Giữa tháng Giêng, Hứa Tri Niên bắt đầu thi cuối kỳ.
Học kỳ này chương trình học của cậu ấy khá nhiều, tôi thấy lịch thi kéo dài từ tháng Một đến tháng Hai, ròng rã suốt một tháng.
897
Từ môn thi đầu tiên Hứa Tri Niên đã cực kỳ căng thẳng, cả ngày lẫn đêm ôm sách giáo khoa, chỉ hận không thể chôn mình vào chồng sách.
"Thi đại học chẳng phải chỉ cần lúc điểm danh không trốn học, nộp bài tập đúng hạn, đạt điểm trung bình thì đều có thể thi đậu cuối kỳ sao?" Tôi tò mò hỏi, "Cậu căng thẳng làm gì?"
Hứa Tri Niên nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi sợ điểm thi quá thấp, điểm tích lũy sẽ kém."
Tôi nói: "Vậy cũng đâu cần liều mạng ôn bài như thế, phải nghỉ ngơi nữa chứ. Ai không biết còn tưởng cậu đang chuẩn bị chiến đấu thi đại học đấy."
Hứa Tri Niên nói: "Nhiều bạn học trong khoa còn nghiêm túc hơn tôi nhiều, tôi nghe nói họ......"
Tôi ngắt lời cậu ấy: "Cậu thấy à?"
Hứa Tri Niên: "Dạ?"
Tôi nói: "Cậu thấy bọn họ đọc sách cả ngày lẫn đêm như cậu à?"
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Không có."
"Cho nên chỉ là nghe nói mà thôi." Tôi cười, "Tôi cũng từng học đại học, tình huống thế nào tôi biết mà, dạo này cậu đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình."
Hứa Tri Niên còn muốn nói điều gì: "Nhưng......"
898
"Không nhưng nhị gì cả." Tôi vừa nói vừa cầm cuốn sách giáo khoa trong tay cậu ấy, "Cậu đang học "Luật Kinh tế Quốc tế" này à?"
Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Vâng."
Tôi vươn tay búng một cái lên bìa sách rồi nói: "Nhưng tôi nhớ thi môn này có cho xem sách, cậu đâu cần học nhiều thế làm gì."
Hứa Tri Niên ngậm miệng không nói gì nữa.
899
Tôi hỏi cậu ấy: "Hồi năm nhất năm hai chuẩn bị cuối kỳ thi cậu cũng như bây giờ à?"
Hứa Tri Niên lắc đầu.
Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy: "Thế sao lần này lại căng thẳng vậy?"
Hứa Tri Niên thành thật trả lời: "Hồi đó tôi còn tự tin, cảm thấy mình có thể làm được rất nhiều chuyện."
Tôi hỏi: "Vậy giờ thì sao?"
"Giờ tôi cảm thấy mình quá yếu kém." Cậu ấy nói, "Có nhiều việc tôi đều bất lực, thậm chí ngay cả bảo vệ mình cũng không làm được, tôi muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ."
Tôi nói: "Cậu nghĩ thế là tốt nhưng không thể gấp gáp được."
Hứa Tri Niên cúi đầu khẽ lên tiếng: "Vân."
900
Tôi đặt sách giáo khoa lên bàn rồi nói với Hứa Tri Niên: "Cậu ngẩng đầu lên đi."
Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, sau đó nghe lời ngẩng lên nhìn tôi.
"Tôi hỏi cậu." Tôi nhích tới gần sát mặt cậu ấy, thậm chí có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt Hứa Tri Niên, "Rốt cuộc cậu đang khẩn trương vì thi cuối kỳ lần này hay đang khẩn trương vì đáp án sau khi thi xong?"
Mặt Hứa Tri Niên lập tức đỏ lên, cậu ấy ấp úng nửa ngày, cuối cùng không nói nên lời.
901
Tôi bật cười muốn nói tôi còn chưa khẩn trương thì cậu ấy khẩn trương cái gì.
