Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 111: Rời khỏi tông môn, ngươi thật vô dụng



Edit + beta: Iris

Bây giờ đã là cuối thu, trong Đạo Tông, lá vàng rơi đầy đất.

Chỉ có cây hải đường trước Thái Cực Điện là nở hoa suốt ngày. Lúc Cô Hồng vào sân, tình cờ nhìn thấy một tiểu tiên đồng nghỉ ngơi dưới tán cây hoa hải đường.

Hắn chỉnh lại y phục rồi chậm rãi bước vào điện.

Trên bảo tọa ở tiền điện, Vân Thời mặc y phục màu tuyết, dựa lưng vào ghế, nghịch miếng ngọc bội trên tay, rũ mắt xuống, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cô Hồng nhìn hắn một hồi, khom lưng hành lễ:

"Vâng tông chủ có chuyện gì quan trọng sao?"

Nghe vậy, lúc này Vân Thời mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hai ngón tay của Vân Thời kẹp lấy ngọc bội, sau đó ném nó lên không trung, rơi ngay vào lòng bàn tay Cô Hồng.

Cô Hồng cầm lấy ngọc bội rồi quan sát, tập trung nhìn vào nơi phát ra ánh sáng lam nhàn nhạt.

"Đây là?"

Vân Thời nhếch mép, cười nghiền ngẫm:

"Ngọc bội Đồng Tâm, ngươi đoán xem, cái còn lại ở chỗ ai?"

Hắn vừa nói xong, Cô Hồng chỉ hơi suy tư một chút, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi:

"... Quý Từ?"

Vân Thời nhìn hắn với vẻ tán thưởng: "Không tệ."

Ngọc bội Đồng Tâm, nói chung là vật được các đạo lữ sử dụng.

Ngọc bội tâm ý tương thông với người sở hữu, liên kết thần thức, khi chủ nhân gặp nạn, nó sẽ phát ra ánh sáng lam nhàn nhạt, đồng thời sẽ ảnh hưởng đến một ngọc bội Đồng Tâm khác.

Ngọc bội Đồng Tâm trên tay hắn phát ra ánh sáng, không còn nghi ngờ gì nữa, Quý Từ đã xảy ra chuyện.

Cô Hồng hơi mím môi: "Hắn ở đâu?"

"Làm sao bổn tọa biết được?" Vân Thời cười tủm tỉm nhìn Cô Hồng đứng ở giữa điện, sau khi suy nghĩ một lát mới nói, "Nhưng mà, nếu ngươi đi theo sự chỉ dẫn của ngọc bội Đồng Tâm này là sẽ tìm được thôi."

Cô Hồng không nói gì, hắn siết chặt ngọc bội trong tay, chuẩn bị rời khỏi Thái Cực Điện, đi tìm Quý Từ.

Đáng tiếc, còn chưa đi được vài bước, phía sau vang lên giọng nói chậm rãi của Vân Thời:

"Sau khi tìm được hắn, nhớ mang người về tông môn."

"Ở bên ngoài chơi lâu vậy rồi, cũng nên về thôi. Dù sao thì Đạo Tông mới là nhà của hắn."

Nói xong, Vân Thời bật cười.

Cô Hồng hít sâu một hơi, siết chặt ngọc bội Đồng Tâm, bước nhanh ra khỏi điện.

......

Bên trong thành Đồng Cốt, không một ai biết chuyện đã diễn ra ở Tam Thanh Đạo Tông cách đó hàng ngàn dặm.

Quý Từ hôn mê hai ngày, thật ra mấy ngày nay anh có tỉnh lại vài lần, nhưng đều trong trạng thái mắt mù tai điếc, không có ngoại lệ, Quý Từ cảm thấy tỉnh lại kiểu đó thì thà rằng không tỉnh còn hơn.

Trên mặt lại bị kim châm ghim vào.

Quý Từ bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Mấy ngày nay, anh nghẹn đến mức gần như phát điên, cũng may cuối cùng hệ thống cũng trở về từ bên ngoài, có thể làm bạn với anh ở trong lòng.

