🌻Dịch : Autumnnolove🌻
CHƯƠNG 203
Qua buổi trưa hôm sau, chủ tịch Chu tự mình lái xe đến đón Lạc Ninh đi đến trung tâm thương mại mà công ty ông đang thầu xây dựng.
Vừa xuống xe, Lạc Ninh đã cảm nhận được một cổ âm khí bao trùm lên toàn bộ khu vực xung quanh trung tâm thương mại. Nhưng hẳn là bởi vì thời gian không lâu lắm, nên âm khí vẫn còn chưa thực sự nghiêm trọng. Do đó, trung tâm thương mại chưa xảy ra tai nạn chết người nào, chỉ xuất hiện cái gọi là 'ma quỷ lộng hành' thôi.
Thái độ của chủ tịch Chu rất cung kính, hỏi: "Lạc đại sư, ở đây có vấn đề gì không?"
Từ sao khi mang lá bùa Lạc Ninh cho ở bên người, cả người ông đều cảm thấy thoải mái hơn và ngủ ngon hơn rất nhiều. Vậy cũng chứng minh hiệu quả của lá bùa này không giống như những vật tầm thường khác, ông càng thêm tin tưởng Lạc Ninh.
Lạc Ninh gật đầu: "Thật sự có chút vấn đề, chúng ta vào trong xem thử."
Chủ tịch Chu đưa tay ra mời: “Làm phiền Lạc đại sư.”
Ông ta đưa Lạc Ninh đi tham quan một vòng ở trung tâm thương mại. Sau đó, cô vòng lại vị trí trung tâm và đi ngang qua, chỉ vào một đống vật liệu gỗ hỏi: “Vấn đề nằm ở chỗ đống gỗ này.”
“Những loại vật liệu gỗ này hẳn là được lấy từ những nơi có âm khí rất nặng, thời gian dài chúng cũng bị nhiễm âm khí.”
“Vì vậy nhiều cọc gỗ ở nơi này sẽ ảnh hưởng đến từ trường của trung tâm thương mại, một số người có thể sẽ nhìn thấy một vài hình ảnh hư ảo.”
Chủ tịch Chu vừa nghe cũng lập tức hiểu ra. Ông ta thân là chủ tịch, tất nhiên sẽ không phụ trách mấy việc lặt vặt này, vì vậy vội vàng kêu trợ lý đi tra xét.
Thư ký bên kia làm việc cũng hiệu suất, nhanh chóng gửi tin tức thu được cho ông ta. Hóa ra đây là công ty đồ gỗ mà em vợ của ông thành lập, nên thuận tiện đưa gỗ đến tu sửa trung tâm thương mại. Thời gian trùng hợp là sau khi ông phát hiện ra thân phận của đứa con hoang kia. Có nghĩa là, thứ này đã được nhà bọn họ tính toán từ trước.
Ông không khỏi cười lạnh: “Người một nhà này không có ai là người tốt cả, tôi đối đãi với bọn họ tốt như vậy mà còn muốn hãm hại tôi, một đám vong ơn phụ nghĩa!”
“Lạc đại sư, những thứ vật liệu gỗ này nên xử lý thế nào đây?”
Lạc Ninh trả lời: “Mang hết toàn bộ đến chỗ hoang vắng hoặc bãi rác thiêu là được, cũng không phải vấn đề gì to tát.”
“Đã lâu như vậy mà còn chưa sử dụng tới, phỏng chừng bọn họ cũng không thật sự có ý định dùng chúng để xây dựng trung tâm thương mại. Chẳng qua cố ý gây ra chuyện gì đó trong một thời gian để ngài sứt đầu mẻ trán thôi.”
Lạc Ninh đã sớm đoán ra được nguyên nhân. Hai mẹ con kia muốn hại chết chủ tịch Chu để kế thừa sản nghiệp, trung tâm thương mại này đã được xem là vật trong tay bọn họ. Cho nên bọn họ chỉ nghĩ tại ra một vài rắc rối cho chủ tịch Chu, để ông ta không thể tập trung vào việc chính. Chờ trong tương lai chủ tịch Chu mất đi, bọn họ sẽ xử lý đống vật liệu gỗ này rồi mời thầy phong thủy đến bố trí lại, như vậy là có thể giải quyết xong vấn đề trung tâm thương mại.
