Đây là nhân vật phản diện tuyệt thế gì vậy, sao vừa gặp nhau đã đòi tháo tay tháo chân người ta ra rồi!
Cả người Phó Yểu Yểu chấn động, nàng lập tức ngẩng đầu cầu xin tha thứ: “Xin Ma Tôn tha mạng!”
Hửm...?
Ma Tôn này, không ngờ dung mạo của hắn lại đẹp như vậy.
So với tiên sinh dạy học nàng thấy ở trên trấn thì người này còn tuấn mỹ hơn nhiều. Nhưng mái tóc đen rối tung, đôi mắt tăm tối lộ ra vài phần bệnh tật đã phá hỏng vẻ đẹp của hắn.
Bách Lý Hưu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng, giống như đang quan sát một xác chết. Cổ họng Phó Yểu Yểu như bị một bàn tay siết chặt, cảm giác bí bách đến nghẹt thở khiến nàng gần như không thở nổi.
Nhưng sửng sốt một lúc, mấy người hầu mặc bạch y xung quanh đang bước tới vây quanh nàng. Họ cố định cơ thể Phó Yểu Yểu, một người túm lấy chân của nàng, một người nắm lấy cánh tay nàng, đây chính xác là tư thế ngũ mã phanh thây để giật đứt tứ chi của nàng ra.
Khi cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến, rốt cuộc Phó Yểu Yểu cũng ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.
Ma Tôn đang ngồi trên vương tọa có vẻ vô cùng hài lòng với tiếng kêu thảm thiết của nàng, những ngón tay đặt nhẹ trên tay vịn thể hiện tâm trạng đang vô cùng tốt của hắn.
Sao Phó Yểu có thể cho rằng một kẻ điên như vậy lại yêu nàng ta cơ chứ?
Trông ánh mắt của hắn rõ ràng chỉ có sự trêu chọc và bỡn cợt mà!
Phó Yểu Yểu đau đến ch ảy nước mắt, cái chết đã cận kề, lòng ham sống mạnh mẽ trỗi dậy: “Ma Tôn tha mạng! Chỉ cần Ma Tôn sẵn lòng giữ lại cái mạng nhỏ của ta, sau này ta sẵn sàng xông pha* cùng Ma Tôn, nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì Ma Tôn, không ngại chết muôn lần vì Ma Tôn!”
*Gốc là 马首是瞻 – mã thủ thị chiêm: thành ngữ, nghĩa đen: đầu ngựa hướng về phía trước; nghĩa bóng: người không có chính kiến, chỉ bắt chước hoặc nghe lệnh người khác.
Lời này dường như đã lấy được cảm tình của Bách Lý Hưu, hắn vỗ tay cười to, cười đến mức khóe mắt ửng đỏ cả lên, hắn thực sự bảo người hầu lui xuống.
Phó Yểu Yểu lại bị ném xuống mặt đất cứng rắn, tứ chi nàng đau nhức, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị xáo trộn hết cả. Nàng quỳ rạp trên đất há mồm th ở dốc, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ trán nàng lặng lẽ rơi xuống sàn ngọc lạnh như băng.
Bách Lý Hưu lê vạt áo rộng thùng thình xuống thềm ngọc, hắn đi đến trước mặt nàng rồi ngồi xổm xuống, khớp ngón tay trắng bệch siết lấy gương mặt nàng.
Phó Yểu Yểu chỉ cảm thấy cơn lạnh thấu xương dần lan ra khắp cơ thể, toàn thân nàng đã không cảm nhận được hơi ấm nữa.
Lại nhìn gương mặt đẹp đẽ trước mắt, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt Bách Lý Hưu không thay đổi, hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, ngay khi Phó Yểu Yểu nghĩ mình sắp bị hắn siết đến nổ đầu, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: “Được thôi.”
Lúc này Phó Yểu Yểu ướt như vừa được vớt từ trong nước lên, Bách Lý Hưu không giấu vẻ ghét bỏ, hắn buông bàn tay đang siết khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ra, sau đó phủi phủi tay: “Lui ra đi.”
Phó Yểu Yểu sợ hắn đổi ý, mặc kệ toàn thân đau nhức và hai chân mềm oặt, nàng chạy trối chết ra khỏi đại điện.
Cửa điện không tiếng động đóng lại, sự im lặng lại bao trùm đại điện.
Bách Lý Hưu ngồi lại trên vương tọa, hấn lấy dụng cụ gọt đẽo và khối ngọc từ trong không gian giới tử ra, tiếp tục làm chân và tay cho người hầu mặc bạch y đang quỳ dưới chân hắn.
