Sau Khi Cùng Xuyên Bị Đối Thủ Sống Còn Bám Dính

Chương 22



Từ lúc bước lên xe Lục Xuyên Trạch bắt đầu thấp thỏm, chiếc xe phóng vun vút trên đường, cảnh vật bên đường dần trở nên quen thuộc.

Đợi lần thứ ba nhìn thấy standee của bệ hạ, Lục Xuyên Trạch đã chết lặng rồi, con đường này rõ ràng là con đường duy nhất đi vào hoàng cung, cũng là con đường duy nhất không cho phép người ngoài được đi.

Trong con hẻm đều là những bộ phận quan trọng, bộ phận nào cũng là then chốt. Nơi này Lục Xuyên Trạch đã đi mấy lần, nhưng không ngờ lần này lại đi theo cách như vậy.

“Chử Trần, cậu là tam hoàng tử hả.”

“Ừ”

Đại hoàng tử đã kết hôn mấy năm trước, giờ con cái cũng cỡ 3 – 4 tuổi. Nhị hoàng tử là diễn viên, nghe nói có đối tượng là con trai. Chỉ còn lại tam hoàng tự, trên mạng không hề có bức ảnh nào bị lộ ra.

Ảnh của Chử Trần không thiếu trên mạng, còn là người yêu trong mơ của các Omega, năm nào cũng đứng top 1 đầu bảng “người Omega muốn cưới nhất“.

“Cũng không phải cố tình giấu cậu đâu, tất cả mọi người cũng không biết, chỉ có nguyên soái hồi nhỏ hay dẫn tôi đi chơi mới biết.”

Chử Trần vào quân đội vẫn luôn là chuyện bí mật, cũng vì để bảo vệ an toàn cho cậu, trong quân đội vàng thau lẫn lộn, chưa biết chừng có người nào đó trà trộn vào trong.

“Không sao.”

Chẳng qua là đột nhiên trở thành phò mã thôi mà, còn có thể chấp nhận được. Aaaaaaaaaaa, đáng sợ quá đi, sao lại biến thành tam hoàng tử vậy.

Cho dù trong lòng Lục Xuyên Trạch đang gào thét ra sao, trên mặt vẫn giữ vững vẻ gió thoảng mây trôi.

Con đường có dài cũng đã đi tới điểm kết thúc.

Hoàng cung uy nghi chợt hiện trước tầm mắt, nơi đây được xây dựng theo phong cách kết hợp giữa hiện đại và cổ phong. Giày quân đội giẫm lên bậc thang được làm bằng đá cẩm thạch, phát ra những tiếng vang êm tai.

Tay của Chử Trần bị Lục Xuyên bóp có chút hơi đau, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay, cậu dùng ngón út đập vào lòng bàn tay Lục Xuyên Trạch.

“Cậu sợ gì chứ, ba lớn tôi cũng không ăn thịt người, cả nhà tôi đều dễ thương á.”

Người đối diện cố gắng nhấc miệng cười mà không nổi, cả người cứng ngắc như khúc gỗ, lòng bàn tay lạnh toát chỉ thiếu điều như khối băng, đến mức tay Chử Trần run cóng cả.

Ngồi trên sofa là Mạch Nhĩ khí thế ngút trời, lần này không phải gặp Lục Xuyên Trạch ở phòng họp bàn công việc nữa, mà là phòng đọc sách của ông.

Chử Trần về không đúng dịp, giờ này ba nhỏ còn đang ngủ trưa, chắc hẳn điều này cũng trong dự liệu của Mạch Nhĩ.

“Ba, con nhớ người quá.”

Chử Trần ngồi phịch xuống bên cạnh Mạch Nhĩ, giơ tay ôm lấy cánh tay, dựa vào ông trông vô cùng thân thiết.

“Hừ, còn biết nhớ đến ta sao, ta thấy con ở bên ngoài quen thói làm loạn, giấu ta với ba nhỏ kết hôn. Chử Trần, con giỏi lắm.”

Chử Trần cười nịnh nọt, “Người đừng trách con, ai mà biết dữ liệu cá nhân của con bị đưa vào danh sách ghép đôi từ bao giờ. Thế mà lại trùng hợp có độ tương xứng cao với Lục Xuyên Trạch, đến tuổi là bị cưỡng chế chấp hành thôi.”

Mạch Nhĩ nghe xong tức đến mắt nổ đom đóm, “Con đổ hết lỗi cho ta à, ai biết được có phải do con tự thêm vào hay không.”