【 Ngươi nói xem, nếu ta chết thì phải làm sao đây? 】

Hệ thống nghiêm túc trả lời: 【 Ký chủ yên tâm, ngươi có chết thì cũng sẽ không chết ở thế giới này, cho dù cơ thể ở thế giới này có bị hủy diệt, linh hồn cũng sẽ không có vấn đề gì, bộ phận của chúng ta có thể xin cho linh hồn của ngươi được nhập vào thế giới này lần nữa, lựa một cơ thể khác, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. 】

Nghe những lời này xong, Quý Từ im lặng một lúc:

【 Đổi một cơ thể khác? Vậy tiểu sư đệ có thể nhận ra ta không? 】

Hệ thống nghẹn lại, sau đó nói:

【 Theo lý thuyết thì không cho phép bị phát hiện. Nhưng trước đây, khi ta làm hệ thống yêu đương công lược, từng gặp một số trường hợp nhân vật nam chính của thế giới ban đầu nhận ra lớp vỏ mới. 】

Quý Từ dâng lên hứng thú:

【 Thật hả, thế sau đó nam chính và những ký chủ đó của ngươi như thế nào? 】

Hệ thống ngại ngùng xấu hổ: 【 Một là cường thủ hào đoạt, hai là phòng tối play, còn không thì là đi theo con đường ánh trăng đen*, này này kia kia nhanh gọn**.  】

*Ánh trăng đen (黑月光): tương đối giống với thiết kế nhân vật của ánh trăng sáng, nhưng ánh trăng sáng ám chỉ hình ảnh đẹp đẽ của con người trong ký ức, trong khi ánh trăng đen ám chỉ quá khứ mà người khác không muốn nhớ lại.

**Nguyên văn là "tương tương nhưỡng nhưỡng (酱酱酿酿)", là một từ thông dụng trên internet, ám chỉ tất cả các quá trình hành động, thường được dùng để chỉ một số điều không thể diễn tả được, chủ yếu là cách mọi người QHTD.

Nghe một loạt lời nói như vậy, Quý Từ không hiểu nổi một chữ nào.

Anh buồn bực: 【 Ngươi đang nói cái gì vậy? 】

Hệ thống lập tức trả lời: 【 Không có gì, không có gì, ký chủ chỉ cần biết rằng, cho dù nhiệm vụ lần này của ngươi có thất bại, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, hoặc là thay đổi cơ thể quay lại thế giới này lần nữa, có phải rất nhân tính hóa hay không? 】

Quý Từ không biết điều đó có nhân tính hóa hay không, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Từ biết đây chắc chắn không phải là chuyện anh muốn thấy.

Anh lười bắt đầu lại lần nữa.

Đổi một cơ thể khác rồi trở về, không được, tiểu sư đệ đã thổ lộ với anh, đổi một cơ thể khác, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Lỡ như cơ thể khác trông xấu xí thì sao?

Lỡ đâu là một người đầu hói, trên người có u nhọt gì đó thì phải làm sao? Liệu tiểu sư đệ sẽ còn thích anh chứ?

Quý Từ càng nghĩ càng thấy lo.

Sau khi mát xa da mặt, Gia Đạt Mộc mới bắt đầu châm cứu.

Những cây châm rất mỏng, đâm vào da cũng không gây ra cảm giác đau đớn nào, chỉ hơi ngứa mà thôi.

Bây giờ, khuôn mặt Quý Từ đã bị đâm thành con nhím, trông cực kỳ buồn cười.

Đáng tiếc là không có ai ở đây có thể cười nổi.

Quần thâm dưới mắt Tần Giác hiện lên rõ ràng, tay y vẫn đang chọn thảo dược, hiển nhiên mấy ngày nay đều ngủ không ngon giấc.

Uất Trì cũng vậy.

Còn Gia Đạt Mộc lại ngủ khá ngon, nhưng áp lực tinh thần cũng rất lớn, bởi vì môn chủ có nói, nếu không trị khỏi cho vị khách này, sẽ cho hắn cuốn gói khỏi Bình Khương Môn.

