Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 87: 87





Thấy Mục Hành mãi vẫn không tiến đến, Thời An nâng mắt nhìn về phía cửa phòng.
Cậu thấy Mục Hành trầm mặc đứng tại cửa ra vào, lông mày cau lại, vẻ mặt lạnh lẽo khó lường, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Thời An gác cằm lên chiếc gối đang ôm trong ngực, cậu hơi nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Anh sao thế?"
Mục Hành bình tĩnh nhìn cậu một cái, sau cùng anh vẫn dời tầm mắt rồi đi vào trong phòng:
"...!Không có gì."
Anh cất bước đi tới một bên giường, sau đó ngồi xuống.
Giường trong phòng ngủ chính rất lớn, gần như có thể chứa đồng thời ba đến bốn người.

Dù đang cùng nằm trên một cái giường thì khoảng cách giữa hai bên vẫn có thể xem là khá xa.
Đối với điều này Thời An ngược lại không có ý kiến gì.
Thấy Mục Hành đi tới bên kia giường, cậu cũng vui vẻ mở chăn của mình ra rồi chui vào, thuần thục nhét góc chăn xuống dưới người, cuốn bản thân thành một cái cuộn tròn trịa.
Thời An kéo chăn lên đến dưới chóp mũi, ngước hàng mi bị ngọn đèn nhuộm thành màu vàng rám nắng, ngoan ngoãn nói: "Ngủ ngon nha."
Ánh mắt Mục Hành tiếp xúc với đôi mắt đen kịt trong trẻo của thiếu niên, nhịp tim khẽ rối loạn.
Anh dời tầm mắt: "Cậu ngồi dậy đi."

"Sao vậy?" Thời An có chút cảnh giác nheo mắt lại, rụt người vào dưới chăn: "Anh đã đồng ý với tôi rồi, không cho phép anh đổi ý đâu đấy."
Mục Hành: "...!Tóc cậu còn ướt kìa."
Mái tóc đen còn hơi ướt của thiếu niên tản ra trên gối, khiến mặt gối ướt đẫm hiện ra vệt nước sẫm màu.
Thời An kéo chăn lên tới dưới mắt: "Không sao đâu, cứ kệ nó thôi, khô nhanh lắm á!"
Mục Hành vẫy tay với Thời An: "Qua đây."
Thời An: "..."
Sự lạnh lẽo trên mặt Mục Hành thoáng tan đi đôi chút, anh lộ ra vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Tôi sẽ không đổi ý."
Lúc này Thời An mới nửa tin nửa ngờ chui ra khỏi chăn, nhích về phía Mục Hành.
Mục Hành vươn tay về phía thiếu niên, tay anh ngừng lại cách cậu một khoảng, một giây sau, hơi nước bị khống chế bốc hơi trong nháy mắt.
Anh không đeo găng tay, ngón tay tái nhợt thon dài, hình dáng khớp xương cường tráng rõ nét, bàn tay to dài hữu lực.
Mặc dù không trực tiếp đụng chạm nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay nhân loại vẫn truyền tới vô cùng rõ ràng, Thời An híp hai mắt lại, vô thức dán người về phía nguồn nhiệt.
Đuôi tóc mềm mại của thiếu niên lướt qua đầu ngón tay Mục Hành.
Tay Mục Hành trước giờ luôn rất ổn định, dù trong thời khắc nguy hiểm khẩn cấp thì tay anh cũng không hề run, thế nhưng trong khoảng khắc này lại không kiềm được mà khẽ run lên.
Anh không để lại dấu vết nhanh chóng thu tay lại: "Xong rồi."
Thời An sờ mái tóc khô ráo của bản thân, thỏa mãn nheo mắt đáp: "Cảm ơn nhé."
Cậu lần nữa chui về trong chăn, giống như vừa nãy cuộn chặt mình lại, quấn thành một cục tròn vo.
Hơi thở lạnh lùng quen thuộc bị nhiệt độ trong phòng làm ấm lên, như có như không quẩn quanh ngay chóp mũi.
Cả ngày hôm nay cảm xúc của Thời An lên xuống phập phồng và việc tiêu hao ma lực quá mức khiến cảm giác mệt mỏi vọt tới như thủy triều, nhấn chìm cả người Thời An.
Cậu mở mí mắt nặng nề lên, trong tầm mắt mơ hồ, Thời An có thể thấp thoáng thấy được mái tóc bạc sáng lấp lánh của nhân loại nằm gần đó.
Thời An cảm thấy mĩ mãn ngáp một cái, vùi đầu vào trong cái gối mềm mại.