Nhìn khung cảnh hai người ở cạnh nhau làm Lục Xuyên Trạch không thể nhịn cười, ai mà ngờ bệ hạ còn có mặt khác như này, Chử Trần nói có hơi dễ thương cũng không sai.

“Lục Xuyên Trạch, cậu cười gì thế, ôm bảo bối nhà tôi đi mất cậu rất vui nhỉ.”

Nét cười trên mặt cậu chợt sượng cứng, nói thế nào bây giờ, nếu nói vui sẽ làm bệ hạ tức giận, nhưng không nói, người tức giận sẽ là Chử Trần.

“Thưa bệ hạ, đó là may mắn của thần.”

Đối với câu trả lời này Mạch Nhĩ khá hài lòng, ánh mắt ra hiệu cho Chử Trần “Ba nhỏ biết con về đã làm kem, con đi ăn trước đi.”

Lục Xuyên Trạch nhìn theo Chử Trần đi xa, ánh mắt gần như không quay lại được.

“Đứng thẳng lên, nhìn nhìn cái gì.”

“Bệ hạ, thần thích Chử Trần là thật, trước đó không hề biết thân phận của cậu ấy, ngài có thể yên tâm giao Chử Trần cho thần. Thần sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cậu ấy, cho dù có phải dùng cả tính mạng của mình.”

Đôi mắt Lục Xuyên Trạch kiên định, ánh mắt nhìn thẳng Mạch Nhĩ không trốn tránh, bộ dáng rất dễ làm người khác tin tưởng.

“Cậu hiểu rõ Chử Trần không? Nếu như thằng bé không phải người như cậu tưởng tượng cậu có còn thích nó nữa không?”

“Có thể thần không hiểu hết về Chử Trần, nhưng điều thần yêu là tâm hồn của của ấy, bất kể tính cách cậu ấy có như thế nào, người thần thích vẫn là Chử Trần.”



Mạch Nhĩ ra hiệu cho Lục Xuyên Trạch ngồi xuống, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng. Ly trà bên tay lạnh rồi lại nóng, Lục Xuyên Trạch cứ thấp thỏm đợi chờ bệ hạ tuyên án.

“Sau này Tranh Tranh phải thừa kế hoàng vị, cậu có thể bằng lòng vì thằng bé từ bỏ hết tất cả mọi thứ chứ? An an ổn ổn làm một người vợ đảm, là hậu phương vững chắc cho thằng bé.”

“Thần nguyện ý.”

Lục Xuyên Trạch không nghĩ ngợi trả lời luôn, ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Chiến công cũng tốt, địa vị cũng được, nhưng tất cả đều không bằng cậu ấy. Nếu Chử Trần muốn mở rộng lãnh thổ thần sẽ thay cậu ấy trông gữ Thủ đô, nếu cậu ấy muốn cải cách chính trị thần sẽ quét sạch tất cả vật cản cho cậu ấy, chỉ cần Chử Trần muốn, thần sẽ giúp cậu ấy đạt được nguyện vọng.”

Giọng nói mạnh mẽ, âm vang khí phách.

Nghe xong hai đầu lông mày đang nhíu chặt của Mạch Nhĩ mới bắt đầu dãn ra, cho dù cậu đang nói dối cũng nghe mát tai.

“Tôi sẽ nhớ kỹ, tôi đồng ý giao Chử Trần cho cậu, với điều kiện cậu phải nhớ rõ lời hứa ngày hôm nay. Nếu như làm trái lại, hậu quả thế nào cậu tự hiểu.”

Lục Xuyên Trạch nghiêm người làm động tác chào, “Xin bệ hạ yên tâm, thần bảo vệ quang vinh của Đế quốc càng hết sức bảo vệ Chử Trần.”

Sứ mệnh cao cả nhất của người chiến sĩ đó là giữ gìn quang vinh của đất nước, đến chết không từ.

“Được rồi, lui xuống đi.”

Chử Trần vừa ăn xong cây kem, bên khóe miệng dính một ít phần kem còn sót lại, trông không khác gì bé mèo đang lén lút ăn.

Cậu đi một vòng quanh Lục Xuyên Trạch, không thấy bất cứ vết thương nào, khe khẽ hỏi: “Ba tôi không đánh cậu đó chứ.”

“Chử Trần, ta trong lòng con không đáng tin vậy sao?”

Nụ cười trên gương mặt Chử Trần ngưng lại, “Nào có, không phải là do con sợ Lục Xuyên Trạch không biết ăn nói, làm người tức giận mà thôi.”

“Khỏi cần, cậu ta biết nói hơn con đấy.”

