Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 5: Chương 5:



Số tiểu hoàng thư nhanh chóng bị bán hết, thư phiến vui vẻ đếm tiền. Vừa quay đầu chợt nhìn thấy một nữ nhân thanh cao thoát tục, tiên khí phiêu diêu đang đứng bên cạnh, hắn ta lập tức nhận ra nàng chính là nhân vật chính trong sách của bản thân.
  
Trong chốc lát, hắn ta cảm thấy hơi xấu hổ.
 
Thật ra không phải hắn ta sợ Phó Yểu Yểu, nhưng tính cách Ma Tôn thất thường, nếu biết bản thân đem chuyện chăn gối của hắn ra viết thành sách để kiếm tiền, chỉ sợ mình sẽ bị hắn bóp nát đầu từ xa.
 
Nghĩ đến đây, sách trên mặt đất cũng không cần, thư phiến lập tức nghĩ đến chuyện trốn chạy.
 
Đúng lúc này, Phó Yểu Yểu gọi hắn ta lại: “Khoan đã!” Nàng nhặt một quyển sách lên: “Sách này ngươi bán bao nhiêu?”
 
Thư phiến quay đầu lại nhìn, thấy quyển nàng cầm là một quyển [Tất tần tật về ân oán giữa Ma giới và Tu Tiên giới], hắn ta lập tức nói: “Không cần tiền không cần tiền, Phó cô nương muốn gì thì cứ chọn đi, ta tặng cô nương hết!”
 
Dù sao nhờ nàng mà hắn ta đã kiếm đủ tiền để mua cả một căn nhà.
 
Phó Yểu Yểu lại chọn thêm mấy quyển, gì mà [Năm năm Luyện Khí, ba năm Trúc Cơ], [Thiên tài địa bảo toàn thư], [Thảo luận xem nên tấn công Tu Tiên giới như thế nào], vân vân.
 
Vừa chọn, nàng vừa hỏi: “Mấy cuốn này của ngươi có đáng tin không vậy?”
 
Thư phiến vỗ ngực bôm bốp mấy tiếng: “Đã là tác phẩm của Ngưu Đầu ta, tuyệt đối đáng tin!”
 
Phó Yểu Yểu nói: “Ta thấy cuốn ngươi vừa bán hình như không đáng tin lắm.”
 
Thư phiến xoa xoa tay, nói: “Nào nào, tiểu thuyết tự sáng tác sao có thể giống bí tịch được.”
 
Phó Yểu Yểu chọn đông chọn tây, thật sự không thể kiềm chế nổi sự hiếu kỳ, nàng hắng giọng, tỏ vẻ hết sức tự nhiên, hỏi: “Quyển sách kia, ngươi còn không?”

 
Trong chốc lát, thư phiến không kịp phản ứng: “Sách gì cơ?” 
 
Thấy ánh mắt sâu xa của nàng, hắn ta đột nhiên phúc chí tâm linh*, hắn ta vội vàng lấy một quyển sách từ trong ngực ra đưa cho nàng: “Có có có! Còn một quyển cuối cùng, ta vốn định để lại cho bản thân. Khà khà, không ngờ Phó cô nương cũng là người đồng đạo, lần sau ta còn bán bộ thứ ba về Ma Tôn, ta sẽ để lại cho ngươi!”
 
*Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến khiến người ta linh hoạt hơn
 
 
Phó Yểu Yểu cất hết sách vừa mua vào giới tử không gian, nàng vô cùng hài lòng rời đi.
 
Chợ đen như thành trì buôn bán sầm uất, nàng muốn mua gì ở chợ đều có thể mua được ở đây.
 
Giới tử không gian của Phó Yểu không nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ toàn pháp khí, đan dược và bí tịch của người tu tiên. Phó Yểu Yểu vẫn sống như phàm nhân theo thói quen, vì thế nàng đã mua đầy đủ đồ dùng cần thiết cho mình, mua đồ dùng để nấu ăn và dụng cụ trồng trọt.
 
Nàng để ý một chút, phát hiện tiên thảo và linh hoa ở chợ đen cũng có giá rất đắt đỏ. Hơn nữa, bình thường đều bán hoa cỏ rau dưa đã lớn, có thể sử dụng được ngay, hạt giống cây non rất hiếm gặp.
 
Người ở Ma giới đánh đánh giết giết thành quen, gieo trồng vốn là chuyện khó nhằn, họ nào có đủ kiên nhẫn để chăm sóc cây cối, đều cho rằng thứ gì có thể cướp được thì việc gì phải vất vả trồng trọt. Dù không cướp được thì vẫn có thể mua được.
 
Khi chọn, tiểu thương luôn theo sát nàng, liên tục đề cử: “Phó cô nương, gốc này tốt, ngươi nhìn xem, lá cây nhiều lại dày, vô cùng rậm rạp, chắc chắn sẽ ra nhiều quả!”
 
Phó Yểu Yểu né được tất cả.
 
Dường như ma tu cũng không biết phải chăm sóc cây non thế nào, dù lá cây sinh trưởng tốt, rễ cây vừa nhỏ lại vừa dài, trong mắt nàng, cây non không được tỉa lá chính là phế phẩm.
 
