành khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, sao anh ta có thể như thế.