Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 22: Chương 22:



Qua thật lâu, Phó Yểu Yểu cuối cùng cũng quay đầu lại, vẻ mặt nàng tự nhiên,  nhẹ giọng nói: “Bởi vì trên đời này không phải tất cả mọi người đều là ác nhân muốn giết ngươi, hại ngươi mà còn có người hy vọng ngươi có thể sống như một người bình thường.”
 
Nếu đã đến thế giới này, dù sao cũng phải sống thật tốt một lần chứ. Sống như con người, chứ không phải là một con quái vật bị thù hận nuốt chửng, không hiểu nhân tính, chỉ biết giết chóc.
 
Bách Lý Hưu nhíu mày nhìn về phía ngực mình. Nơi đó không hiểu sao lại cảm thấy hơi đau, nó không giống với nỗi đau do ma khí tôi thể mỗi ngày của hắn gây ra. Lạ thật.
 
Bên ngoài vách động biển xanh trời xanh đột nhiên vang lên một đạo sấm rền, trong mây, đàn cò trắng kia đã rối loạn đội hình, tản thành một đoàn, sấm rền vang hai tiếng, giống như bị thứ gì đó ngăn cản ở bên ngoài, nên không cam lòng thối lui.
 
Phó Yểu Yểu tò mò nhìn ra bên ngoài: “Nơi này cũng có sét sao?”
 
Nơi này không phải là không gian được hình thành từ di tích thượng cổ sao?
 
Bách Lý Hưu nói: “Đó là lôi kiếp của ngươi.”
 
Phó Yểu Yểu: “?”
 
Cái quái gì thế? Lôi kiếp? Nó không phải là lúc độ kiếp hay tu vi tiến giai mới có thể xuất hiện sao? Chờ đã...!
 
Phó Yểu Yểu đột nhiên ngồi dậy, phát hiện linh khí trong thủy tinh cầu giống như lốc xoáy đang bị phong nhãn của nàng điên cuồng hấp thu, trong cơ thể có một trận linh lực bắt đầu khởi động, năng lượng chảy khắp tứ chi bách hài, dù nàng chưa từng thấy qua việc đời, nhưng trong tiềm thức cũng biết mình là sắp độ kiếp tiến giai.
 
Cỗ thân thể này vốn đã đạt tu vi Kim Đan hậu kỳ, chỉ là quanh năm bị nhốt ở Ma giới không có linh khí để hấp thu nên hôm nay bị linh khí tinh thuần trong thủy tinh cầu tẩm bổ một đêm, nhất thời vượt qua ngưỡng cửa Kim Đan, bước vào Nguyên Anh kỳ.
 

Lôi kiếp vốn nên ứng kiếp mà tới, nhưng nàng vẫn đang ở dị không gian, Lôi kiếp tiến giai từ Kim Đan lên Nguyên Anh cũng không tính là quá mạnh, căn bản không đánh vào đây được, chỉ có thể không cam lòng đánh một lượt ở bên ngoài, giúp nàng độ kiếp một cách nhẹ nhàng.
 
Chỉ là chênh lệch một bậc nhưng tu vi thâm sâu lại khác nhau một trời một vực, Phó Yểu Yểu chưa bao giờ cảm nhận được linh lực mênh mông trong thần thức mở rộng ra như thế, giống như thiên địa vạn vật đều có thể nắm ở trong tay. Cho dù nàng không hiểu thuật pháp, hiện tại nếu chỉ điều động linh lực đánh một cái cũng đủ cho người khác uống một bình. Cái loại khí thế cùng uy áp từ trong ra ngoài này vượt xa Kim Đan kỳ.
 
Bách Lý Hưu nhìn nàng đang cao hứng bừng bừng làm phép lung tung ở nơi đó, ánh mắt nhìn nàng cực kỳ tức giận: “Ngươi rốt cuộc có phải là người Tu Tiên giới hay không vậy, sao cái gì cũng không biết thế.”
 
Phó Yểu Yểu còn vui vẻ, thuận miệng nói: “Ta vốn không phải đâu.”
 
Dứt lời, hai người đều trầm mặc.
 