Dưới ánh nến, hắn thổi thổi ngọc vụn trên vạt áo: “Các ngươi nói xem, đây là thủ đoạn của Tu Tiên giới, hay là cái đồ vô dụng Phó Yểu kia bị người khác đoạt xá rồi?”
Người hầu ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân hắn nhưng không đáp lại.
Hắn nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của nữ nhân kia, cảm thấy vô cùng hứng thú: “Thật ra cũng không có gì đáng ngại, thay đổi chóng mặt như vậy càng thú vị hơn trước. Mấy mánh khóe của Phó Yểu này bản tôn nhìn đã phát chán rồi, nhưng thật ra bản tôn rất mong chờ màn thể hiện tiếp theo của nàng ta.”
...
Phó Yểu Yểu điên cuồng chạy một mạch ra khỏi đại điện, chạy đến kiệt sức, cuối cùng khi đứng trước một điện khác, nàng đã gục xuống đất.
Má ơi, đáng sợ quá đi mất!
Vừa rồi, cái chết chỉ còn cách nàng chưa đến 0.001 cm!
Vậy mà Phó Yểu còn mong nàng báo thù? Với khả năng của nàng, có thể sống sót trong tay đại ma đầu đã là rất không dễ dàng rồi!
Thảm quá trời!
Nàng chỉ tùy tiện đi theo một chút, sao lại đụng đến chính điện của đại ma đầu chứ! Nếu hiện tại nàng đi tìm đại ma đầu để làm rõ mọi chuyện, nói nàng không phải Phó Yểu, nàng chỉ bị ép, liệu đại ma đầu có thể tốt bụng một lần mà thả nàng đi không?
Phó Yểu Yểu lập tức loại âm thầm bỏ suy nghĩ này.
Bách Lý Hưu giữ nàng lại mà không giết, nhất định là có tác dụng gì đó với hắn. Nếu hắn biết nàng không phải Phó Yểu, có thể sẽ không phải chỉ đơn giản là chặt chân chặt tay. Nàng cũng không muốn đội cái tên của người khác mà ù ù cạc cạc chết đi ở Ma giới.
Hơn nữa, nếu có phải chết thì cũng không thể chết ấm ức như thế! Nàng vừa mạo hiểm như vậy, còn chưa được hưởng những thứ tốt mà Phó Yểu nói nữa!
Suy nghĩ một chút, Phó Yểu Yểu bắt đầu ngồi xếp bằng trên đất, thử dùng ý thức để mở không gian giới tử.
Giới tử là một không gian để lưu trữ vật tùy thân, Phó Yểu Yểu dùng ý thức để nhìn bên trong, không sót một thứ gì.
Có lẽ đã một thời gian dài, Phó Yểu không quan tâm lắm nên bên trong không gian giới tử vô cùng bừa bộn, các loại đồ vật, sách bị xếp lung tung, thậm chí Phó Yểu Yểu cũng không có chỗ đặt chân.
Nàng tiện tay nhặt một quyển sách lên, trên bìa viết [Các cấp trận pháp Quy Nguyên].
Tông môn của Phó Yểu tên là Quy Nguyên tông, đây là bí tịch của tông môn nàng ta. Phó Yểu Yểu lật hai trang nhưng đọc không hiểu gì. Nàng lại nhặt một chiếc bình sứ bên người lên, bên trong chứa đầy mấy viên thuốc màu trắng, mùi vô cùng thơm, lại không biết có công dụng gì.
Nàng không biết gì về mấy thứ này, dù biết chúng là đồ quý giá cũng không biết cách dùng. Vậy cũng giống cơ thể có tu vi Kim Đan này, nàng không biết làm sao để điều khiển, cũng chẳng khác gì phế nhân. Đọc full nhanh và sớm nhất ở web Luvevaland.co để ủng hộ Windy team nhé.
Là một phàm nhân, hiểu biết của nàng về Tu Chân giới thật sự quá ít.
Cứ như vậy mãi cũng không phải cách.
Cũng may, Phó Yểu Yểu chưa bao giờ là người dễ nổi nóng.
Nàng giống như một hạt mầm cỏ dại, dù bị gió thổi đến đâu cũng có thể cứng cỏi cắm rễ nảy mầm.
Nàng sắp xếp lại bên trong không gian giới tử trước, sách, pháp khí, đan dược, thiên tài địa bảo*, còn có một vài thứ nàng không nhận ra là gì thì xếp thành một loại.
*Thiên tài địa bảo: chỉ các loại thực vật và khoáng vật quý hiếm.
Sau đó nàng đã đưa ra một quyết định to gan.
Ngày mai, nàng muốn đi dạo một vòng quanh Ma giới!
Ma giới lớn như vậy, có thể sánh ngang với Tu Tiên giới, ban ngày nàng chỉ thấy một thoáng huyên náo, ở đây nhất định sẽ có thứ nàng muốn. Không thể chờ mãi ở Ma điện nữa, đi ra ngoài mới có thêm cơ hội!