Chủ tịch Chu là người thông minh, vừa nghe cũng hiểu sao lại thế này.
“Bọn họ tính toán cũng quá chu đáo”. Ông cảm thấy thật mỉa mai. Sau đó lập tức phân phó người đem mớ đồ gỗ này đi thiêu.
Lạc Ninh yêu cầu trợ lý của ông ta mua giúp một vài món đồ về để bố trí một tụ khí* phong thủy cho trung tâm thương mại. Điều quan trọng nhất khi bố trí phong thủy cho trung tâm thương mại chính là nhân khí, nhân khí vượng thì nơi này cũng sẽ thịnh vượng theo.
(*) : Trong phong thủy, tụ khí là hiện tượng những dòng khí, dòng năng lượng tập trung tại 1 vị trí hay 1 khoảng không gian nhất định. Thông thường, nhà tụ khí tốt cho gia chủ. Ngược lại, tán khí chính là sự phân tán của các dòng năng lượng ra môi trường xung quanh, không tập trung tại vị trí nhất định.
Sau khi chủ tịch Chu làm xong hết những gì Lạc Ninh yêu cầu, còn kính cẩn cảm ơn Lạc Ninh một cái. Ông ta chủ động lấy hợp đồng thầu lại vùng núi: “Lạc đại sư, cái này cô ký tên xong tôi sẽ cầm đi công chứng.”
Lạc Ninh nhận lấy, xem kỹ: “Chủ tịch Chu, trước đó tôi đã nhận thù lao của ngài rồi, vùng núi này không cần chuyển nhượng miễn phí như vậy. Ban đầu ngài thu bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho ngài tương ứng.”
Trên hợp đồng viết chuyển nhượng miễn phí, có nghĩa là không cần tiền.
Chủ tịch Chu cười nói: “Trước đó tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần Lạc đại sư giúp đỡ tôi vượt qua chuyện này thì vùng núi này sẽ chuyển nhượng cho cô xem như thù lao.”
“Lạc đại sư đã giúp tôi một cái ơn lớn, nếu không tôi chết như thế nào cũng không biết nữa.”
“Cho nên hợp đồng chuyển nhượng vùng núi này xem như tâm ý của tôi, cô tuyệt đối không được khách sáo với tôi, làm ơn đừng từ chối.”
Đại sư phong thủy mà lợi hại như Lạc Ninh, ông nhất định phải giữ mối quan hệ hữu nghị. Vì vậy ông mới nghĩ đến chuyện chuyển nhượng không thu phí, dùng để lấy lòng cô.
Lạc Ninh thấy ông ta đã kiên trì như vậy nên cũng không cự tuyệt: “Được rồi, vậy tôi cũng không khách khí với chủ tịch Chu nữa.”
“Chờ sau khi thu hoạch nông sản trong núi, tôi nhờ người đưa một ít đến cho ngài nếm thử”. Dùng trận pháp linh khí để trồng nông sản sẽ rất tốt cho thân thể. Trước giờ cô cũng không thích thiếu ai thứ gì, đến lúc đó cứ dùng những thứ này để trả ơn, xem như chủ tịch Chu vẫn kiếm lời. Dù sao tiền cũng không thể mua được sức khỏe.
Chu tổng vừa nghe thì cảm thấy rất vui vẻ: “Ý này nghe có vẻ hay đó!”
Thứ mà Lạc đại sư đưa chắc chắn là đồ tốt.
Lạc Ninh lại hỏi thêm: “Có cần đến nhà của ngài xem thử không?”
Nếu ông ta đã biết điều như vậy, cô cũng cần phải có trách nhiệm tới cùng.
Chủ tịch Chu lắc đầu: “Vậy thì không cần, tôi đã dọn khỏi nhà đó rồi. Từ nay về sau sẽ không bước chân trở về căn nhà đó nữa.”
Vì vậy, nếu như có thứ gì không sạch sẽ thì để lại cho hai mẹ con nhà đó dùng đi. Lần này, tất cả đồ đạc trong nhà đều do đích thân ông đi mua, sau đó giao cho trợ lý nhìn chằm chằm mà chuyển về để tránh cho đối phương tranh thủ cơ hội ra tay.