Gia Đạt Mộc cho biết, cốt truyện trong thoại bản thực sự xảy ra với hắn, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận được.

Hắn rất quý trọng công việc của mình ở Bình Khương Môn, vì vậy không dám lơ là chút nào, bất đắc dĩ dùng châm cứu và thuốc để kéo dài tính mạng của vị khách này.

Không lâu sau, giọng của Tần Giác vang lên: "Không có cách nào khác sao?"

Bàn tay đang châm cứu của Gia Đạt Mộc khựng lại, sau khi suy tư một lát thì nói bằng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo:

"Tiểu sinh hiểu biết ít, không biết cách giải độc trùng như Thiên Khôi giáp, Nhưng sư huynh của tiểu sinh rất lợi hại, thông thạo tất cả độc trùng ở Tương Tây và Tây Vực, nếu để hắn hỗ trợ, có thể sẽ có cơ hội sống sót."

Vừa dứt lời, Tần Giác siết chặt thảo dược trong tay: "Vì sao không nói sớm?!"

Gia Đạt Mộc giật mình, vội vàng nói: "Chuyện này... Ta và sư huynh đã không gặp nhau hàng trăm năm nay rồi. Ta cũng sống trong thành Đồng Cốt quanh năm, không biết gì về những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, ta vốn không thân với sư huynh, bây giờ càng không có chút tin tức nào về hắn."

Nghe vậy, Tần Giác miễn cưỡng mình tỉnh lại: "Ngươi còn nhớ hắn tên là gì không?"

Gia Đạt Mộc nắm chặt cây châm trong tay, cau mày, một lúc lâu sau mới nói:

"Ta không nhớ rõ lắm, nhưng ta biết trước đây hắn đã tự đặt cho mình một cái tên, tên là —— Cô Hồng."

Vừa nghe xong, Tần Giác sửng sốt.

Uất Trì cau mày: "Cô Hồng? Sao cái tên này nghe quen quá vậy?"

"Này, ngươi đi đâu đó!"

Tần Giác không nói gì, ném thảo dược trong tay xuống rồi bắt đầu ra ngoài.

Y bước đi rất nhanh, vừa đi vừa lấy ra lá bùa màu vàng, thần thức di chuyển, trên lá bùa màu vàng bắt đầu ngưng tụ ra chữ viết đỏ tươi, nhòe ra cả mặt sau, uốn lượn như những mạch máu đỏ.

Sau khi viết xong, Tần Giác gấp lá bùa màu vàng thành một con hạc, ném lên không trung.

Hạc giấy vỗ cánh bay về phía Tam Thanh Đạo Tông.

Tần Giác suy sụp tựa vào ván cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội.

... Y không ngờ sẽ có ngày mình phải nhờ sự giúp đỡ của Đạo Tông.

Đúng là một khoảnh khắc đáng xấu hổ.

Ngay lúc y đang tự trách, ngực bỗng quặn đau.

Tần Giác cau mày —— hạc giấy bị hủy? Y chỉ mới thả ra thôi mà!

Y đứng dậy, thả thần thức ra muốn tìm xem hạc giấy hiện đang ở đâu, kết quả vừa thả đi chưa được bao xa đã bị một linh lực mạnh mẽ đánh trở về.

Khi hai bên va chạm, linh lực phản phệ cực kỳ rõ ràng.

Tần Giác phun ra một búng máu, kinh ngạc sợ hãi nhìn về phía trước.

Chỉ nhìn thấy người đến khoác một áo choàng đen có mũ trùm đầu, mặt mày lạnh lùng nhìn Tần Giác, mang theo vài phần chán ghét khó phát hiện.

Cô Hồng đứng bất động trước mặt Tần Giác, mùi thuốc đắng chát quanh quẩn quanh người hắn giống như một tấm lưới lớn, cướp đi toàn bộ không khí xung quanh Tần Giác:

"Đây là mớ hỗn độn các ngươi gây ra khi rời khỏi tông môn, kết quả là chúng ta phải tới thu dọn?"

"Tần Giác, đừng quá coi trọng bản thân, rời khỏi tông môn, ngươi thật vô dụng."