Sau khi Phó Yểu Yểu nhận ra lại cảm thấy toàn thân đổ một tầng mồ hôi mỏng, kinh hoàng đến mức đồng tử có chút dãn ra. Đến khi tầm mắt cuối cùng cũng tập trung trên người Bách Lý Hưu, phát hiện ra hắn đang cười như không cười nhìn chằm chằm mình.
 
Nàng lắp bắp tìm bổ sung: “À, ý của ta là, bây giờ ta đã là người của Ma Tôn đại nhân rồi nên đương nhiên ta không phải người Tu Tiên giới!”
 
Bách Lý Hưu nở nụ cười không rõ ý tứ, không biết có tin lời nói bậy của nàng hay không nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
 
Phó Yểu Yểu tâm tắc cảm khái trong lòng, có lẽ mình đã bị lộ rồi. Nhưng đại ma đầu lại không truy cứu đến cùng, thật kỳ quái, hắn giữ Phó Yểu lại nhất định là do nàng có tác dụng với hắn, hiện tại linh hồn bên trong đã bị thay đổi, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì sao? Hay là nói, thứ hắn cần chỉ là thân thể này, còn linh hồn bên trong là của ai thì cũng không quan trọng? Cơ thể này có gì đặc biệt sao?
 
Bách Lý Hưu đứng lên, chậm rãi sửa sang y bào của mình: “Đi thôi.”
 
Phó Yểu Yểu lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Thủy Tinh Cầu, sau đó theo sát bên cạnh hắn. Lại một lần nữa cảm nhận cảm giác trời đất quay cuồng, trước mắt lại xuất hiện bức tường đổ nát trong vực sâu tăm tối. Vừa mới leo lên bức tường, Phó Yểu Yểu vỗ trán một cái: “Nguy rồi! Ngày hôm qua do tình thế khẩn cấp nên ta đã quên mang Xích Nguyệt Linh!”
 
Núi Khuê Hồn cũng không được tính là khu trung tâm, thường xuyên có Ma tu lui tới, hôm qua lại xảy ra một cuộc đại chiến nên nhất định sẽ có người đi thăm dò, Xích Nguyệt Linh của nàng sẽ không bị đào mất chứ?

 
Bách Lý Hưu nói: “Mất thì mất, chỉ là một gốc cỏ mà thôi, muốn thì cứ đến Tu Tiên giới cướp là được.”
 
Phó Yểu Yểu đau lòng muốn chết: “Đây chính là tâm huyết của ta đó, năm đó ta đã tốn biết bao nhiêu công sức để trồng thử nghiệm thành công.”
 
Bách Lý Hưu thấy nàng gào nhưng không có nước mắt cảm thấy rất thú vị, thưởng thức nửa ngày, chờ nàng gào mệt mỏi rồi mới ra lệnh cho Quán Quán: “Trở về theo đường cũ.”
 
Quán Quán vung chân chạy như điên.
 
Nhưng mà khi tới núi Khuê Hồn, nơi này nghiễm nhiên đã được dọn dẹp qua, ngay cả thi thể cháy khắp nơi cũng không có, chứ nói chi là Xích Nguyệt Linh. Phó Yểu Yểu ngồi xổm trước hố đất rỗng tuếch nước mắt cũng đã khóc khô. Như này thì khác gì cây trồng đã thí nghiệm thành công thì lại bị trộm mất? Không!
 
Lần này nàng thật sự đã ch ảy nước mắt, Bách Lý Hưu chỉ cảm thấy đau đầu: “Đến khe Diêm La tìm về là được rồi, có cái gì mà khóc?”
 
Phó Yểu Yểu co rúm lại: “Khe Diêm La? Có thể thật sao?”
 
Bách Lý Hưu: “Bọn họ lấy được bảo bối, tất nhiên sẽ bán ngay cho khe Diêm La. Tiên thảo thất phẩm vừa chín là hàng hiếm, có lẽ sẽ không bán ra nhanh như vậy đâu.”
 
Phó Yểu Yểu nhanh chóng lau khô nước mắt bò lên người Quán Quán: “Vậy chúng ta đi nhanh lên!”
 
