Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 129: 129




Không hề có điềm báo, thiếu niên trước mặt đột nhiên bắt đầu khẩn trương.
Chỉ thấy thiếu niên càng cúi đầu thấp hơn, giọng căng thẳng đầy áp lực: "Tôi đi trước nhé."
Vừa dứt lời, Thời An liền giãy khỏi tay Mục Hành, cậu cúi thấp đầu vội vàng đi ra ngoài.
Mục Hành hơi nhíu mày, tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay thiếu niên:
"Em sao thế?"
"Không, không sao cả." Giọng Thời An cứng đờ, âm cuối còn loáng thoáng mang theo chút khàn khàn.
Từ góc độ của Mục Hành chỉ có thể nhìn thấy gò má nửa bên mặt đang cúi xuống cực thấp của thiếu niên, trên da thịt trắng nõn ửng hồng nhàn nhạt, vành tai trắng nõn mỏng manh hiện tại đã nóng đến đỏ bừng.
Cậu giãy giụa cổ tay, xương cổ tay mảnh khảnh hơi run rẩy:
"...Tôi mệt."
Ánh mắt Mục Hành rơi lên người thiếu niên, hai con ngươi xanh thẳm như bầu trời sâu không với tới.
Anh không cho Thời An giãy giụa, trái lại còn siết chặt ngón tay hơn.
"Phát tác rồi?"
Thời An như mèo bị giẫm phải đuôi, cậu chợt nhảy dựng lên, giọng vô thức nâng cao:
"Không có!"
Thời An hung dữ trừng nhân loại trước mặt.
Mặt mũi thiếu niên đã bị đốt thành màu đỏ cực kì tươi đẹp, hô hấp có chút dồn dập, tròng mắt đen nhánh phủ một tầng hơi nước mông lung, làm lực sát thương ánh nhìn của cậu giảm xuống cực thấp.
Tuy ở tầng này không có quá nhiều người, nhưng đã có thành viên cục quản lí từ đằng xa lén lút tò mò nhìn về phía bên này.
Vì sợ sức ảnh hưởng Mục Hành xây dựng bấy lâu nay nên không ai dám trắng trợn dòm ngó, nhưng rất nhiều người không thể đè nổi lòng hiếu kì.
Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến Mục Hành đó.
Nghe nói chẳng phải Mục trưởng quan rất ghét tùy tiện tiếp xúc với người khác à?
Nhưng...!tình cảnh trước mắt nhìn có vẻ không giống lắm nhỉ?
Vẻ mặt Mục Hành vẫn như cũ, đôi mắt tối tăm thâm thúy, không một tia sáng nào có thể xuyên qua, anh thản nhiên nói:
"Đi nào, tới phòng làm việc của anh."
Thời An: "!"
Cậu hơi trợn to hai mắt, mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Không, không được."
Mục Hành chậm rãi nhíu mày:
"Hay là em càng muốn ở chỗ này hơn?"
Lúc này Thời An mới phát hiện, đã có nhân loại bắt đầu chú ý đến xôn xao bên này, ánh mắt họ bắt đầu loáng thoáng tụ tập lại, ngoài sáng trong tối nhìn về phía cậu: "..."
Nhất thời, cậu có chút tiến thoái lưỡng nan.
Dù Thời An đúng là không muốn bị mọi người vây xem vào thời điểm kì phát tình đến, nhưng cậu lại càng không muốn đi cùng Mục Hành tới phòng làm việc của anh!!!