Nhưng thấy dáng vẻ cậu ấy như muốn bốc cháy nên tôi tốt bụng buông tha cậu ấy không hỏi nữa.
902
Tôi nói: "Tôi nhớ thi xong môn "Luật Kinh tế Quốc tế" này cậu được nghỉ một tuần đúng không."
Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Vâng."
Tôi nói tiếp: "Vậy cậu dành khoảng thời gian đó cho tôi đi."
Tôi nói: "Cuối tuần đó tôi rảnh, có thể dẫn cậu ra ngoài thư giãn một tí."
Hứa Tri Niên ngẩn người: "Dạ?"
Tôi nhíu mày: "Sao? Chẳng lẽ cậu không muốn đi với tôi à?"
Hứa Tri Niên thốt lên: "Muốn chứ ạ!"
Tôi nở nụ cười vỗ đầu cậu ấy.
903
Tôi không nói với Hứa Tri Niên chúng tôi sẽ đi đâu.
Cậu ấy vô cùng háo hức về lần đi chơi này, trạng thái tinh thần cũng tốt hẳn lên.
Lúc ôn tập thỉnh thoảng còn lơ đễnh.
Chị Vương thấy thế thì khẽ thở phào bảo tôi: "Lúc trước Niên Niên đọc sách đến sắp tẩu hỏa nhập ma, vẫn là Tiểu Khương có cách để cậu ấy bình tĩnh lại."
904
Đến cuối tuần, khi chuẩn bị ra cửa, tôi nhìn trang phục của Hứa Tri Niên nhíu mày nói: "Cậu mặc ít quá."
Hứa Tri Niên "a" một tiếng rồi lúng túng nhìn áo khoác trên người không biết làm sao.
"Ơ?" Cậu ấy nghĩ ngợi rồi nói, "Vậy tôi mặc thêm một cái áo len nhé?"
Tôi gật đầu bổ sung: "Nhớ đeo khăn quàng cổ, găng tay và mũ nữa."
Hứa Tri Niên líu lưỡi: "Nhiều vậy sao?"
Tôi nói: "Sức khỏe cậu không tốt, không mặc nhiều thì dễ bệnh lắm."
Hứa Tri Niên từng có kinh nghiệm một lần nên không dám nói gì nữa.
Chờ cậu ấy trang bị đầy đủ xong, tôi mới hài lòng gật đầu.
905
Lên xe Hứa Tri Niên cởi mũ ra hỏi tôi: "Khương tiên sinh, hôm nay chúng ta đi ra ngoài sao?"
Tôi nói: "Ừ."
Trên mặt cậu ấy lộ vẻ tò mò: "Đi đâu thế ạ?"
Tôi liếc nhìn cậu ấy, bình tĩnh nói: "Đến rồi sẽ biết."
906
Khi đến nơi, Hứa Tri Niên kinh ngạc mở to mắt.
Trước mặt là một mảnh băng thiên tuyết địa mênh mông.
Tuyết trắng trải dài và cây cối um tùm đan xen vào nhau, từ đỉnh núi nhìn ra xa giống như một con rồng khổng lồ màu trắng bạc len lỏi trong rừng cây.
"Khương tiên sinh!" Hứa Tri Niên vui mừng nói, "Là khu trượt tuyết!"
907
Khu trượt tuyết rất xinh đẹp, đường băng rộng khoảng 100m, đứng ở đây nhìn lại cả thế giới đều trở nên trắng xóa tinh khiết.
Hứa Tri Niên hít sâu rồi nói: "Không khí ở đây thật trong lành."
Tôi hỏi cậu ấy: "Có phải cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn không?"
Hứa Tri Niên khẽ gật đầu.
Tôi nở nụ cười: "Trước kia Diêu...... có người bảo tôi khi áp lực công việc quá lớn thì nên tới đây thư giãn."
Hứa Tri Niên tung tăng chạy ra xa rồi gọi tôi: "Cảm giác người mình đều nhẹ hẳn đi!"