Cậu lầm bầm gì đó bằng giọng mơ hồ không rõ, sau đó nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, giọng trầm thấp thật khẽ của người đàn ông vang lên:
"...!Ngủ ngon."

Sáng hôm sau khi Thời An mở mắt ra, trời đã sáng choang, chỗ bên cạnh trên giường đã không còn bóng người, hẳn là đã sớm rời đi.
Cậu duỗi lưng một cái rồi lăn qua lăn lại trên mặt giường rộng lớn, Thời An như không có xương nằm mền nhũn trên chăn.
A...!Quả nhiên ngủ một giấc sướng ghê á.
Phần lớn ma lực đã dùng hết lúc đầu hiện tại đã chậm rãi có xu hướng tăng lên.
Chỉ tiếc rằng cậu không thể lấy đống tài bảo vừa mới lấy được ra ngoài, không thì hôm qua có thể xem như là một giấc ngủ hoàn mỹ rồi.
Cũng không biết vì sao...!Dường như cậu lại mơ thấy tình cảnh mình bị Mục Hành bóp đuôi như đêm trước đó.
Thế nhưng có lẽ chỉ là mơ thôi, dẫu sao cậu đã sớm thu hồi cái đuôi lại rồi mà.
Thời An nằm sấp lấy điện thoại di động ra.
Vừa mở màn hình lên, vài tin nhắn ồ ạt nhảy ra khiến cậu sợ tới mức ngớ cả người.
Tuy hiện tại trình độ nhận biết chữ viết nhân loại của Thời An đã ngày càng tăng cao, thế nhưng khi phải đọc một lượng lớn tin nhắn thì vẫn có chút khó khăn.

Cậu không muốn đọc nên ngay sau đó dứt khoát gọi điện thoại thẳng cho Triệu Xã.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lớn tràn đầy nôn nóng của Triệu Xã vang lên: "Trời ơi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi, đêm qua cậu không nói tiếng nào đã biến mất khiến tôi sợ chết khiếp, kế đó không thấy cậu về tôi sắp điên luôn rồi.

Về sau tôi tìm người phụ trách hỏi chuyện mới biết cậu đã được người của cục quản lí đưa đi.

Thế nào rồi, đã xảy ra chuyện gì à? Hiện tại cậu vẫn ổn chứ?"

Thời An yên lặng cầm điện thoại ra xa một chút:
"Tôi vẫn ổn...!Chỉ là trước đó có một ít việc chưa xử lí xong thôi."
Triệu Xã nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi."
Cậu ta tiếp tục nói: "Mà nè cậu biết gì không, Học viện Ewen xảy ra chuyện lớn rồi.

Cậu còn nhớ hiệu trưởng lên phát biểu ngày hôm nọ chứ, hình như ông ấy bị tập kích đó, hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, tình huống cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, nhưng hình như rất thảm..."
Thời An hừ lạnh một tiếng.
- -- Đó là do ông ta bị trừng phạt đúng tội!
Triệu Xã không nghe rõ: "Cậu nói gì đó?"
"Tôi không nói gì cả, cậu nghe nhầm đấy." Giọng thiếu niên mềm mại lại trong trẻo, hoàn toàn không thể nghe ra chính bản thân thiếu niên mới là người ẩn sau màn đã tập kích hiệu trưởng.
Triệu Xã: "Có điều nói thật thì, có một chuyện tôi nghĩ mãi không thông..."
Thời An: "Chuyện gì?"
Giọng Triệu Xã mang theo một chút nghi hoặc:.