Nhớ tới đoạn đối thoại lần trước của hai người, Thời An cảm thấy cả thân rồng mình sắp bốc cháy luôn rồi.
Không thể, tuyệt đối không thể!
Vài giây sau, Mục Hành suy nghĩ một lát, dường như anh không cố chấp nữa:
"Được rồi."
Thời An sững sờ: "Hở?"
Mục Hành: "Vậy không đi phòng làm việc nữa."
Nhưng ngón tay nắm lấy cổ tay Thời An vẫn không buông ra.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, dường như động tác này của anh chỉ là một động tác bình thường mà thôi.
Anh dùng tay còn lại đút vào túi áo của mình, móc ra một chìa khóa xe.
Tiếng kim loại va chạm leng keng trong trẻo, khiến đầu óc bắt đầu dần dần mơ hồ của Thời An trở nên tỉnh táo hơn khá nhiều.
Mục Hành hỏi: "Đi không?"
Hai chữ này đối với Thời An hiện tại quả thực chính là nắng hạn gặp mưa rào.
Cậu dùng sức khẽ gật đầu, gần như đã quên mất mình và nhân loại trước mặt đã trải qua sự việc ác liệt đến mức nào.
Mục Hành mỉm cười, anh nắm cổ tay Thời An đi ra ngoài.
Càng đi về phía trước, Thời An cảm thấy trạng thái của mình ngày càng tồi tệ.
Trong thân thể giống như có một ngọn lửa cổ quái nào đó đang lặng lẽ thiêu đốt, không thể phát tiết, không thể xem nhẹ, chỉ có thể để nó tích tụ từng tầng lại từng tầng sâu trong tủy sống, nó thiêu cháy đầu óc cậu đến sung huyết, tầm mắt mơ màng.
Trước khi sắp rời khỏi cục quản lí, Thời An cảm thấy chân mình không khống chế được hơi mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt.
Cậu chậm chạp chớp mắt vài cái, lúc này mới phát hiện Mục Hành đang đỡ mình.
Trong tầm nhìn mơ hồ, hai con mắt xanh lam thâm thúy của người đàn ông đang nhìn cậu chăm chú, bờ môi khép mở: "Em còn đi được không?"
Thời An vô thức khẽ gật đầu.
Tuy cậu đã gật đầu nhưng Mục Hành vẫn không buông cậu ra.
Cánh tay thon dài hữu lực của người đàn ông nắm lấy vòng eo của thiếu niên, chia sẻ một phần sức nặng cơ thể của cậu, dẫn cậu tới bên cạnh xe.
Thời An được dìu vào trong xe.
Thiếu niên hé nửa mắt, lông mi dài cụp xuống, thỉnh thoảng lại run lên một cái, bịn rịn che khuất đôi mắt đen nhánh phía dưới, đáy mắt hiện lên sắc nước nhàn nhạt, theo từng cái chớp mắt lại ứa ra chút nước lấp lánh.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, hơi thở nóng hổi, trong nháy mắt khi được dìu xuống ghế liền theo thói quen cuộn người lại.
Xe khởi động, tiếng động cơ vang lên, xe chạy về phía trước.
Thời An ngồi ở ghế sau càng cuộn người chặt hơn.
Cái trán nóng hổi dán chặt vào đầu gối, hơi thở run rẩy, trước mắt là một không gian tối đen nhỏ hẹp, tiếng động cơ đơn điệu và buồng xe bằng phẳng hơi đong đưa khiến ý chí của cậu dần mơ hồ.
Đợi đến khi Thời An kịp phản ứng lại, xe đã dừng.
Mục Hành dường như đã sớm biết hiện tại chỉ sợ Thời An đã đánh mất khả năng đi đường.

Ngay sau đó, anh cởi áo khoác của mình ra bọc lấy cả người thiếu niên, sau đó ôm cậu vào trong ngực.
Lồng ngực người đàn ông ấm áp rắn chắc, tỏa nhiệt độ nóng đến bỏng người ra bên ngoài.

Thời An vô thức tới gần nơi phát ra nhiệt độ, cậu vùi đầu mình vào trong lồng ngực anh, dán mặt lên, cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào tinh tế.
Bước chân Mục Hành bỗng dừng lại, sau đó lại chợt bước nhanh hơn.
Rất nhanh sau đó, Thời An cảm thấy mình được thả xuống.
Cậu mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Đợi đã...
Là ảo giác của cậu ư?
Sao cậu lại cảm thấy trần nhà trước mắt có chút lạ lẫm nhỉ?
Thời An gian nan chậm chạp chớp mắt vài cái, quay đầu nhìn quanh một vòng: "..."
Đúng mà nhỉ, đồ đạc trong nhà nhìn cũng rất lạ.
Một loại dự cảm chẳng lành bay lên trong lòng cậu.
Thời An há to miệng, cậu nghe thấy giọng khàn khàn của chính mình: "Đây, đây là chỗ nào?"
Mục Hành rủ hàng mi trắng bạc xuống, che khuất sự u ám trong đáy mắt.
Anh dùng ngón tay thon dài chậm rãi nới lỏng cổ áo, giọng nói vừa trầm thấp lại từ tính, mang theo sự dịu dàng và bình thản:
"Nhà anh."
Thời An: "........."
Chờ, chờ chút???
Tôi nói tôi không muốn tới phòng làm việc của anh, không có nghĩa là tôi muốn đến nhà anh mà!!!
Cậu giãy giụa ngồi dậy từ trên giường, nhưng lại bị người đàn ông đè xuống bao phủ dưới bóng râm.
Mục Hành dùng đầu ngón tay đã tháo găng tay nắm cằm thiếu niên, anh nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên môi cậu.
Cực kì nhẹ nhàng cực kì dịu dàng, như một cọng lông chim mềm mại rơi xuống, gần như không để lại dấu vết nào.
Nhưng Thời An vẫn có thể cảm nhận được, nhiệt độ nóng hổi lan tràn từ nơi tiếp xúc, như lửa cháy lan ra đồng cỏ thiêu đốt toàn thân.
Cậu mất định hướng lui về phía sau, nhưng lại bị Mục Hành không cho phép kháng cự cố định tại chỗ.
Đôi mắt xanh thẳm của Mục Hành thâm sâu, ẩn chứa chút ý cười như ẩn như hiện.
Môi mỏng nhạt màu chậm rãi khép mở, lộ ra hàng răng trắng noãn và đầu lưỡi ướt át: "Anh đã đồng ý với em rồi."
Thời An: "..."
Cậu thấy đầu óc mình ầm một tiếng, nổ tung.


