Hứa Tri Niên gần như dùng cả tay lẫn chân đi vào phòng, thậm chí còn hơi lảo đảo.
Tôi đưa tay đỡ cậu ấy, sau đó lấy việc công làm việc tư ôm cậu ấy vào lòng.
"Sao đi đứng loạng quạng thế này?" Tôi cười nói, "Thế mà còn bảo không say."
Ánh mắt Hứa Tri Niên dao động: "Không say thật mà, vì đây là lần đầu tiên vào phòng Khương tiên sinh nên mới khẩn trương thôi."
Tôi có chút buồn cười: "Cái này có gì mà khẩn trương, đâu phải trước kia em chưa từng thấy."
Hứa Tri Niên thật thà nói: "Lúc đó chỉ đứng ở cửa, không dám nhìn nhiều."
Tôi tò mò hỏi: "Sao không nhìn, trong phòng anh có thứ gì đáng xấu hổ đâu."
Hứa Tri Niên nói: "Ừm...... tại vì chỉ lo nhìn Khương tiên sinh thôi ạ."
Tôi: "......"
1015
Tôi hỏi cậu ấy: "Sao lúc nào em cũng thoải mái bộc bạch tâm tình rồi lại đỏ mặt thẹn thùng vậy."
Hứa Tri Niên vô tội nhìn tôi: "Em muốn nói với Khương tiên sinh nên cứ nói thôi. Nhưng đỏ mặt lại không phải điều em có thể khống chế được, em cũng đâu muốn vậy chứ."
Tôi không biết nhận xét thế nào cho phải nữa.
1016
Hứa Tri Niên nói: "Phòng Khương tiên sinh không giống với tưởng tượng của em lắm."
Tôi hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Hứa Tri Niên nói: "Em tưởng phòng Khương tiên sinh rất sạch sẽ ngăn nắp tỉ mỉ, không ngờ bên trong lại......"
Tôi tiếp lời: "Bừa bãi như vậy?"
Cậu ấy khẽ gật đầu.
1017
Tôi nhìn lướt qua phòng mình.
Trên bàn làm việc bày đầy văn kiện chưa xử lý xong, bên cạnh là một cuốn sổ da.
Mấy bộ quần áo bị ném trên sofa nhỏ chưa kịp cất, có mấy thứ còn bị nhét dưới gối dựa.
Trên giường là cuốn tạp chí kinh tế tài chính tôi hay đọc trước khi ngủ.
Trong mấy góc phòng thì chất đầy những thứ linh tinh.
Nhìn qua đúng là bừa bãi thật.
1018
Tôi nói: "Niên Niên, anh cũng là người bình thường, anh ở đây mấy năm chắc chắn sẽ để lại rất nhiều vết tích, nếu sạch sẽ ngăn nắp tỉ mỉ như em nói thì chẳng phải giống hệt khách sạn sao, lạnh như băng cũng không có cảm giác ở nhà mình."
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi gật gù nói: "Đúng vậy, phòng Khương tiên sinh quả thật rất có "sức sống"."
Tôi nở nụ cười đi đến bên giường gạt quyển tạp chí kinh tế tài chính kia sang một bên rồi ngồi xuống.
"Lại đây." Tôi gọi Hứa Tri Niên.
1019
Hình như tôi thường xuyên nói hai chữ này với Hứa Tri Niên.
Chắc vì tôi đã quen ra lệnh nên khi nói chuyện sẽ vô thức mang theo ngữ khí mệnh lệnh.
Nhưng lần nào Hứa Tri Niên cũng nghe lời đến trước mặt tôi.
1020
Cậu ấy xoắn góc áo rụt rè nhìn tôi: "Khương tiên sinh......"
Tôi nhíu mày hỏi: "Sao?"
Cậu ấy lí nhí: "Em, em vẫn chưa tắm."
Tôi bật cười: "Trong phòng anh cũng có phòng tắm mà, em tắm ở đây đi."
Hứa Tri Niên lập tức đỏ mặt: "Em cũng chưa lấy quần áo......"
"Không vội." Tôi nói, "Anh cũng chưa tắm, anh đi tắm trước, em về soạn đồ đem tới đây nhé."
Hứa Tri Niên gật đầu chậm chạp nói: "Vâng."
Tôi đùa cậu ấy: "Sao thế? Không phải tắm với anh nên thất vọng rồi à? Anh không ngại chờ em thêm một lát đâu."
Vành tai Hứa Tri Niên đỏ bừng: "Khương tiên sinh, ngài đừng trêu em nữa."
1021
Ngay cả "ngài" cũng xuất hiện.