Lạc Ninh gật đầu: “Cũng đúng! Tôi thấy ấn đường của ngài đã khôi phục bình thường, vận khí và sức khỏe cũng đang dần dần hồi phục.”
“Nếu có chuyện gì phát sinh nữa, ngài có thể liên hệ với tôi.”
Chủ tịch Chu cười: “Được!”
–Dịch: Autumnnolove–
Lạc Ninh xem phong thủy cho chủ tịch Chu xong thì đi thẳng về nhà. Không lâu sau đó, trợ lý của chủ tịch Chu liền mang hợp đồng đã được công chứng tới cho cô. Lạc Ninh xem giờ, quyết định gọi điện thoại cho Lục Tuân.
Lục Tuân đang mở cuộc họp ở Cục đặc biệt, thấy là điện thoại của Lạc Ninh thì cho mọi người nghỉ ngơi vài phút, cầm lấy di động đi ra ngoài.
Lạc Ninh hỏi: “Anh đang bận sao?”
Lục Tuân trả lời: “Không bận, có chuyện gì sao?”
Lạc Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Muốn mời anh và tổng giám đốc Ngu dùng cơm, không biết hai người có thời gian không.”
Lục Tuân nghĩ dù không rảnh cũng phải tranh thủ để rảnh.
“Không thành vấn đề, em chọn thời gian và địa điểm đi.”
“Có phải là em muốn nhân tiện lấy phỉ thúy luôn không?”
Lạc Ninh khẽ cười: “Đúng vậy! Tôi đã nhận thầu một ngọn núi, cần phải dùng đến phỉ thúy để bố trí trận pháp.”
“Làm việc rất hiệu quả! Vậy chúng ta dùng cơm xong sẽ đến công ty của Ngu Tử Hàng lấy phỉ thúy”. Lục Tuân rất vui vẻ cống hiến sức lực.
Lạc Ninh gật đầu: “Quyết định vậy đi!”
Hai người còn tán gẫu thêm vài câu mới cúp máy, cũng chốt xong sẽ đến nhà hàng riêng mà Lục Tuân đã đưa cô tới trước đó để dùng bữa. Sau khi Lục Tuân gọi điện báo với Ngu Tử Hàng xong cũng trở về văn phòng dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết cuộc họp.
Thấy còn một lúc nữa là đến giờ hẹn, anh trực tiếp lái xe đến chung cư của Lạc Ninh. Đến cửa chung cư anh mới gọi cho Lạc Ninh. Lạc Ninh vừa mới thay quần áo xong, nhìn thấy Lục Tuân chạy đến đón cũng không cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ. Trước giờ anh ta làm gì cũng đều rất chu đáo.
Lạc Ninh vừa ra khỏi chung cư đã nhìn thấy Lục Tuân mang khẩu trang đứng ở bên ngoài xe, còn tiện tay mở cửa ghế phụ cho cô. Nếu như Kỷ Tinh Hành có mặt ở đây, không chừng sẽ mắng Lục tâm cơ là đang ấp ủ âm mưu đen tối.
Sau khi lên xe, hai người cũng nói với nhau vài câu.
Lục Tuân chủ động nói: “Thời Ký còn một người anh song sinh tên là Thạch Ký.”
“Cục đặc biệt chúng ta vừa thu được một vài tư liệu tình báo, kế tiếp bọn họ chính là đối tượng theo dõi trọng tâm của chúng ta.”
Chuyện về Thời Ký tất nhiên anh sẽ không giấu Lạc Ninh, hôm nay anh vừa mới nhận được tin tức này.
Lạc Ninh cảm thấy Cục đặc biệt làm việc rất hiệu suất, hai người Thời Ký vừa về nước không bao lâu mà đã bị theo dõi.
“Tôi biết bọn họ chính là anh em song sinh, nếu có phát hiện gì quan trọng tôi sẽ nói với anh.”