Để mấy thứ này trong giới tử không gian cũng không ổn lắm, Phó Yểu Yểu lại mua một chiếc bình Càn Khôn để mang theo bên người.
 
Hình dạng của bình Càn Khôn này rất độc đáo, giống một lọ thuốc bằng ngọc nhỏ, trên mặt quán là hoa văn tinh xảo, khắc hình cây cối tươi tốt và chim yến đang bay, đeo lên người cũng rất gọn nhẹ, không chỉ có thể cất những vật vô tri mà còn có thể giữ vật sống trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Không gian bên trong là một gian phòng rộng lớn như vậy, cũng đủ cho nàng dùng.

 
Đi mua một lúc nhiều thứ như vậy, dù sao cũng không biết khi nào sẽ chết trong tay Bách Lý Hưu, phải tận hưởng niềm vui trước mắt đã, hơn nữa đây là tiền của Phó Yểu, vì thế nàng tiêu tiền cũng không thấy đau lòng.
 
Thương nhân ở chợ đen nhìn nàng như nhìn dê béo đợi làm thịt, họ đều bắt tay đề cử những đồ cũ quanh năm không bán được cho nàng.
 
Phó Yểu Yểu chọn chọn lựa lựa rồi thoải mái trả tiền, dáng vẻ giống như người thừa tiền vậy.
 
Khi nàng đi đến đầu phố, một tiểu thương cười tươi rói đi đến chào hỏi nàng: “Cô nương, mua con thú Vân Xuyên nuôi chơi không?”
 
Thú Vân Xuyên?
 
Phó Yểu Yểu nhìn về phía lồ ng sắt đằng sau gã.
 
Ôi! Là mèo nhỏ!
 
Một con mèo sữa nhỏ toàn thân trắng như tuyết đang nằm chổng vó ở trong lồ ng sắt, mềm mại kêu từng tiếng meo meo, lập tức khiến tim nàng tan chảy.
 
Phó Yểu Yểu đứng sát vào mới phát hiện nó có hai cái đuôi, trên trán có một chữ xuyên* màu đen, trừ những điểm này, nó không khác con mèo bình thường.
 
*Chữ xuyên: 川.
 
Phó Yểu Yểu đang muốn mở miệng hỏi mua thì phía sau có một giọng nói ồm ồm lo lắng hét to: “Mua con khác đi, mua thú cũng không thể bị lừa!”
 
Phó Yểu Yểu nhìn lại, chỉ thấy một tráng hán lưng hùm vai gấu cầm chùy trong tay bước nhanh đến gần.
 

Chiếc chùy kia màu đen, trên mặt khắc hình một con quỷ, tráng hán để râu quai nón, dáng vẻ khỏe khoắn, cao lớn mạnh mẽ, cánh tay trên người nổi gân như muốn nổ tung, một đầm có thể đánh chết mười Phó Yểu Yểu.
 
Thấy ánh mắt nhìn nàng lại vô cùng chân thành, hắn ta ồm ồm nói: “Phó cô nương, ngươi đừng nghe hắn nói linh tinh, thú Vân Xuyên cái gì chứ, đây chỉ là súc vật không thể sống quá một trăm ngày!”
 
Tiểu thương kia bị mắng, trong chốc lát, ánh mắt lộ tia hung ác nhưng thấy tay kia của tráng hán cầm cái chùy khoảng trăm cân, hiển nhiên là nhân vật không dễ chọc vào, gã chỉ đành thu lại tia hung ác trong mắt, lại nghiêm mặt nói: “Đây là thú Vân Xuyên mới sinh, sao ngươi lại bảo ta nói linh tinh?”
 
Tráng hán hừ lạnh một tiếng: “Cả đời một con thú Vân Xuyên chỉ sinh con một lần, tuy mỗi lần có thể sinh hơn mười con nhưng con mẹ chỉ mang theo một trong số đó, những con khác đều bị vứt bỏ. Loại yêu thú này chỉ ăn thiên tài địa bảo, một khi cho ăn lung tung, chắc chắn sẽ chết. Mấy thứ này, lão tử biết còn nhiều hơn bà ngoại ngươi, con mẹ nó, ngươi còn muốn lừa ai?”
 
Thiên tài địa bảo kia thậm chí còn quý hơn vàng, có giá nhưng không có ai bán, ngay cả có nhiều tiền cũng không mua được. Ma tu hiểu rõ yêu thú này như lòng bàn tay, tiểu thương này nhặt được một con thú Vân Xuyên con, đương nhiên không bán được.
 
Cũng chỉ có thể lừa kiểu người ngây thơ nhẹ dạ như Phó Yểu Yểu.
 
Phó Yểu Yểu tò mò hỏi: “Tại sao con mẹ chỉ mang theo một con vậy? Những con khác đều bị ném đi sao?”
 
