Từ tầng 5 rơi xuống, khi ngã, mặt tiếp đất trước, hai chân đập vào bậc thang, đầu gối bị trẹo đảo ngược lên, xương đều lộ hết ra ngoài. Một cái chết thật thê thảm.
Báo cáo giám định rất nhanh đã có, là tự sát, phương án bị sát hại đã bị gạt bỏ.
Trường học niêm phong tin tức, tiến cử mấy cô gái cùng đi học rồi ngủ chung phòng. Việc này đã làm ầm ĩ xôn xao gần nửa tháng, rất nhanh gió yên sóng lặng, không kích thích lên được nửa điểm bọt nước.
Nhưng bạn biết, con gái là bị hại chết.
Bạn năm nay 50 tuổi, bẩm sinh đã có hội chứng người lùn, thân thể thấp bé cùng những biến chứng đã định trước cho bạn không thể làm được những công việc khác.
Bạn sống trong một căn nhà cho thuê giá rẻ do chính phủ cung cấp, dựa vào việc nhặt ve chai kiếm vài trăm đồng làm chi phí sinh hoạt, con gái là bạn 16 năm trước nhặt được ở một bãi rác nào đó.
Con bé trắng trẻo sạch sẽ, khỏe mạnh như vậy, bạn làm sao có thể để nó chết đi giữa những thứ dơ bẩn này được.
Con gái vừa mở mắt, lần đầu tiên nhìn thấy thế giới này, không nên lập tức nhắm lại.
Thế nên bạn đã đưa con bé đi.
Con gái rất thông minh, cũng rất đẹp, dựa vào việc nỗ lực học tập thi đỗ được một trường trung học trọng điểm. Phần học bổng còn lại có thể giúp bạn giảm bớt gánh nặng cuộc sống, nhưng bạn không muốn sử dụng nó.
Hầu hết đều tiết kiệm để mua đồ bổ sung dinh dưỡng cho con gái, đọc sách rất mệt mỏi, bạn biết.
Mặc dù gia cảnh bần hàn, thế nhưng con gái cũng không hề oán giận. Con bé thiện lương nghe lời, thường nói với bạn thi lên đại học sẽ dẫn bạn đến một cuộc sống tốt đẹp.
Bạn không cần cuộc sống tốt đẹp, chỉ cần con gái khỏe mạnh vui vẻ lớn lên là được.
Thế nhưng…
Thế nhưng….
Con gái thay đổi.
Con bé trở nên trầm mặc, không mở miệng nói chuyện nữa, cũng lười chăm sóc cho mái tóc xinh xắn của mình. Thích mặc quần áo dài màu đen để che đi kín người, đôi khi nửa đêm nó sẽ khóc, bạn qua hỏi chuyện gì xảy ra thì lại đỏ mắt né tránh.
Bạn gấp gáp hỏi han thì con bé lớn tiếng với bạn: “Sao bố phải nhặt con trở về!!”
“Tại sao không thể để cho con chết đi cơ chứ!!!”
Cô hét đến khàn cả cổ, liều mạng điên cuồng đập đồ vật: “Nhặt ve chai, nhặt ve chai, bố không thể nhặt cái khác ngoại trừ mấy thứ đồ vứt đi này sao!!!”
Yết hầu bạn như bị người ta cắt mất, nói không ra lời, nức nở đi ngăn lại, cùng con bé rơi nước mắt.
“Bố, con xin lỗi”
Con gái ngồi dưới đất khóc, bất lực rơi lệ.
Hẳn là vì trong nhà quá nghèo.
Con gái nhất định là bị cười nhạo rồi.
Bạn rất vô lực, nhưng cũng chẳng cách nào thay đổi được vận mệnh.
Từ đó về sau, bạn càng gắng sức làm việc, muốn kiếm càng nhiều tiền để mua cho con gái những bộ quần áo đẹp, để con bé có thể ngẩng cao đầu trước mặt các bạn học.
Có lẽ chính vì vậy đã khiến bạn bỏ lỡ tín hiệu cầu cứu của con gái.
Ngày 4 tháng 4 năm 2019, 8 giờ tối, con gái của bạn nhảy từ ký túc xá xuống.
Cấp cứu vô hiệu
Tử vong.
——————————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
Một truyện rất ngắn, đại khái khoảng 10 ngàn chữ sẽ kết thúc.