Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!

Chương 4: Vết nứt



Trác: Phát định vị gửi anh.

Hy vọng cuối cùng của Uchiha: Tưởng Minh Trác, em phục anh thật đấy.

Thẩm Tri Hạ nổi giận đùng đùng gửi vị trí qua WeChat. Trên bản đồ có một dấu chấm đỏ lẻ loi, chứng tỏ cậu đang ngoan ngoãn nằm ở nhà, vì không được Tưởng Minh Trác tin tưởng nên rất ấm ức.

Chính Tưởng Minh Trác cũng chán ghét cảm giác lo được lo mất này. Anh giống như một người ăn xin tự dưng trở nên giàu có, cẩn thận canh giữ kho báu nhặt được, nhưng nay chủ nhân của kho báu đã trở về. Tưởng Minh Trác thần hồn nát thần tính*, như thể anh đang ôm một đống vàng ở trong lòng, lúc nào cũng có ánh mắt nhìn trộm khiến anh cảm thấy bất an.

*thần hồn nát thần tính: Trạng thái tâm lý là trạng thái cảnh báo của tâm thức trong quá trình định vị bản thân; bao gồm định vị về mặt thể xác (trong thế giới vật chất) và định vị về mặt tinh thần (trong thế giới ý niệm).

Nhìn Thẩm Tri Hạ ngoan ngoãn gửi định vị tới, tâm tình của anh rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Trác: Ừ, ngoan lắm, trở về sẽ mang em đi ăn một bữa tiệc hải sản lớn nhé, có được không?

Tặng kèm là một cái sticker nụ hôn lỗi thời.

Thẩm Tri Hạ im lặng nhìn mấy tin nhắn dỗ dành của Tưởng Minh Trác, bực bội trong lòng tan thành mây khói.

Bỏ đi, chính mình muốn nhìn anh ấy ghen mà, hơn nữa, làm ba, phải rộng lượng.

Thẩm rộng lượng trả lời lại bằng một cái sticker y hệt cái của Tưởng Minh Trác, hoàn mỹ.

____

Công tác hậu cần của công ty xảy ra vấn đề, tuy rằng không lớn, nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết thì tài chính và vận chuyển không hoạt động tốt được, công ty sẽ xảy ra chuyện. Tưởng Minh Trác bận đến sứt đầu mẻ trán, phải nhiều lần đến nhà máy để xác nhận số lượng linh kiện của lô hàng đầu tiên.

“Vẫn còn thiếu một xe hàng.” Tưởng Minh Trác nhìn báo cáo cấp dưới vừa đưa tới, nói với trợ lý bên cạnh: “Tìm hướng đi của lô linh kiện đó càng sớm càng tốt.”

Nếu lô linh kiện kia bị mất, công ty sẽ mất một khoản lớn.

Cấp dưới cẩn thận quan sát sắc mặt của Tưởng Minh Trác, sếp tuổi trẻ tài cao, làm việc từ trước đến nay sấm rền gió cuốn, cũng không đi theo lối mòn kinh doanh, mang theo cảm giác giống người giang hồ giải quyết công việc.

Đây cũng là lí do vì sao chỉ trong 5 năm ngắn ngủi, Tưởng Minh Trác đã có được chỗ đứng vững chắc trong giới kinh doanh.

Tưởng Minh Trác chưa bao giờ khoe khoang khí chất của một ông chủ, nhưng tốt xấu gì anh cũng từng đi ra từ mấy con ngõ nhỏ hỗn loạn, không thể che giấu được khí chất lưu manh trên người, điều này khiến cho “ông chủ” trông có vẻ hơi…..hung dữ.

Cấp dưới đều rất sợ anh, không ai dám ở trước mặt anh làm gì quá phận —— ngoại trừ vị tổ tông kia nhà anh.

Ở trong công ty, Tưởng Minh Trác chưa bao giờ giấu diếm tính hướng, ai cũng biết Thẩm Tri Hạ là “vợ của ông chủ”, lớn lên xinh đẹp, vô hại, dẫn tới trong công ty có không ít người muốn nịnh bợ cậu, mượn cậu lấy lòng boss.

Trợ lý là người có chuyên môn, anh chẩm rãi đẩy kính, nói: “Tưởng tổng yên tâm, tôi và người phụ trách đã xem qua, theo dõi hành trình của đơn hàng, nhất định sẽ sớm tìm ra người tài xế kia.” Anh báo cáo xong, lại nói tiếp: “Nhất định sếp sẽ nhanh chóng được về nhà, không được để anh dâu ở nhà chờ quá lâu.”

Tưởng Minh Trác nhìn trợ lý, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn: “Ừ.”

Trợ lý thuần thục cứu mọi người một mạng, mọi người vô cùng cảm kích, cảm thán nóc nhà của ông chủ quả là thần thông quảng đại.

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Tưởng Minh Trác muốn gọi video cho Thẩm Tri Hạ, ai ngờ vừa mới gửi yêu cầu sang đã bị từ chối.

Thẩm Tri Hạ trả lời bằng một dấu chấm, Tưởng Minh Trác đã rõ, tên nhóc này ở nhà đang chơi Vương giả vinh diệu rồi.