Thạch Ký chuyển công ty về nước, mục đích chắc chắn không đơn giản là chỉ vì tiếp cận cô. Lục Tuân cũng khá bất ngờ vì Lạc Ninh biết chuyện anh em song sinh, khẳng định là Thời Ký chủ động nói ra. Thẳng thắng với Lạc Ninh ngay từ đâu, người kia cũng rất thông minh.
Lục Tuân suy nghĩ một lát rồi nói: “Thân phận của Thời Kỳ có thể khá đặc biệt, em cẩn thận một chút và cũng phải đề phòng Thạch Ký.”
Lạc Ninh ngạc nhiên, gật đầu: “Được.”
🍉🍉🍉
CHƯƠNG 204
Lúc bọn họ đến nhà hàng tư gia, Ngu Tử Hàng đã có mặt ở phòng riêng. Bên cạnh anh ta còn có Hoắc Dã, nhìn dáng vẻ có vẻ như đã hoàn toàn bình phục.
"Lão Lục, Lạc Ninh, hai người tới rồi!"
Hoắc Dã cười nói: "Không ai mời tôi cũng tự đến, mọi người không ngại đâu đúng không?"
Thời gian này chỉ ở nhà dưỡng bệnh, cả người anh ta cũng sắp mốc meo lên rồi. Nghe Ngu Tử Hàng nói có hẹn ăn cơm với hai người Lục Tuân, anh ta liền chạy tới chung vui.
Lục Tuân không biết nói gì hơn: "Cậu tới cũng đã tới rồi, chẳng lẽ chúng tôi đuổi cậu đi được sao?"
Lạc Ninh mỉm cười với anh ta: "Hoan nghênh!"
Sau đó mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Lúc sắp tàn tiệc, Hoắc Dã hỏi Lạc Ninh: "Khi nào thì cô và lão Lục tới công ty của tôi chọn đồ, tôi chờ hai người lâu lắm rồi đó."
Thời gian vốn đã được hẹn trước đó rồi, nhưng vì anh ta xảy ra chuyện nằm viện nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Lạc Ninh suy nghĩ rồi nói: "Hay là ngày mai đi được không?"
Sau ngày mai cô sẽ bắt đầu bận rộn, tham gia xong đêm công diễn cuối cùng kia là phải tiến vào đoàn phim tiên hiệp ngay lập tức.
Hoắc Dã cười gật đầu: "Được, ngày mai tôi chờ hai người."
Anh ta vẫn nhớ rõ Lạc Ninh có ơn với anh ta, cho nên luôn thúc giục Lạc Ninh nhanh chóng đến công ty anh chọn càng nhiều thứ càng tốt, có như vậy trong lòng anh ta mới dễ chịu phần nào.
--Wattpad: Autumnnolove--
Cơm nước xong, đám người cùng nhau đi đến công ty của Ngu Tử Hàng. Những nguyên thạch mà Lạc Ninh mua vẫn chưa được giải thạch, Ngu Tử Hàng bèn gọi giải thạch sư của công ty đến làm việc ngoài giờ.
Tất cả các nguyên thạch nhanh chóng được mở ra, mỗi một khối đều giải được phỉ thúy. Trong số đó không chỉ có thượng phẩm phỉ thúy, mà còn cả mấy khối cực phẩm phỉ thúy.
Ngu Tử Hàng kinh ngạc tới nỗi trợn tròn mắt, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy có người mua nguyên thạch mà giải ra toàn bộ phỉ thúy. Anh ta nói nhỏ với Lục Tuân: "Năng lực đổ thạch của Lạc Ninh cũng quá mạnh rồi."
Lục Tuân nhếch môi cười: "Chuyện này hiển nhiên rồi."
"Cậu đừng truyền việc này ra ngoài, cô ấy không muốn bị mọi người chú ý đâu". Anh vẫn không quên dặn dò.
Nếu có người ngoài biết Lạc Ninh đổ thạch giỏi như vậy, nhất định sẽ cho người theo dõi cô. Lạc Ninh muốn thu phỉ thuý làm gì cơ bản Lục Tuân cũng đoán ra được, cho nên anh không muốn người khác để ý phỉ thúy mà cô đang có cũng như năng lực của cô.
Ngu Tử Hàng gật đầu lia lịa: "Biết rồi!"
"Lần sau nếu có phiên chợ đổ thạch, cậu có thể gọi Lạc Ninh đi cùng."