Dường như cảm giác được tâm trạng vội vàng của chủ nhân nên Quán Quán còn chạy hết sức hơn vừa rồi, Phó Yểu Yểu bị gió thổi đến mức hai mắt cũng không mở ra được, chờ tốc độ của nó chậm lại, xa xa đã nghe được tiếng người ồn ào, mở mắt nhìn, mặc dù bầu trời vẫn là một màu đen, nhưng không khí lại mang chút khói lửa.
 
Bách Lý Hưu cũng là lần đầu tiên tới nơi này, đang rất có hứng thú đánh giá xung quanh, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người mênh mông cuồn cuộn. Phó Yểu Yểu hiện giờ đã là tu vi Nguyên Anh kỳ, cảm giác đối với uy áp nhạy bén hơn trước rất nhiều, lập tức nhận thấy được đám người này mỗi người đều có tu vi bất phàm, thấp nhất chỉ sợ cũng là Hóa Thần kỳ, nhìn bộ dạng gào thét của bọn họ, giống như đang muốn đi kéo bè kéo lũ đánh nhau.

 
Bách Lý Hưu cười nhẹ một tiếng ở sau tai nàng, nụ cười kia tràn ngập sự chế nhạo.
 
Đám người này đang muốn móc ra pháp bảo chạy đi thì một đạo thần thức vô cùng áp bách đột nhiên bao vây bọn họ, dưới sự áp chế của sức mạnh tuyệt đối, bọn họ ngay cả năng lực để rút pháp bảo ra cũng không có, đến cả thần hồn cũng run rẩy, có mấy người tu vi vừa qua Hóa Thần kỳ trực tiếp phun máu ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
 
Mọi người quá sợ hãi, nhìn về phía trước.
 
Trong rừng rậm cổ thụ chọc trời có một con thú Vân Xuyên trắng như tuyết vô cùng lớn bước ra, nó ngẩng cao đầu, bước chân chậm rãi ổn định, hơi thở phun ra nuốt vào khí thế. Mà Bách Lý Hưu trong tin đồn cơ thể đang bị trọng thương không thể sống được bao lâu nữa đang ngồi ở trên lưng thú Vân Xuyên, vạt áo màu đen rộng thùng thình rủ xuống từ trên bộ lông trắng như tuyết, trong lòng còn ôm một nữ tử đẹp như tiên nữ, khí định thần nhàn hỏi bọn họ: “Các ngươi là tới nghênh đón bản tôn sao?”
 
Cái gì mà thân bị trọng thương không sống được lâu, ma đầu này nhìn qua dung quang toả sáng, vô cùng có tinh thần giống như có thể phi thăng ngay tại chỗ!
 
Tất cả mọi người thầm mắng gia tộc Vĩ Thược không đáng tin hại chết người ở trong lòng, sau một khắc, đoàn người đông nghịt quỳ đầy đất, người cầm đầu nọ nịnh nọt nói: “Đúng đúng đúng, bọn ta đến đây là muốn cung nghênh Ma Tôn đại nhân xuất quan!”
 
Trong rừng vang lên thanh âm đinh tai nhức óc: “Cung nghênh Ma Tôn đại nhân xuất quan!”
 
Phó Yểu Yểu xem như thật sự cảm nhận được kh0ái cảm cáo mượn oai hùm.
 
Bách Lý Hưu cười sâu xa ở bên tai nàng nói: “Ngươi xem những người này, bọn họ rõ ràng muốn hại ta, giết ta, rồi lại sợ ta. Một khắc trước còn muốn ngũ mã phanh thây ta, giờ phút này lại muốn quỳ gối dập đầu trước mặt ta, có phải là rất thú vị hay không?”
 
Phó Yểu Yểu: ... Bi3n thái!
 
Nàng đấm Quán Quán đang vênh váo tự đắc một cái: “Học cái gì tốt không học lại học người khác giả vờ vênh váo! Cúi đầu xuống cho ta!”
 
Tiểu thú Vân Xuyên tủi thân cúi đầu xuống, li3m li3m chân trước của mình.
 
