Lúc mới biết tin này, Quý Từ đang bị Tần Giác đè lên ván cửa, môi áp lên mặt và cổ anh từng chút một, như uống chim cưu để giải khát* vậy.
*Uống chim cưu (tu hú) để giải khát (饮鸠止渴): chim cưu là loài chim độc trong truyền thuyết, nghĩa là uống rượu độc tẩm lông độc để giải khát; là ẩn dụ cho việc dùng sai phương pháp để giải quyết khó khăn trước mắt bất kể hậu quả nghiêm trọng.
Trên thực tế, Quý Từ cũng không biết tại sao tiểu sư đệ đột nhiên nổi điên.
Trong trí nhớ của anh, trên đường về, Tần Giác luôn tủi thân nắm tay anh, Quý Từ dỗ dành một hồi thì mất kiên nhẫn, kết quả vừa định đi luôn, Tần Giác bắt đầu rơi nước mắt.
Lần này là khóc thật đó, nước mắt chảy đầy mặt như cơn hồng thủy.
Quý Từ tức khắc hoảng sợ, chỉ đành nắm tay y đi đến chỗ dành cho khách.
Sau khi đóng cửa lại, Tần Giác vừa khóc vừa thân mật với anh.
Quý Từ hoang mang cực độ, định đẩy y ra thì thấy Tần Giác khóc càng dữ hơn.
Mẹ nó, còn khóc nữa thì người này mất hết nước quá.
Quý Từ đành phải nhượng bộ lần nữa, cuối cùng dứt khoát ấn người vào cổ mình, bất đắc dĩ nói:
“Đệ gặm đi, đệ thích thì cứ gặm, chỉ cần đừng gặm ta chảy máu thì tùy ý đệ.”
Sau đó liền biến thành như vậy.
Tần Giác cắn không mạnh, nhưng ngứa.
Quý Từ bị mấy động tác nhỏ này làm cho hốc mắt hơi cay, anh sợ mình khóc thành tiếng sẽ mất hết mặt mũi, đành cố nhịn xuống.
Vừa phải nhịn xuống còn phải hỏi han Tần Giác:
“Đệ nói đi, sao đột nhiên lại không vui?”
Hàm răng Tần Giác vẫn còn đang ngậm một phần da thịt của sư huynh, nghe vậy thì hơi thả lỏng lực cắn, sau khi cọ tới cọ lui mới bất mãn nói:
“Huynh sờ hắn.”
Quý Từ nhất thời không phản ứng lại được: “Ta sờ ai?”
“Uất Trì.” Giọng Tần Giác nặng nề, thong thả nói, “Ta thấy huynh vỗ ngực hắn, huynh rất ít khi vỗ ngực ta, không công bằng.”
Nghe được lời này, Quý Từ hơi đau đầu:
“Ta chỉ chỉnh lại y phục cho hắn thôi, hay là… Hay là đệ muốn ta trực tiếp chạm vào đó?”
Vừa dứt lời, lệ khí trên người Tần Giác dâng lên cuồn cuộn: “Không được!”
Quý Từ: “… Vậy đệ còn không buông ta ra?”
“…” Tần Giác giả vờ như không nghe thấy, lại hôn lên xương quai xanh của sư huynh, “Sư huynh thơm quá.”
Những lời này vừa được thốt ra, Quý Từ tức khắc bị sốc*.
*Nguyên văn là “被雷了个外焦里嫩”, ban đầu được dùng để mô tả thực phẩm nấu chín bên ngoài giòn bên trong mềm, nhưng trên internet được dùng để mô tả cảm giác bị sốc, ngạc nhiên về điều gì đó.
Anh nổi da gà, trong lòng nói tên nhóc đệ học mấy câu trích dẫn của du nam* từ đâu vậy:
*Du nam (油男): mình tra du nam thì không có, nhưng có “油腻男”, dùng để mô tả một số đặc điểm không được ưa chuộng sau khi đến tuổi trung niên, chẳng hạn như miệng lưỡi lém lỉnh, cuộc sống luộm thuộm nhếch nhác, chủ yếu là đề cập đến nam giới.
“Nói bậy cái gì đó? Trên người đàn ông toàn là mùi thúi.”
Nghe vậy, Tần Giác hơi cau mày: “Trên người ta cũng vậy hả?”
Chóp mũi Quý Từ ngửi thấy mùi cúc vạn thọ nhàn nhạt, nhất thời không phản bác lại được.
Anh lắc đầu một cách khó khăn.
“Ừm,” Tần Giác lập tức vui vẻ, “Vì vậy trên người sư huynh cũng là mùi thơm.”
Quý Từ: “…”
“Đệ buông ra ta được không?”
Tần Giác không đáp lại, y như bị nghiện, nói thế nào cũng phải ôm Quý Từ vào lòng, thân mật một hồi mới giải tỏa được cơn nghiện.
Trên thực tế, ban đầu khi y đến gần, thật ra cũng không ngờ là sẽ thành công.
Nhưng độ chịu đựng của sư huynh đối với y dường như cao hơn y tưởng tượng.
Điều này khiến cho nội tâm Tần Giác vui mừng, đồng thời không khống chế được hành vi của mình.
Tầm mắt y hướng lên trên, dừng trên đôi môi đỏ mọng một lát, sau đó gian nan dời đi, dừng lại ở nốt ruồi đỏ bên sườn mũi.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Tần Giác đã cảm thấy nốt ruồi đỏ của sư huynh rất đẹp, rất… gợi cảm.
Muốn hôn.
Yết hầu y lên xuống: “Có thể hôn không?”
Nghe vậy, Quý Từ chậm chạp kéo cái tay đang đặt trên eo mình của Tần Giác ra: “Không được.”