Suy nghĩ trong đầu bị thiêu rụi chẳng sót lại gì, chỉ còn lại một vùng trống rỗng mù mịt.
...!Mục Hành nói gì vậy?
Đã đồng ý...
Gì cơ?
***
Ngón tay thiếu niên rất đẹp.
Mảnh khảnh và trắng nõn, xương ngón tay thon dài, đầu ngón tay hiện lên màu hồng phấn bóng loáng.

Hiện tại, ngón tay xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật kia đang căng cứng, run rẩy, buộc chặt, co quắp dưới sự kích thích mãnh liệt.
Xương ngón tay vì dùng sức trở nên hơi trắng bệch.
Bên tai là tiếng nước nhễ nhại, rất khẽ, nhưng lại có vẻ cực kì vang dội trong căn phòng yên tĩnh, như một con vật còn sống chui vào trong lỗ tai, khiến người ta cảm thấy thẹn đến mức muốn chôn đầu thật sâu vào trong bóng tối, không bao giờ ngẩng đầu lên nữa.
Thời An trừng lớn hai mắt, trốn tránh lắc đầu, ánh mắt bối rối lúng túng, hơi nước nhanh chóng tụ lại, chảy xuống khỏi hốc mắt, tí tách rơi xuống.
"...Không." Hơi thở của cậu rối loạn, tiếng nức nở nho nhỏ.
Cậu dùng ngón tay yếu ớt mềm nhũn nắm lấy mái tóc dài của đối phương.
Tóc bạc dài như ánh trăng rủ xuống, lạnh buốt lại mềm mại tản ra phủ kín người thiếu niên đang nằm trên giường.
Toàn thân Thời An đều đang run rẩy kịch liệt, ngón chân không khống chế được xoắn lại, cả người đều bị nhuộm thành một màu đỏ thẹn thùng.
Từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn từ chối, giãy giụa, chống lại, như đang tiến hành một ván cờ với chính bản năng của mình.
Vòng eo bủn rủn run rẩy, thế nhưng lại vẫn không thể khống chế đón ý hùa theo.
Thời An hết lần này đến lần khác muốn đẩy Mục Hành ra, muốn thoát khỏi loại cảm giác không thể khống chế này, cảm giác cường liệt quá mức khiến cậu cảm thấy thống khổ và khủng hoảng.
Thế nhưng không biết vì sao, mỗi lần làm vậy lại càng kéo Mục Hành lại gần hơn.
Có mấy lần rõ ràng cậu đã tránh được, nhưng lại bị Mục Hành nắm cổ chân kéo về, lại lần nữa chìm chìm nổi nổi trong biển lớn hỗn độn, bị hải lưu cuồng bạo cuốn lấy, trôi nổi lơ lửng không thể làm chủ được bản thân.
Người đàn ông ở dưới dường như đang phát ra một tiếng cười khẽ khàn khàn.
Tệ quá đi mất.
Tệ quá đi mất.
Thời An cắn chặt môi dưới, ngăn bản thân phát ra âm thanh nào khác, thế nhưng lại không thể điều khiển được nước mắt của mình, nước mắt tự động rơi xuống càng dữ dội hơn.
Lần, lần này còn tệ hơn cả lần đầu tiên.
Cảm giác trên cơ thể bị kích thích chồng chất, cuối cùng đã tới điểm bộc phát.
Một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai, đầu óc trống rỗng, Thời An không biết chính mình có kêu thành tiếng hay không, cậu chỉ biết mình không bao giờ muốn trải qua cảm giác kịch liệt như thế này một lần nào nữa.
Quá kinh khủng.
Sao lại khủng bố đến vậy chứ.
Đợi sau khi được Mục Hành thả ra, Thời An thút thít, run rẩy cuộn người lại, nước mắt chảy ra càng dữ dội hơn.
Yết hầu Mục Hành khẽ nhúc nhích, anh mặt không đổi sắc nuốt đồ vật trong miệng xuống, thậm chí còn liếm khóe môi.
Thời An: "..."
Mỗi khi cậu nghĩ rằng nhân loại sẽ không thể vô sỉ hơn, thì biểu hiện tiếp theo của nhân loại này luôn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Thời An dùng giọng run rẩy, cảm thấy thẹn thảm thiết nói: "Anh nhanh nhả nó ra ngoài đi!"