908
Cậu ấy dạo một vòng rồi chạy về nói: "Nhưng Khương tiên sinh, tôi không biết trượt tuyết đâu."
"Không sao." Tôi nói, "Tôi có thể dạy cậu."
909
Tế bào vận động của Hứa Tri Niên rất tốt, tôi nắm tay cậu ấy dạy mấy lần, cậu ấy liền hăm hở tự mình trượt.
Vì cậu ấy mới học nên tôi không chọn khu vực quá dốc mà chọn một bãi tuyết rộng.
"A a a a a a a a a a a a a a a a!" Hứa Tri Niên vừa trượt vừa la to, "Tôi vui quá!"
Sau đó oạch một tiếng ngã sấp xuống.
Tôi: "......"
910
Tôi cố nín cười đi qua đỡ cậu ấy lên.
Chắc vì thấy mình quá mất mặt nên Hứa Tri Niên vùi đầu vào vai tôi dè dặt nhìn chung quanh.
Thấy bốn phía đều không có người, cậu ấy mới yên tâm ngẩng đầu lên.
Tôi nói: "Yên tâm đi, ngoại trừ tôi thì không ai thấy cậu ngã đâu."
Hứa Tri Niên khẽ thở phào, sau đó phát hiện có gì đó không đúng: "Sao ở đây chỉ có hai chúng ta, khu trượt tuyết này ế ẩm lắm sao? Lạ thật, rõ ràng khung cảnh rất đẹp mà."
Tôi dừng một chút rồi nói: "Vì tôi bao hết rồi."
Hứa Tri Niên: "......"
Tôi nói tiếp: "Cậu cứ ngã thêm mấy lần cũng được, đừng sợ mất mặt."
Hứa Tri Niên: "......"
911
Hứa Tri Niên tức giận nói nhất định sẽ không bị ngã nữa.
Ngay cả dân kỳ cựu như tôi mà khi trượt tuyết thỉnh thoảng còn bị mất cân bằng trượt chân, huống chi cậu ấy là người mới tập.
Sau khi cậu ấy ngã không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc tôi không kìm được mà cười phá lên.
912
Hứa Tri Niên đứng dậy, nghe thấy tiếng cười của tôi thì chu môi phồng má như cá nóc.
Nhìn thật đáng yêu.
913
Chắc lúc nãy tôi cười quá to nên bị cậu ấy ghi hận, sau đó tôi bất cẩn mất thăng bằng, cậu ấy ở bên cạnh lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi nhíu mày thuận thế nghiêng người ngã đè lên Hứa Tri Niên.
Sau đó hai người chúng tôi ôm nhau lăn trên tuyết.
914
"Ha ha ha ha ha!" Hứa Tri Niên chỉ vào người tôi cười to, "Khương tiên sinh! Trên người anh đều là tuyết kìa!"
Tôi đưa tay xoa mũi cậu ấy: "Cậu không biết ngại mà còn nói tôi, trên mũi cậu cũng dính tuyết đây này."
Tôi muốn đứng lên nhưng Hứa Tri Niên níu chặt cánh tay tôi không cho tôi đứng dậy.
Cuối cùng chúng tôi giằng co mệt mỏi, cùng nằm trên tuyết nói chuyện phiếm.
915
"Hôm nay cảm thấy Khương tiên sinh rất lạ." Hứa Tri Niên nói.
Tôi hỏi cậu ấy: "Lạ chỗ nào?"
Hứa Tri Niên nghiêng đầu nói: "Cảm giác như hôm nay Khương tiên sinh đặc biệt điên."
"Vậy bình thường tôi thế nào?" Tôi lại hỏi.
Hứa Tri Niên nói: "Bình thường Khương tiên sinh đều thích giữ khoảng cách với người khác, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình tới gần Khương tiên sinh thêm một bước rồi."
916
Tôi không nói gì.
Tiếng gió bên tai như ngừng lại.
Trong sự yên tĩnh tuyệt đối, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hứa Tri Niên.