“Thật sự không được sao?” Giọng Tần Giác nhỏ đi, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, “Không cho ta hôn, sau này sư huynh định cho ai hôn?”
“Người khác mang đến niềm vui cho sư huynh nhiều hơn ta sao? Sẽ giúp sư huynh giặt đồ nấu cơm sao? Có năng lực bảo vệ sư huynh sao?”
Từng câu chất vấn càng lúc càng nghiêm túc, Tần Giác nóng lòng muốn nhận được đáp án, bàn tay to lại không thành thật, cọ trên eo Quý Từ.
Quý Từ có hơi nhịn không được, mặc dù cảm thấy hai tên đàn ông thân mật như vậy rất kỳ quái, nhưng mỗi khi Tần Giác đến gần, anh luôn có chút run rẩy và nhạy cảm.
“Sư huynh, huynh trả lời ta đi.”
Quý Từ ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của Tần Giác.
… Sao lại có người có thể vừa khóc lóc vừa giở trò đồi bại với người khác vậy chứ?
Quý Từ bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Trước đây anh từng nghĩ, sau khi nuôi nấng Tần Giác trưởng thành, anh sẽ ra ngoài lập gia đình, nhưng nhìn tình hình hiện nay, nếu anh thật sự tìm người khác, Tần Giác sẽ khóc như Mạnh Khương Nữ* nhỉ?
*Mạnh Khương Nữ, hay còn gọi là Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành: là một truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng ở TQ, kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Nghĩ vậy, Quý Từ liền nói:
“Không có người khác, chỉ có đệ.”
Vừa dứt lời, mắt Tần Giác lập tức sáng lên, nếu y có đuôi, lúc này chắc chắn đang vui vẻ vẫy qua vẫy lại, rất khó thể còn quay thành cánh quạt thổi bay hết mọi tình địch.
Quý Từ bị suy nghĩ của mình chọc cười.
Tần Giác ngắm sư huynh cười một hồi, sau đó cẩn thận hỏi:
“Vậy bây giờ đệ có thể hôn không?”
Nhìn ánh mắt lễ phép mong đợi của Tần Giác, tâm tư Quý Từ khẽ động:
“…… Không thể hôn môi.”
Mắt Tần Giác sáng lấp lánh, vui mừng phấn chấn đáp được, sau đó thong thả cúi đầu.
Bàn tay ấm áp đặt sau gáy, nhẹ nhàng ấn xuống, để Quý Từ có thể đến gần Tần Giác hơn.
Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, ái muội triền miên, Quý Từ hơi căng thẳng, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại.
Một lát sau, hơi thở ấm áp kia đột nhiên đến gần hơn.
Hôn lên sườn mũi bên phải của anh.
Quý Từ hơi kinh ngạc, đồng thời ngứa ngáy trong lòng, như có sợi lông vũ không ngừng quét qua đầu quả tim anh.
Hô hấp trở nên nặng nề.
Vài giây sau, Quý Từ thật sự chịu không nổi nữa, cuối cùng mở mắt ra.
Thứ đầu tiên trong tầm mắt anh là lông mi của Tần Giác.
Y cũng nhắm mắt lại, vùng quanh mắt đỏ hoe, lông mi như lông quạ thỉnh thoảng khẽ run lên.
Quý Từ căng thẳng đến mức quên cả thở và nhắm mắt, trong đầu toàn là lông mi của tiểu sư đệ dài quá, mũi cao quá, trông đẹp quá…
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng hô to như gặp quỷ của đệ tử trẻ tuổi ——
“Đậu xanh! Bọn họ đang cắn miệng nhau!”
“Với ai? Môn chủ hả?”
“Không quen, hình như là một vị nam tử Trung Nguyên khác!”
“Môn chủ của chúng ta bị đội nón xanh rồi?!”
Đệt, ăn nói xà lơ gì vậy hả!
Quý Từ hoảng loạn đẩy Tần Giác ra, quay đầu lại, định xem thử cái tên dám tung tin là ai.
Anh và Uất Trì chưa có gì cả, đâu ra đội nón xanh cho Uất Trì!
Còn nữa, bọn họ chỉ dán dán nhau thôi, không có cắn miệng!
Bị ngắt ngang giữa chừng, Tần Giác vô cùng khó chịu, trong mắt hiện lên tia u ám không rõ ràng.
Y muốn kéo Quý Từ về, nhưng lúc này Quý Từ đã mở cửa ra, nghiêm túc nói:
“Không rõ chân tướng thì đừng có tung tin lung tung, ta và môn chủ của các ngươi chưa từng có quan hệ gì, căn bản không có đội nón xanh cho hắn!”
Đám đệ tử Tây Vực kia không ngờ người này vừa hôn hôn xong đã bắt đầu thuyết giáo bọn họ, lập tức nhìn đông ngó tây không biết nên nhìn về đâu.
Chủ yếu là cũng ngại nhìn…
Nam tử Trung Nguyên này rất tuấn tú, bây giờ đôi môi đỏ mọng, đuôi mắt hồng hồng, trông như thể vừa nếm được phước lành, bị người hái xuống, thực sự khiến người ta không biết nên nhìn vào đâu.
Cố tình bản thân anh lại không nhận ra.
Quý Từ nhíu mày: “Sao lại chột dạ đến vậy? Mắt trợn ngược làm gì vậy?”
Vừa dứt lời, Quý Từ đã bị Tần Giác nắm cổ tay kéo ra sau lưng.
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo âm u, lúc nói chuyện cố ý thả ra uy áp linh lực:
“Cút.”
Đám đệ tử Bình Khương Môn tức khắc sợ vỡ mật, lập tức vừa lăn vừa bò chạy đi.