Người cầm đầu chính là phân đường chủ của gia tộc Vĩ Thược ở cứ điểm khe Diêm La, phụ trách nhiệm vụ bao vây diệt trừ đại ma đầu lần thứ hai này. Lần vây giết thứ nhất lúc trước các thế lực lớn bởi vì e ngại Bách Lý Hưu, nên chỉ quan sát chứ không muốn gia nhập, chỉ phái một ít người tham dự vào cho có lệ. Cho đến khi gia tộc Vĩ Thược hao tổn hơn mười vị đại năng Đại Thừa kỳ đánh trọng thương Bách Lý Hưu, bọn họ cuối cùng cũng đồng ý gia nhập lần vây giết này, diệt cỏ tận gốc.
 

Nào ngờ gia tộc Vĩ Thược lại vô dụng như thế! Trả giá thảm trọng như thế mà ngay cả một cọng lông của đại ma đầu cũng không bị thương! Phân đường chủ này cũng xem như là một nhân vật biết xem xét thời thế, lập tức lấy lòng nói:
 
“Ma Tôn đại nhân chuyến này đi chắc là cũng mệt nhọc rồi, nếu ngài đã đến khe Diêm La, không bằng ở lại vài ngày, cho phép thuộc hạ tận tâm chiêu đãi một phen. Khe Diêm La này mặc dù không thể so với thành Tứ Phương, nhưng cũng coi như là nơi vạn bảo, đáng để đi dạo.”
 
Nói thì nói như vậy, nhưng hắn ta cũng biết Bách Lý Hưu có tính đa nghi, không tin tưởng bất cứ kẻ nào, sau khi thống nhất Ma giới đã thâm cư trong Ma điện, bên người ngay cả tùy tùng hầu hạ cũng không có, chỉ có người hầu ngọc thạch do chính tay hắn khắc mới có thể tới gần.
 
Hắn ta chỉ định khách sáo một phen, không ngờ Bách Lý Hưu nghe thấy hắn ta nói xong, lại gật đầu: “Ngươi sắp xếp chỗ ở đi.”
 
Phân đường chủ mặt nghệt ra. Sao đại ma đầu này không chịu ra bài theo lẽ thường vậy? Đành phải trả lời: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
 
Phó Yểu Yểu còn nhớ đến tiên thảo của mình, vội vàng lấy khuỷu tay ra hiệu, vì thế Phân đường chủ bèn nghe thấy hắn nói: “Hôm qua có người ở núi Khuê Hồn trộm một gốc Xích Nguyệt Linh của bản tôn, ngươi đi tìm trở về đi.”
 
Phân đường chủ: “Vâng...”
 
Phân phó xong, Bách Lý Hưu quay đầu lại nhìn Phó Yểu Yểu một cái, ánh mắt kia giống như đang nói: Chỉ có chút chuyện nhỏ mà nhìn ngươi vội vàng kìa.
 
Phó Yểu Yểu: Được được được, ngươi ngậm cái miệng của ngươi lại đi.
 
Sự náo nhiệt của khe Diêm La cũng không thua kém gì chợ đen. Dám dựa vào vực sâu tăm tối mà sống, đều là những kẻ liều mạng trổ hết tài năng trong Ma giới, so với Ma tu nàng nhìn thấy ở thành Tứ Phương lúc trước còn hung thần ác sát hơn. Nhưng Phó Yểu Yểu đi theo Bách Lý Hưu, những người này ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
 
Hắn giết người như ngóe, ác danh vang xa, những tán tu này kính hắn lại càng sợ hắn hơn. Doanh địa vốn ồn ào náo nhiệt giờ chỉ còn lại tiếng gió, Bách Lý Hưu kéo vạt áo màu đen thêu kim tuyến, giống như đuôi rắn độc quét qua mặt đất, mỗi lần dừng lại trước một sạp, chủ sạp chợt giống như bị bóp chặt cổ họng, máu toàn thân đều ngừng lưu động.
 
Hắn đi mấy bước lại dừng một chút, tiếng hít thở của doanh địa bỗng phập phồng, đại ma đầu không hề nhận ra bản thân rất dọa người, nhìn một vòng, dường như cảm thấy không có gì thú vị, nói với Phó Yểu Yểu: “Muốn cái gì thì tự mình chọn đi.”
 
Hay cho một ma đầu muốn làm tổng tài bá đạo thì làm.