Tôi nhíu mày tốt bụng buông tha cho cậu ấy, thấp giọng ghé vào tai cậu ấy nói.
"Mau trở lại nhé, đừng để anh chờ lâu đấy."
Hứa Tri Niên giống như chú thỏ con chạy vụt ra ngoài.
1022
Chờ tôi tắm xong, Hứa Tri Niên đã quay lại.
Cậu ấy ôm quần áo của mình, cúi đầu ngồi trên giường.
Thấy tôi ra, cậu ấy đứng dậy nhìn tôi lom lom.
Tôi mặc áo choàng tắm khá rộng, phần ngực hở ra lấm tấm vài giọt nước.
Yết hầu của Hứa Tri Niên không tự chủ được trồi lên trồi xuống, sau đó dời mắt đi như thể không cưỡng lại được.
1023
Tôi nhìn lướt qua quần áo trong ngực cậu ấy hỏi: "Chỉ đem nhiêu đây thôi à?"
Hứa Tri Niên nói: "Vâng."
"Được thôi." Tôi nở nụ cười, "Phòng chứa quần áo của anh hình như chật rồi, ngày mai bảo chị Vương bỏ hết những thứ không mặc để chừa chỗ cho em."
Hứa Tri Niên sửng sốt nói: "Em phải...... dọn sang đây ạ?"
"Chứ sao?" Tôi nhíu mày hỏi cậu ấy, "Chẳng lẽ em chỉ định ở đây đêm nay thôi à?"
Hứa Tri Niên luống cuống nhìn tôi: "Em......"
"Thôi được rồi." Tôi nói, "Không trêu em nữa, nãy giờ chỉ nói đùa với em thôi, đi tắm trước đi."
"À." Cậu ấy lên tiếng.
Nghe giọng hình như có vẻ hơi thất vọng thì phải?
1024
Trong khi Hứa Tri Niên tắm, tôi chống cằm suy tư lúc nãy có phải mình bị hớ rồi không.
Sớm biết vậy đã không dễ dàng bỏ qua cho cậu ấy.
Nhưng cậu ấy cũng quá...... nghe lời tôi đi.
Hoàn toàn không học được cách từ chối tôi.
1025
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hứa Tri Niên khẩn trương kéo cổ áo.
Cậu ấy mặc áo ngủ cotton tay dài, phía trên còn in họa tiết hoạt hình nhìn rất đáng yêu.
Khi cậu ấy đi tới, tôi ngửi thấy một hương thơm quen thuộc.
Không phải nước hoa mà là mùi sữa tắm của tôi.
1026
Hiện giờ toàn thân cậu ấy từ trên xuống dưới đều ngập tràn hương vị của tôi.
Tôi vui vẻ nhìn cậu ấy, khóe môi không kìm được nhếch lên.
1027
Tôi ôm cậu ấy lên giường.
Thân thể cậu ấy run rẩy, co quắp nhìn tôi.
Tôi hôn khóe miệng cậu ấy một cái rồi dịu giọng nói: "Hôm nay chỉ kiểm tra thôi, anh sẽ không làm gì em đâu. Nếu thấy không thoải mái thì đừng cố chịu đựng mà cứ nói thẳng với anh được không?"
Sự thật chứng minh mức độ tiếp nhận của Hứa Tri Niên đối với chuyện này chỉ là ôm và hôn mà thôi.
Khi tôi đè cậu ấy xuống giường, thân thể cậu ấy bắt đầu run rẩy, đôi mắt ướt sũng bất lực nhìn tôi: "Khương tiên sinh, em......"
Tôi ôm cậu ấy vào lòng, từ từ vỗ nhẹ sau lưng cậu ấy.
Cậu ấy thở hổn hển rồi dần bình tĩnh lại.
1029
Tay tôi chạm đến vết sẹo dữ tợn sau lưng cậu ấy.
Những vết thương khác trên người cậu ấy đã sớm biến mất, chỉ còn mỗi vết sẹo này trên lưng, thể hiện rõ nỗi đau không thể xóa nhòa trong quá khứ.
Tôi đau lòng hỏi cậu ấy: "Vết thương sâu hoắm này...... làm sao mà có?"
Hứa Tri Niên trầm mặc giây lát rồi đáp: "Là...... Nghiêm Chi Triết đánh."
Tôi ừ một tiếng.