Anh ta cảm thấy thiên phú đổ thạch này của Lạc Ninh nếu không không tận dụng thì thật sự quá lãng phí.
Lục Tuân gật đầu cười nói: "Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ báo cho cô ấy biết."
Lạc Ninh chỉ lấy đi mấy khổi phỉ thúy cực phẩm, số còn lại cô nhờ Ngu Tử Hàng mấy ngày nữa đưa tới vùng núi mà cô vừa nhận thầu. Còn có một phần phỉ thúy trung thượng phẩm, Lạc Ninh đưa cho Lục Tuân cầm về giúp cô chế tác. Chờ sau khi chúng thành hình thành dạng của trang sức ngọc, cô sẽ tìm một nơi có nhiều điềm lành để uẩn dưỡng hoặc bố trí trận pháp để uẩn dưỡng chúng thành pháp khí.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Hôm sau, Lạc Ninh cùng với mẹ và em trai ra ngoài mua thức ăn. Khi trở về thì nhìn thấy có ba người đang đứng ở cửa nhà bọn họ.
Một ông lão chống gậy thoạt nhìn đã hơn 60 tuổi, một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài được chăm sóc rất tốt và người vừa mới gặp mặt mấy ngày trước - Cẩu Trinh Mị. Nhìn thấy Cẩu Trinh Mị thì không cần đoán cũng biết thân phận của hai người còn lại. Khương Tâm Hân nhìn thấy ba vị này tìm đến cửa thì mày không khỏi nhíu lại.
Cẩu Văn Xuyên nhìn thấy Khương Tâm Hân cũng có chút hoảng hốt, dường như thấy được bóng dáng người vợ quá cố của ông ta. Ông ta vẫn biết rằng con gái rất giống vợ trước, có điều lúc con gái còn nhỏ luôn rất ương bướng nên chỉ giống bà ấy ở ngoại hình. Nhưng bây giờ, con gái trông dịu dàng tri thức, ông mới phát hiện hai người ngay cả khí chất cũng giống nhau rồi. Trong lòng không khỏi sinh ra chút hoài niệm…
Ông rất yêu người vợ trước của mình, nếu không cũng sẽ không cưới bà ấy vào cửa. Đáng tiếc bà ấy lại mất sớm, một mình ông còn bận đủ thứ chuyện công ty nên không có cách nào chăm sóc con gái. Vì vậy ông mới cưới một người phụ nữ cũng lỡ một lần đò như Bào Bảo Du về.
Vợ kế đối đãi với con gái ruột của mình rất tốt, ăn mặc sinh hoạt đều dùng những thứ xa xỉ nhất, thậm chí con gái ruột của bà ấy còn không được ưu tiên bằng. Tiếc thay, con gái ương bướng không hiểu chuyện. Căn bản là không cảm kích người ta chút nào, còn làm cho trong nhà loạn đến gà bay chó sủa.
Trong khi con gái của vợ kế ngoan ngoãn và ân cần, nhìn thấy con gái mình càn quấy như vậy ông thường xuyên bị chọc cho tức giận, nên càng ngày càng cảm thấy thất vọng.
Nhưng mà ông cũng không ngờ, hai mươi năm trước con gái đột nhiên rời nhà trốn đi mãi vẫn không trở về. Ban đầu ông rất tức giận. Bào Bảo Du luôn khuyên ông nhanh chóng tìm người về, nhưng ông đang trong cơn giận thì làm sao có thể đi tìm. Chờ qua hơn nửa năm, con gái vẫn chưa trở về, lúc này ông mới bắt đầu lo lắng và cho người tìm kiếm tung tích. Vậy mà lại không tìm được!
Tuổi tác của ông càng lúc càng lớn, ông cũng nhớ tới con gái ruột của mình. Nói gì đi chăng nữa, tuy rằng con vợ sau rất ân cần, ông cũng xem nó như con ruột của mình rồi, nhưng sản nghiệp của Cẩu gia vẫn nên để cho máu mủ của mình thừa kế mới phải. Nếu không về sau xuống suối vàng, ông sẽ không có mặt mũi nào mà nhìn tổ tiên và vợ trước của mình. Vì vậy, tối qua ông vừa nghe con vợ sau nói con gái đã tìm về, sáng nay ông lập tức tới đây.