Chử Trần nghi ngờ nhìn Lục Xuyên Trạch, chắp tay sau lưng đánh giá cậu, “Thật hay giả vậy?”

“Không có gì, nói lời thật lòng thôi.”

Lục Xuyên Trạch đưa tay lau đi vết kem còn vương khóe miệng Chử Trần, mặt mang biểu cảm chiếm lợi nhưng vẫn tỏ vẻ hồn nhiên, “Bệ hạ vô cùng thấu tình đạt lý.”

Sau đó không tự nhiên nuốt xuống câu sau “là một người tốt“. Xíu nữa là nói hớ mất tiêu.

Đúng 3h chiều Chử Yến tỉnh dậy, lúc này hoàng đế bệ hạ đã ngồi cạnh giường vợ, đảm bảo rằng vợ mở mắt ra thấy mình đầu tiên. Tiện thể giúp vợ uống hớp nước ấm.

“Tranh Tranh về rồi sao?”

“Ừ.”

Chử Yến sáp lại gần hôn Mạch Nhĩ, “Anh không làm khó Lục Xuyên Trạch chứ, con mình thích là được, em thấy nhóc Xuyên Trạch cũng không tệ, trông tuấn tú, cũng rất có năng lực.”

“Chậc, không có. Sao em vừa tỉnh dậy đã khen người đàn ông khác thế, anh chưa đủ đẹp trai ngời ngời hả?”

Trên mặt Mạch Nhĩ có bao nhiêu vẽ ra hết, mày nhíu lại, trong mắt đầy sự thiếu bình tĩnh. Chử Yến kéo má ông, “Yêu anh nhất, ghen vớ ghen vẩn gì vậy trời.”

Chử Yến chuẩn bị xong đứng ngay cầu thang quan sát Chử Trần đang nằm lì trên sofa, còn Lục Xuyên Trạch đang cầm đủ loại đồ ăn vặt, Chử Trần chỉ cần mở miệng phụ trách việc ăn là được, không nghĩ tới Lục Xuyên Trạch chăm sóc chu đáo vậy.

Chử Trần quay đầu nhìn thấy Chử Yến, từ trên sofa nhảy phốc lên.

“Ba, con nhớ người quá đi mất.”

Chử Trần nhào vào lòng Chử Yến, cọ tới cọ lui, dù có là omega kiên cường cỡ nào về nhà cũng biến thành bé cưng, sẽ làm nũng, sẽ than vãn, đó mới thật sự là con người.

“Ài, Tranh Tranh gầy đi rồi, lần này cũng chịu nhiều vất vả.”

Chử Yến vừa mới nói 2 câu vành mắt đã ửng đỏ, chỉ sờ Chử Trần, đã cảm thấy đau lòng mà sống mũi cay cay.

“Đâu có gầy, con ăn nhiều lắm, còn béo lên cỡ 3 – 4 cân cơ. Không có chịu khổ gì hết, cũng chẳng có ai dám làm vậy. Ba nhỏ biết con không nỡ nhìn người khóc nhất, đừng có khóc mà.”

Mạch Nhĩ lẹ tay ôm bé mít ướt của mình vào trong lòng dỗ dành, không quên tặng cho Chử Trần đôi mắt không mấy thiện cảm. Như thể chỉ cần nói thêm câu nữa sẽ làm ba con khóc thật đấy.

Chử Trần bĩu môi, nhưng cũng không dám nói gì, may mà Chử Yến chỉ khó chịu một chút rồi thôi.

“Ài dà, để Xuyên Trạch chê cười rồi, mau ngồi xuống đi. Mạch Nhĩ còn có công chuyện, chứng tôi cứ ngồi đây một lúc.”



Hoàng đế bệ hạ bị ép làm việc tủi thân rời đi, mệnh lệnh của vợ, không dám không làm.

Trở về đến nhà Chử Trần mới thật sự thả lỏng hết thảy, trong quân đội lúc nào cũng căng như dây đàn, không dám lơ là dù chỉ một phút. Chử Trần ngồi nghe Chử Yến trò chuyện cùng Lục Xuyên Trạch mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Lục Xuyên Trạch vừa đứng dậy liền bị Chử Yến kéo lại, “Tranh Tranh mệt rồi, cứ để thằng bé ngủ ở sofa đi.”

Ngay lập tức trong phòng có khói lượn lờ thoát ra từ lư đốt hương an thần, khóe miệng Chử Trần mang theo nét cười, má cọ vào sofa, trông có vẻ ngủ càng ngon hơn.