Tráng hán nghe thấy câu hỏi của nàng lập tức kiên nhẫn giải thích: “Thú Vân Xuyên là loài thú chuyên đi tìm bảo vật, bình thường chỉ sinh sống ở sâu trong núi nơi chưa ai từng đặt chân đến, khứu giác của chúng vô cùng nhạy bén, dùng thiên tài địa bảo làm thức ăn, cơ thể có thể co duỗi tùy ý, lại có sở trường leo trèo, nên có thể dễ dàng tìm đến nơi người bình thường không tìm được, tìm được bảo vật. Nhưng trong số các thú con, chỉ có một con có khứu giác, thú mẹ sẽ mang con thú khỏe mạnh này đi, để những con khác tự sinh tự diệt. Con non không có khứu giác, không tìm được đồ ăn, qua một thời gian ngắn sẽ chết. Nhưng vì vẻ ngoài dễ thương, một số thương nhân lòng dạ hiểm độc sẽ đem thú con về bán cho kẻ có tiền thích nuôi sủng vật.”
 
Nói tới đây, hắn ta trừng mắt lườm tiểu thương một cái, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng thứ đồ chơi này có thể ăn được, nhìn được nhưng không dùng được, tuy rất ít người ăn nhưng cũng vẫn có, hoặc do sờ rất sướng tay, không ăn sẽ ném đi.”
 
Phó Yểu Yểu nghe xong thì vô cùng đau lòng.
 
Chưa nói đến những chuyện khác nhưng đây chỉ là một chú mèo nhỏ mới sinh thôi mà!
 
Thấy vẻ mặt do dự của nàng, tiểu thương biết có hy vọng, gã lập tức nói: “Cô nương đừng nghe hắn nói! Có ai có uy tín và danh dự lại không nuôi một con thú Vân Xuyên! Mua một con đi, dù chỉ nuôi được một trăm ngày...” Gã giơ nắm lông trắng như tuyết lên trước mặt nàng: “Cô nương xem xem, nó đẹp thế mà! Cô nương sờ thêm đi, thoải mái lắm! Cảm giác thích vô cùng!”
 
Con thú non bị nắm chặt cổ, bốn chân trắng trắng mềm mềm ra sức khua về phía trước, không ngừng kêu thảm thiết. Trong chốc lát, Phó Yểu Yểu không kháng cự được: “Ta mua!”
 
Tráng hán: “... Ôi!”
 
Phó Yểu Yểu thanh toán một trăm lượng, tiểu thương vui vẻ ra mặt mà đặt nắm tuyết vào lòng bàn tay nàng. Hình dáng của nó giống mèo, thật ra tập tính cũng giống, rơi vào bàn tay nàng nó bèn dùng đầu cọ cọ vào nàng, li3m lòng bàn tay nàng.
 
Phó Yểu Yểu cảm thấy bỏ tiền ra mua thú con này cũng rất đáng.

 
Dù bị giam giữ, dù lúc nào tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm nhưng không phải nàng có một con mèo nhỏ sao!
 
Nàng trêu con thú Vân Xuyên trong chốc lát rồi bắt nó bỏ vào trong bình Càn Khôn, sau đó mới xoay người hỏi tráng hán bên cạnh: “Đa tạ lời nhắc nhở nhưng ngươi biết ta sao?”
 
Trong mắt tráng hán tràn đầy sự nhiệt tình: “Ai lại không biết đại danh của Phó cô nương? Ngươi chính là người sống duy nhất bên cạnh Ma Tôn, chúng ta đều vô cùng ngưỡng mộ ngươi!”
 
Phó Yểu Yểu: “...?”
 
Nàng là một tù nhân thì có gì đáng ngưỡng mộ chứ? Chẳng lẽ ma tu này tu ở Ma giới nên hỏng đầu rồi à?
 
Vẻ mặt nàng phức tạp, nàng nhìn hắn ta thêm lần nữa.
 
Xem ra dáng vẻ không quá thông minh.
 
Tráng hán xoa xoa tay, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn nàng: “Phó cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, hy vọng ngươi có thể giúp đỡ.”
 
Phó Yểu Yểu hơi ngạc nhiên: “Ngươi nói đi.”
 
Hai mắt tráng hán sáng ngời, hắn ta ôm quyền thật mạnh với nàng, chiếc chùy nặng khoảng hơn trăm cân kia dừng lại ngay trước mặt nàng, suýt nữa đánh bay nàng: “Ta sùng bái Ma Tôn đã lâu, nay muốn đi theo Ma Tôn, tùy ngài sử dụng, lên núi đao xuống biển lửa, muôn lần chết cũng không chối từ! Hy vọng Phó cô nương có thể tiến cử ta!”
 
Sao những lời này lại quen tai thế.
 
Phó Yểu Yểu thở dài: “Vị đại ca này, ngươi cũng đánh giá ta quá cao rồi, ta chỉ là một tù nhân cỏn con, nào có tư cách gì để tiến cử chứ.”
 
Trên mặt tráng hán lộ ra một nụ cười kỳ lạ: “Phó cô nương khiêm tốn quá rồi, về điểm này, ngươi và Ma Tôn thực sự… Khà khà, ngươi tự bịa ra một câu chuyện, Ma Tôn có thể không nghe ngươi sao?”
 
Phó Yểu Yểu: “?”