Khương Tâm Hân không lên tiếng, Cẩu Văn Xuyên lại hùng hổ nói: "Sao, nhìn thấy cha ruột cũng không biết gọi một tiếng à?"
Khương Tâm Hân nở một nụ cười châm chọc: "Tôi cũng không dám nhận họ hàng với ngài đây, chứ không đến lúc nào đó chết như thế nào tôi cũng không biết đâu."
Cẩu Văn Xuyên nào ngờ hơn 20 năm không gặp, con gái vừa thấy mặt đã bắt đầu thái độ, vẫn là đứa không hiểu chuyện như trước kia.
"Mày nói gì đó, mày đừng quên mày họ gì!". Ông ta nói với vẻ không vui.
Khương Tâm Hân lạnh lùng đáp trả: "Tôi đã đổi sang họ mẹ rồi, bây giờ tôi họ Khương, tất nhiên là tôi biết tôi họ gì rồi."
Nghe được lời này, sắc mặt Cẩu Văn Xuyên lập tức sa sầm: "Cái gì? Ai cho phép mày đổi sang họ mẹ, con nhỏ bất hiểu này nhất định phải chọc cho tao tức chết mày mới vui có phải không?"
Tuy rằng hơn 20 năm không gặp, nhưng ông ta vẫn quen dùng thái độ trước kia để cư xử với Khương Tâm Hân.
Bào Bảo Du thấy thế lập tức vỗ lưng ông ta. Sau đó mỉm cười với Khương Tâm Hân, nói: "Tâm Hân, mấy năm qua ba con vẫn luôn nhớ đến con. Vừa mới gặp lại con cũng đừng chọc giận ông ấy, nào có chuyện cha con lại kết thù với nhau cả đời."
Lời nói thì có vẻ như đang hòa giải, nhưng vào tai Cẩu Văn Xuyên thì không dễ nghe chút nào. Lâu như vậy mới gặp lại nhau, đứa con gái này chẳng những không quan tâm mà còn cố ý chọc giận ông.
Khương Tâm Hân liếc Bào Bảo Du một cái: "Bà không cần ở đây châm ngòi ly gián, có ai còn chưa biết bà là loại người gì đâu."
"Bà cũng yên tâm đi, cái nhà kia tôi chắc chắn không trở về rồi đó, sẽ không tranh giành Cẩu thị với các vị, cho nên làm ơn đừng đứng ở đây giả mù sa mưa."
Đến lúc nào đó Cẩu gia chẳng là gì cả, còn ai thèm cái Cẩu gia này.
Bào Bảo Du nghe Khương Tâm Hân nói vậy thì trong lòng vui mừng khôn xiết, quả nhiên nhiều năm rồi mà tính tình của con nhóc chết tiệt này vẫn ngoan cố như vậy. Vậy thì tốt rồi…
Bà ta lộ ra vẻ sầu khổ: "Tâm Hân, nhiều năm như vậy...con vẫn còn hiểu lầm dì sao...dì…"
Bà ta còn chưa nói xong đã bị Khương Tâm Hân không kiên nhẫn mà cắt lời: "Được rồi, đừng diễn kịch ở đây nữa, nhìn thấy bản mặt già nua của bà thì tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi."
Trước kia, người phụ nữ này cũng diễn như vậy, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, làm cho ba của bà càng ngày càng không thích bà. Tất nhiên, ông già kia mắt cũng đui mù nên không nhìn thấy, bà nói gì ông ta cũng không tin, còn cảm thấy bà đang trong giai đoạn phản nghịch hay bất hiếu gì đó.
Bà hy vọng rồi lại thất vọng, cuối cùng trái tim cũng nguội lạnh. Bà đã sớm không cần tình thương của cha, thậm chí không cần có người cha này trên đời rồi.
Nói như vậy thì có chút độc miệng, khiến cho Bào Bảo Du đang diễn kịch cũng bị khớp mấy giây. Trong mắt bà ta toàn là tức giận, con nhỏ chết tiệt này sao lại dám châm chọc bà già.