Hứa Tri Niên nói tiếp: "Lúc đầu khi bị hắn nhốt trong biệt thự, em nghĩ trăm phương ngàn kế để trốn ra. Cạy cửa, nhảy ban công, trèo tường em đều làm, nhưng lần nào cũng bị người hắn sai tới canh chừng em phát hiện ra. Em trốn một lần thì hắn sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn tra tấn em một lần, phạm vi hoạt động của em cũng ngày càng thu nhỏ, thậm chí hắn còn dùng dây xích trói em trong phòng. Sau này em đã có kinh nghiệm nên không chống lại hắn, cũng không có ý muốn bỏ trốn nữa. Có lẽ hắn nghĩ em đã cam chịu nên dần buông lỏng cảnh giác, em và hắn lá mặt lá trái một thời gian dài, rốt cuộc tìm được cơ hội trốn ra ngoài......"
"Cuối cùng em trốn khỏi biệt thự, nhìn thấy ánh mặt trời và người đi đường đã lâu không được thấy, hít thở không khí tự do." Cậu ấy nở một nụ cười thoáng qua rồi lập tức biến mất, "Nhưng em chợt nhận ra mình chẳng có chỗ nào để đi cả, một xu tiền cũng không có, ngay cả giấy tờ tùy thân cũng không đem theo...... Em muốn đến đồn cảnh sát nhưng chưa kịp tới đó thì đã bị người của Nghiêm Chi Triết bắt lại."
"Hôm đó hắn cực kỳ tức giận, còn em gặp lại hắn chỉ thấy tuyệt vọng. Tại sao em đã cố gắng hết sức mà vẫn không thoát được nhà tù kia! Em hận lắm!" Cảm xúc của Hứa Tri Niên dần trở nên kích động, "Em hận hắn, cũng hận mình nữa! Em và hắn đánh nhau, em đánh hắn rất mạnh, thầm nghĩ dù có chết em cũng phải kéo hắn theo! Nhưng em thực sự quá yếu nên nhanh chóng bị vệ sĩ bên cạnh hắn khống chế."
"Em giãy dụa hồi lâu nhưng vẫn bị hắn kéo lên lầu, sau đó hắn không kiên nhẫn được nữa, túm lấy em hất sang bên cạnh, lưng em va phải góc nhọn của đá hoa cương chảy máu đầm đìa."
1030
Cậu ấy vừa kể vừa chìm vào hồi ức, phát ra tiếng rên thống khổ.
Những ký ức đen tối đau buồn kia khiến cả người cậu ấy bắt đầu suy sụp.
Tôi gọi cậu ấy: "Niên Niên."
Dường như cậu ấy đã bị tâm trạng tiêu cực nuốt chửng nên không nghe thấy tôi gọi, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt.
Tôi lại gọi một tiếng: "Hứa Tri Niên."
Lần này cậu ấy nghe được, ngẩng đầu mờ mịt nhìn tôi.
Tôi chậm rãi cúi xuống hôn lên nước mắt của cậu ấy: "Đều qua cả rồi, em đã trốn ra ngoài."
Cậu ấy ôm tôi thật chặt, vừa khóc vừa gọi tên tôi, giống như tôi là người duy nhất trong sinh mệnh cậu ấy.
"Khương tiên sinh." Cậu ấy yếu ớt nói, "Em rất sợ, cũng rất hận."
Tôi nói: "Đừng sợ, anh ở đây."
Cậu ấy hỏi tôi: "Anh sẽ luôn ở đây sao?"
Tôi kiên định nói: "Anh sẽ luôn ở đây."
Đôi mắt đen láy của cậu ấy dần trở nên sáng ngời.
1031
Tôi hôn lên mắt cậu ấy rồi lại dời xuống hôn lên môi một cái: "Thật ra trên người anh cũng có một vết sẹo."
Hứa Tri Niên sửng sốt, vô thức hỏi: "Ở đâu ạ?"
"Ở đây." Tôi nắm tay cậu ấy đặt lên phía sau vai trái của mình.
Cách lớp áo ngủ dày nên cậu ấy không sờ rõ lắm.
Tôi kéo vạt áo ra sau rồi quay người lại để cậu ấy nhìn: "Chắc có để lại sẹo mờ, nhìn thấy chưa?"
Cậu ấy ngơ ngẩn gật đầu, sau đó hỏi tôi: "Sao lại có ạ."
Tôi bình tĩnh nói: "Khi còn bé, mẹ anh dùng dao gọt trái cây đâm vào rất sâu, nghe nói suýt nữa đã trúng khớp xương."
Hứa Tri Niên lập tức căng thẳng: "Bà ấy...... ngược đãi anh sao?"
Tôi lắc đầu: "Không phải."
1032
Hứa Tri Niên không hiểu lắm: "Vậy sao bà ấy lại đối xử với anh như vậy? Anh làm gì sai à?"