Hình như Chử Trần đã mơ thấy một giấc mơ, tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy như đang mất mát thứ gì. Nhấc người ngồi dậy trên sofa, đèn trong phòng khách đã được tắt, chỉ còn ánh sáng mờ mờ hắt từ ngoài cửa kính.

Hương thơm lan tỏa khắp căn phòng, bên kia phòng bếp ánh đèn sáng chói, Chử Trần ngó vào thấy Chử Yến và Lục Xuyên Trạch đang bận rộn bên trong, lúc này mới buông lỏng được tâm trí.

Òa, cậu về nhà rồi.

“Chử Trần, tỉnh rồi sao không bật điện.”

Lục Xuyên Trạch vẫn còn đang đeo chiếc tạp dề in hình con mèo, trên người còn mang theo mùi tôm hùm đất đi tới.

“Cậu làm tôm hùm đất à. Mới tỉnh, chưa kịp bật.”

“Hoàng hậu bệ hạ nấu, tôi chỉ phụ một tay.”

Chử Trần ngáp một cái, vành mắt xuất hiện 2 giọt lệ, “Giờ vẫn gọi là hoàng hậu bệ hạ gì nữa, cứ gọi ba là được rồi.”

Cũng không biết Lục Xuyên Trạch có nghe thấy không, chỉ thấy tay chân đi như robot, Chử Trần nhìn mà ngỡ tưởng Lục Xuyên Trạch đang hồn một nơi người một nẻo.

Đợi đến lúc Mạch Nhĩ xử lý xong công việc quay lại mới chính thức ăn cơm.

Tất cả mọi người ngồi trên chiếc bàn vuông bốn người, đồ ăn được bày đầy ắp cả bàn.

Chử Yến múc cho mỗi người một bát canh, cười nói: “Nếm thử canh Xuyên Trạch nấu.”

“Cảm ơn ba.”

Lục Xuyên Trạch khích lệ bản thân, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn, ba.”

“Mạch Nhĩ, đưa em thẻ.”

Mạch Nhĩ ù ù cạc cạc, đưa cho vợ chiếc thẻ, Chử Yến đưa lại cho Lục Xuyên Trạch, nét mặt càng hòa nhã hơn, “Quà lên chức (1).”

“Không, không cần ạ.”

Chử Trần cũng nhìn Lục Xuyên Trạch cười hì hì, “Cầm đi. Đây là tiền riêng của ba tôi, yên tâm.”

Dưới ánh nhìn tha thiết của hai người, Lục Xuyên Trạch đành buộc phải nhận lấy, “Cảm ơn ba.”

Cậu cũng quay sang nói với Mạch Nhĩ: “Cảm ơn ba lớn.” Nói xong hai bên tai đã đỏ như quả cà chua, giống như bị ai bắt nạt.

“Ừm, ăn cơm đi.”

Chỉ nhìn thì không thấy Mạch Nhĩ thể hiện gì, nhưng thật ra Chử Trần thấy rõ rành rành, ông lén cười thầm, khung cảnh này không khác gì lúc anh cả lần đầu tiên dẫn người yêu về nhà.

Lục Xuyên Trạch cúi đầu bóc tôm cho Chử Trần, chấm gia vị rồi mới đưa qua cho cậu, trình độ phục vụ tận tâm hơn cả nhân viên ở nhà hàng năm sao.

Chử Trần thản nhiên nhận từng cái một, còn phụ trách gắp đồ ăn cho Lục Xuyên Trạch, trông vừa hòa hợp lại đẹp đẽ.

Chử Yến nhẹ nhàng quẹt đi giọt nước mắt, tốt quá, Chử Trần cũng tìm được người đối xử thật lòng với mình.

Một buổi ăn khiến ai cũng thấy hài lòng, người máy vừa thu dọn bàn vừa cắt một ít hoa quả đem lên.

“Tranh Tranh, chút nữa dẫn Xuyên Trạch lên phòng con ngủ nha, nhà mình chưa kịp dọn dẹp phòng khách.”

“Vâng.”

Chử Trần hồi hộp cuộn chặt tay, ở cùng phòng ha.

Ghi chú:

(1) Quà lên chức: từ gốc là 改口费, đây là nghi lễ xuất hiện trong buổi cử hành hôn lễ, cô dâu chú rể sẽ dâng trà kính hai bên gia đình, đồng thời đổi cách xưng hô là bố hoặc mẹ với ngụ ý sau hôn lễ cách gọi đã được thay đổi. Lúc này người nhận sẽ tặng lại cô dâu chú rể lì xì, được gọi là quà lên chức (phí đổi xưng hô), với ý nghĩa đã chấp nhận danh xưng này cũng như là lời chúc tới cặp đôi.