Trác: Khi nào thì xong, anh muốn nhìn em.

Giống như mình mới là cô con dâu nhỏ chờ chồng về vậy.

Thẩm Tri Hạ vội vàng trả lời bằng hai dấu chấm câu rồi lại off mất. Tưởng Minh Trác bất đắc dĩ cười, hai dấu chấm thì phải hơn hai mươi phút nữa mới xong.

“Mẹ nó, không chịu đẩy trụ còn chạy đi farm quái, cái lũ đã ăn hại rồi còn không biết giúp ông một tay.” Thẩm Tri Hạ hùng hổ đập tan hai cái trụ, sau đó vội vàng quay về căn cứ với tốc độ ánh sáng mua trang bị, trở lại phá huỷ căn cứ của đối phương.

Toàn bộ trận là 1 gánh 3, thắng được mà nóng cả máu não.

Đang muốn gọi lại cho Tưởng Minh Trác, ngắm gương mặt đẹp trai kia cho đỡ tức thì Ngô Hiên gọi điện đến.

Từ lúc biết Tưởng Minh Trác đi công tác, Ngô Hiên lúc nào cũng nhăm nhe khuyến khích Thẩm Tri Hạ đi ra ngoài chơi. Tưởng Minh Trác quản người rất chặt, bọn họ khó có cơ hội tụ tập. Từ Lan Đình mới về nước rất muốn gặp Thẩm Tri Hạ, mọi người ai cũng muốn xem một chút drama thú vị.

Tưởng Minh Trác xuất thân thấp hèn, mấy đám con ông cháu cha khinh thường anh vì anh từng là một tên lưu manh.

Ngô Hiên cũng không ngoại lệ. Hắn tận mắt thấy Thẩm Tri Hạ lúc trước thích Từ Lan Đình nhiều bao nhiêu, chính hắn cũng mong bạn mình có thể ôm được mỹ nhân về nhà. Nhưng mọi thứ không diễn ra theo đúng ý, đm, Từ Lan Đình là một con ngựa hoang khó thuần, ngay cả khi trong nhà Thẩm Tri Hạ có thảo nguyên thì cũng không giữ được một con ngựa chỉ mơ về trời cao.

Lúc trước Thẩm Tri Hạ một lòng một dạ theo Từ Lan Đình, Tưởng Minh Trác cùng lắm chỉ là đại ca xã hội đen của một con ngõ nhỏ. Nhưng không ai ngờ, Từ Lan Đình vừa mới xuất ngoại, Thẩm Tri Hạ đã dẫn theo Tưởng Minh Trác đến giới thiệu với mọi người.

Còn bởi vì cái tên không danh không họ, lưu manh đầu đường này mà làm loạn trong nhà, bị đuổi ra khỏi nhà.

Đến tận bây giờ, bạn bè của Thẩm Tri Hạ vẫn chưa thể hiểu được, nhìn Tưởng Minh Trác không vừa mắt.

Đặc biệt Tưởng Minh Trác còn quản được Thẩm Tri Hạ, cậu vừa ra quán bar là anh ta đến xách người về, không cho bọn họ mặt mũi.

Ngô Hiên điếc không sợ súng liên hoàn call, Thẩm Tri Hạ vừa nhấc máy lên đã chửi cho hắn máu chó đầy đầu.

Ngô Hiên nghe mắng đúng năm phút, không kiến nhẫn mà mở miệng: “Được rồi, mày có thể có chút tiền đồ được không, ngày nào cũng vây quanh tên xã hội đen kia, người nào không biết còn tưởng mày bị anh ta nhốt trong nhà đấy. Ầy, tao bảo này, anh em chọn chỗ rồi, đảm bảo mày ra là vui quên trời đất. Lão Dương mang mấy chai rượu ngon nhất quán ra rồi, âm thanh thiết bị đều là hạng nhất…….”

Ngọn lửa muốn chạy trốn trong lòng Thẩm Tri Hạ bỗng bùng lên, nhưng nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của Tưởng Minh Trác lại sợ hãi.

“Hiên Tử, không phải tao không muốn đi, mà là…..” Thẩm Tri Hạ bất lực tìm lý do.

Ngô Hiên nhân cơ hội châm lửa: “Vcl, mày còn có phải là đàn ông không đấy, như thế nào bị Tưởng Minh Trác nuôi thành chó ngoan rồi à? Không có chủ dắt thì không ra khỏi cửa? Đcm đừng bảo mày đi tiểu anh ta cũng ở cạnh trông đấy nhá?”

Thẩm Tri Hạ tức giận cúp điện thoại. Cho dù phép khích tưởng trên người cậu trăm lần hiệu quả cả trăm, nhưng đừng nhắc đến Tưởng Minh Trác. Cậu không thích người khác nói xấu Tưởng Minh Trác.

Cậu có thể vì Tưởng Minh Trác mà trở mặt với người nhà, ở trước mặt Tưởng Minh Trác, bạn bè thân thiết là cái thá gì.

Ông đây là người trọng sắc khinh bạn đấy, hừ.