Tôi thờ ơ nói: "Bởi vì bà ấy bị điên."
Hứa Tri Niên bàng hoàng.
Tôi nói tiếp: "Nghĩa trên mặt chữ...... Hôm đó bà ấy phát bệnh nên không khống chế nổi mình."
Hứa Tri Niên nói: "Sao, sao lại có thể như vậy?"
1033
Vết thương nằm dưới xương bả vai trái sau lưng tôi.
Tôi nhớ hôm đó mẹ tôi đang gọt trái cây, khi tôi đi ngang qua bị bà ấy túm lấy mà chẳng hiểu gì cả.
Một giây sau, dưới vai trái truyền tới cảm giác đau thấu xương.
Bà ấy cầm dao gọt trái cây đâm mạnh vào vai tôi.
Lúc ấy tôi không hiểu vì sao, chẳng qua chỉ thấy đau buốt.
Rõ ràng là đang ôm ấp ấm áp nhưng tôi chỉ cảm giác được hơi lạnh thấu xương.
1034
Tôi nói: "Đợi sau khi bà ấy tỉnh táo lại mới biết mình đã làm gì, vì thế đau khổ rất lâu."
Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Nhưng vết thương đã tạo ra rồi."
Tôi xoa đầu cậu ấy nói: "Đúng vậy, vết thương đã tạo ra. Vì vậy sau đó bà ấy rất ít khi đến gần anh, muốn tới gần lại không dám nên chỉ có thể nhìn từ xa."
Hứa Tri Niên không biết nên nói gì.
Tôi nói: "Trước kia anh tưởng bà ấy lạnh lùng với anh như vậy là vì bà ấy không thương anh, sau này mới hiểu bà ấy rất thương anh, chỉ là bà ấy sợ mình sẽ tổn thương anh mà thôi."
"Nhưng lúc đó "mẹ" đối với anh chỉ còn là một từ lạnh như băng không có tình cảm gì cả."
1035
Tôi là người có tình thân rất bạc bẽo.
Cha tôi chỉ xem tôi như công cụ tranh giành gia sản, mẹ tôi thì điên khùng, vô thức trút nỗi đau khổ của mình lên người tôi.
Có lẽ điều này khiến tôi luôn trốn tránh tình cảm.
Cũng may tôi đã gặp Hứa Tri Niên.
Sự nhiệt tình và chủ động của cậu ấy khiến tôi không thể nào kháng cự.
1036
Tôi đang nghĩ ngợi thì vết sẹo đột nhiên truyền đến xúc cảm ướt át.
Hứa Tri Niên không biết đã chồm tới từ lúc nào, hôn một cái lên đó.
Tôi: "......"
1037
Cậu ấy hỏi tôi: "Bây giờ chỗ này còn đau không ạ?"
Tôi nói: "Hết đau lâu rồi, chỉ còn lại một vết sẹo khó phai, nhưng em mà liếm nữa thì anh sẽ nhột đấy."
Hứa Tri Niên lúng túng: "A."
Tôi nói: "Em đừng quyến rũ anh."
Hứa Tri Niên lầm bầm: "Em đâu có."
Tôi xoay mặt cậu ấy lại hung hăng hôn một cái: "Em có."
Hứa Tri Niên có chút không cam lòng.
1038
Tôi nói: "Đã vậy anh sẽ giúp em kiểm tra cái khác xem sao."
Một lát sau Hứa Tri Niên mới phản ứng được, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu ấy vẫn níu áo tôi không chịu buông ra.
Tôi chờ một lát mới nghe thấy giọng nói còn nhỏ hơn muỗi kêu của cậu ấy.
"Khương tiên sinh, em, em cũng có thể giúp anh."
Tôi: "......"
1043
Cuối cùng chúng tôi sóng vai nằm cạnh nhau.
Tôi hỏi: "Như hôm nay em có thể tiếp nhận được không?"
Hứa Tri Niên đỏ mặt khẽ gật đầu.
Tôi nở nụ cười.
1044
"Niên Niên." Tôi kề sát vào tai cậu ấy thì thầm, "Chuyện này không có nghĩa là thống khổ và sỉ nhục. Anh hy vọng em có thể cảm nhận được sự vui vẻ thoải mái giữa tình nhân với nhau."
Cậu ấy dừng một chút rồi trở mình im lặng ôm tôi.
Tôi đặt tay lên ngực trái của cậu ấy, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ bên dưới.
1045
Sâu trong tận đáy lòng, những tình cảm mà tôi không thể gửi gắm giờ đây như bị đốt cháy, giống như nước sôi trào nóng bỏng.