Mục Hành rủ mắt: "Vì sao?"
Anh cúi người, quần áo trên người gần như không hề xốc xếch, trừ khóe miệng ửng đỏ ra thì không hề khác biệt gì so với dáng vẻ tỉnh táo cấm dục lúc trước.
"Em không vui sao?"
Thời An dùng cánh tay che mắt mình, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Không thích!"
Hu hu hu hu Nhân loại biến thái quá hu hu hu hu hu.
"Em muốn nếm thử không?"
Thời An: "..."
Hả?
Cậu khẽ giật mình, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Không đợi Thời An trả lời, người đàn ông liền cúi người đè xuống, ngăn chặn môi lưỡi thiếu niên, ngón tay dịu dàng lại hữu lực nắm lấy hàm dưới của cậu, buộc Thời An hé miệng.
Đầu lưỡi Mục Hành nóng hổi, anh cường ngạnh cạy mở hàm răng của Thời An, đầu lưỡi để trong khoang họng, cực kì phiến tình mút lấy thịt mềm trên môi thiếu niên, khiến sắc đỏ từng chút lan ra giữa môi lưỡi hai người.
Thời An cảm thấy thẹn đến mức sắp bốc cháy.
Cậu muốn giãy giụa, nhưng tay chân mềm nhũn bị cố định tại chỗ, chỉ có thể bị ép buộc ngẩng đầu lên, nhận lấy nụ hôn như mưa to gió lớn này.
Hồi lâu sau, Mục Hành thả lỏng cậu ra.
Anh rủ mắt, dùng đầu lưỡi liếm môi dưới mềm mại ướt át của thiếu niên, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, bình luận một cách khách quan:
"Rất ngọt."
Cũng không hiểu rốt cuộc anh đang đánh giá cái gì.
Thời An được buông ra liền lùi thẳng đến góc giường, cậu lập tức cuộn người lại chặt hơn.
Nước mắt của cậu vẫn còn đang tí tách rơi xuống, khóe mắt ửng hồng, cả khuôn mặt đều ướt sũng.
Hu hu hu hu Nhân loại thật sự quá biến thái mà hu hu hu hu hu.
Trong lúc không hề hay biết, Thời An đã bị dồn đến góc tường.
Mục Hành thoáng nghiêng người tới.
Anh vươn tay ra, lòng bàn tay nóng hổi rơi lên trên cổ tay Thời An, nóng đến mức khiến thiếu niên hơi run lên.
Khoảng cách giữa hai người quá gần.
Thời An khẽ chớp mắt, lông mi đen nhánh bị nước mắt thấm ướt, đáy mắt lướt qua một tia mờ mịt.
Cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Mục Hành đang phả vào cổ mình, ướt át, ấm áp, tê dại.
Mục Hành kéo tay Thời An lại, không nhanh không chậm kéo thiếu niên đến gần mình.
Đôi mắt người đàn ông cực tối, như đại dương không nhìn thấy điểm cuối, chỉ còn lại sương mù và con sóng vô cùng vô tận.
Mái tóc bạc dài đã tán loạn từ lúc nãy, như sương mù mông lung bao phủ thiếu niên trước mặt, ngăn ra một khoảng không gian nhỏ độc lập.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, mang theo chút dịu dàng, dụ dỗ và dỗ dành, anh dán sát bên tai thiếu niên, dùng giọng trầm thấp mê hoặc nói:
"Hiện tại đến lượt em giúp anh rồi."
Hết chương 94:
Tác giả có lời muốn nói: Chương này tôi vừa viết vừa cảm khái rằng nhân loại thật sự quá biến thái:)))
Editor: Tui nghĩ chúng ta cần xem lại thuộc tính của trưởng quan:)).