Có lẽ là do linh hồn vừa dung hợp với cơ thể, lại trải qua cảm giác cận kề cái chết, Phó Yểu Yểu nhanh chóng kiệt sức rồi ngủ thiếp đi.
Mà lúc này, ở nhân gian, thiếu niên sống bên cạnh nhà nàng đang chậm rãi gõ từng tiếng chuông báo tin dưới chân núi phái Thanh Miểu.
Mỗi tòa thành ở nhân gian đều có tông môn tu tiên trấn thủ, phàm nhân cung cấp vật tư cho Tu Tiên giới, Tu Tiên giới bảo vệ phàm nhân, hai bên sống nương tựa lẫn nhau.
Chuông báo tin là cách để phàm nhân thông báo cho Tu Tiên giới khi bị yêu ma tập kích.
Vì một năm trước, đại ma đầu Bách Lý Hưu xuất thế giữa trời, suốt một năm qua, yêu ma càng hung hăng ngang ngược hơn trước, các môn phái đều tăng người đi tuần tra để tự bảo vệ thành, không ngờ vẫn có yêu ma quấy phá dưới mí mắt họ.
Phái Thanh Miểu nhận được tin báo là lập tức phái ba đệ tử xuống núi giải quyết chuyện này.
Đệ tử dẫn đầu là Nam Thầm, khi y ngự kiếm tới chân núi thì nhìn thấy một thiếu niên mặc áo vải thô đang gõ vang chuông báo tin.
Vừa thấy họ xuất hiện, thiếu niên nọ lập tức nhào đến, nước mắt giàn giụa: “Tiên nhân! Yểu Yểu sống bên cạnh nhà ta bị yêu quái hại chết! Ban ngày nàng vẫn bình thường, đêm nay ta sang nhà nàng tìm thì phát hiện nàng đã không còn thở nữa!”
Nam Thầm đỡ người đứng thẳng, y trầm giọng nói: “Sao ngươi chắc chắn rằng do yêu ma quấy phá?”
Thiếu niên khóc ròng nói: “Cả người Yểu Yểu không có vết thương, ban ngày vẫn còn vui vẻ, buổi tối đột nhiên không còn thở nữa. Người trong thôn đều nói là yêu quái làm, bảo ta thông báo cho các tiên nhân.”
Sư đệ đứng sau Nam Thầm đột nhiên hỏi: “Yểu Yểu? Có phải Phó Yểu Yểu không?”
Thiếu niên lập tức gật đầu.
Nam Thầm cũng muốn vùng dậy: “Đúng rồi... Có phải là tiểu sư muội không có linh căn được mấy người sư bá cứu lên núi khi còn nhỏ không?! Mau dẫn chúng ta đi!”
Đoàn người nhanh chóng đến ngôi nhà trong trấn Phong Vũ của Phó Yểu Yểu.
Khi họ đến, lại phát hiện đã có một hàng người tu tiên đang tra xét trong sân, Nam Thầm nhận ra bội kiếm của bọn họ, y kinh ngạc nói: “Là tiên hữu của Thất Tinh kiếm phái? Sao lúc này họ lại đến đây?”
Vừa dứt lời, y chợt nhìn thấy một thiếu niên mặc bạch y với họa tiết trăng sao cầm kiếm đi ra khỏi phòng.
Sư đệ phía sau Nam Thầm vừa mừng vừa sợ: “Là Yến Trường Chu!”
Thất Tinh kiếm phái là tông môn kiếm tu đứng đầu Tu Tiên giới hiện tại, kiếm pháp Thất Tinh khó ai địch nổi, mà Yến Trường Chu là đệ tử duy nhất trong phái đã thành thạo toàn bộ kiếm pháp Thất Tinh trong số các đệ tử đồng trang lứa.
Năm trước, y đứng đầu cuộc tỉ võ ở Tiên giới, danh tiếng nhanh chóng tăng lên, y đương nhiên trở thành tấm gương đi đầu thế hệ này. Đọc full nhanh và sớm nhất ở web Luvevaland.co để ủng hộ Windy team nhé.
Yến Trường Chu cũng nhìn họ, Nam Thầm ôm quyền thi lễ với y: “Yến tiên hữu, chúng ta là đệ tử của phái Thanh Miểu. Nghe nói ở đây có yêu ma hại người nên cố ý đến đây xem thử.”
Yến Trường Chu đáp lễ rồi nói: “Chúng ta cũng chỉ đi ngang qua đây, nghe nói có người bị yêu ma sát hại nên mới vào tra xét. Ta đã kiểm tra thi thể người bị hại, mặc dù không có yêu khí hay ma khí nhưng người chết rất kỳ quái, cả người không có vết thương, giống như đang ngủ say thì bị bắt hồn, đúng là do yêu ma gây ra.”
Nam Thầm nói: “Tiên hữu trượng nghĩa.”
Người có địa vị cao như Yến Trường Chu tất nhiên có nhiệm vụ quan trọng hơn nhiều nhưng khi đi ngang qua đây lại sẵn lòng tra xét một phàm nhân vốn xa lạ, không hổ là tấm gương sáng của chính đạo hiện tại.
Sư đệ đi theo Nam Thầm vừa đi ra khỏi phòng, đau khổ nói: “Nam Thầm sư huynh, đúng là Yểu Yểu sư muội rồi!”
Nam Thầm không nhịn được mà lộ vẻ bi thương.
Mặc dù năm tuổi Phó Yểu Yểu đã xuống núi, không còn là người của phái Thanh Miểu nữa, nhưng dù sao khi còn nhỏ, y cũng sống cùng nàng năm năm, nhìn thấy nàng dần lớn lên. Mấy năm nay, nàng sống một mình dưới chân núi, đệ tử trong môn phái cũng giúp đỡ ít nhiều. Nhưng tiên phàm khác biệt, hiếm khi gặp nhau, không ngờ nàng lại gặp phải tai họa này.
Yến Trường Chu nghe xong, y tỏ vẻ khó hiểu: “Là đệ tử trong phái sao?”
Nam Thầm liền kể lại chuyện cũ cho y.
Yến Trường Chu hồi tưởng lại thi thể không còn sinh khí trong nhà kia. Nhìn dung mạo của nàng, là một nữ tử thanh tú đang tuổi xuân thì, vận mệnh thật sai trái khiến kẻ khác tiếc hận.
Y nghĩ nghĩ rồi lấy ra một vật từ trong giới tử ra, đưa cho Nam Thầm: “Tiên hữu đừng quá bi thương. Lệnh sư muội bỏ mạng kỳ lạ như vậy, nếu thật sự là yêu ma bắt hồn thì có lẽ vẫn còn một đường sống. Ta sẽ tiếp tục truy xét chuyện này, vật này có thể đảm bảo cơ thể của lệnh sư muội không thối rữa, các ngươi chỉ cần chú ý bảo quản thi thể của nàng thật tốt. Nếu có manh mối gì, ta sẽ lập tức báo tin.”
Nam Thầm vừa thấy pháp bảo kia đã nhận ra là Bất Hủ châu, y hơi chần chừ: “Đây là pháp bảo hiếm có, chỉ dùng được một lần sẽ mất đi tác dụng. Tiên hữu thẳng thắn đưa như vậy, tại hạ khó có thể báo đáp.”
Y cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Y là đại diện của phái Thanh Miểu, nếu thẳng thừng nhận lấy, như vậy chẳng khác nào phái Thanh Miểu nợ Thất Tinh kiếm phái. Nếu sau này Thất Tinh kiếm phái đòi thì phải làm thế nào cho phải đây? Người trong phái sẽ sẵn lòng trả lại món nợ vì “sư muội” Phó Yểu Yểu đã sớm xuống núi từ lâu này sao?
Yến Trường Chu không nói lời nào, y xoay người đi vào trong nhà.
Thi thể thiếu nữ bình thản nằm trên giường.
Trong phòng, hoa cỏ vây quanh, tỏa hương thơm ngát, xung quanh đều tràn đầy dấu hiệu của sự sống. Chỉ có chính bản thân nàng đã mất đi cơ hội sống.
Dường như nàng đang mơ thấy giấc mơ đẹp, khóe môi hơi cong lên, là dáng vẻ hoạt bát xinh đẹp tuyệt trần mọi ngày, nếu nàng còn sống, hẳn là cũng tràn đầy sức sống giống hoa cỏ quanh phòng này.
Yến Trường Chu nhẹ nhàng nắm cằm nàng, đặt Bất Hủ châu vào trong miệng nàng.
Nam Thầm lo lắng đi theo sau.
Yến Trường Chu cầm kiếm lên, nói: “Đây là do bản thân ta muốn tặng cho lệnh sư muội, tiên hữu không phải hao tâm tốn sức. Hiện giờ yêu ma hung hăng ngang ngược, chuyện sống chết của phàm nhân cũng do chúng ta phụ trách, đương nhiên ta phải tra xét chuyện này cho rõ ràng. Chúng ta còn có việc quan trọng, cáo từ.”
Đợi đoàn người Yến Trường Chu rời đi, Nam Thầm mới tức giận nói: “Không hổ là tấm gương mẫu mực của Tiên giới, ta tự thấy xấu hổ.”