Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 119: Ngươi còn rất bảo vệ hắn



Edit + beta: Iris

Cuối cùng, Quý Từ phải khuyên can vài lần, Trương Thiệu Viễn mới đồng ý không hạ độc vào đồ ăn của Tần Giác.

Nhưng đôi mắt kia, thỉnh thoảng khi nhìn về phía Tần Giác, sẽ lộ ra một ít sát khí, không thèm che giấu chút nào.

Quý Từ: "..."

Anh không còn cách nào khác, đành phải chủ động đổi chỗ ngồi, che kín tầm mắt Trương Thiệu Viễn nhìn về phía Tần Giác.

Ngược lại, hắn rất hứng thú nhìn về phía Quý Từ, trong giọng nói cũng tràn đầy hứng thú:

"Ngươi còn rất bảo vệ hắn, vì sao?"

Quý Từ cạn lời nhìn hắn:

"Còn có thể là vì sao nữa, bởi vì ta và hắn yêu nhau cũng không phải bị ép, mà là ta tự nguyện."

Anh vừa nói xong, sắc mặt Trương Thiệu Viễn càng khó coi hơn.

Hắn tự lẩm bẩm: "Tự nguyện? Ngươi và hắn không hợp nhau chút nào, hắn là hạng người thích giết chóc..."

Hắn mới nói tới đây, Quý Từ đã bất mãn ngắt lời hắn:

"Trương huynh, chớ nhắc lại việc này."

Ai quan tâm Tần Giác có phải là hạng người thích giết chóc hay không, y có xứng đôi với Quý Từ hay không, cũng không thể dao động suy nghĩ của anh.

Bởi vì bây giờ Quý Từ thực sự chỉ thích một mình Tần Giác.

Nếu tình cảm có thể dễ dàng thay đổi, thì trên thế giới này đã không có nhiều người đau khổ vì tình rồi.

Sắc mặt Trương Thiệu Viễn rất xấu, lẩm bẩm:

"Không nhắc tới thì không nhắc tới, còn hung dữ với ta, còn không cho ta nói, ôi."

Quý Từ: "..."

Hắn ngậm miệng không nói nữa, bắt đầu tập trung xử lý đống thảo dược này.

Đến khi Tần Giác quay lại, thấy hai người hòa thuận không có chuyện gì xảy ra.

Trương Thiệu Viễn ngước mắt lên thờ ơ nhìn y, hừ một tiếng, nói:

"Có thể dụ dỗ Quý huynh thành như vậy, cũng coi như ngươi có chút bản lĩnh."

Khóe môi Tần Giác hơi nhếch lên: "Quá khen."

Trương Thiệu Viễn: "..."

Thật sự cho rằng ông đây khen ngươi sao?

Phiền nhất là loại người không đàng hoàng.

Trương Thiệu Viễn vào nam ra bắc đã nhiều năm, học được rất nhiều kỹ năng.

Xem tướng xem bói tất nhiên không phải là nói chơi.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Quý Từ, Trương Thiệu Viễn đã cảm thấy tên nhóc này cực kỳ may mắn, thuộc về loại ông trời đuổi theo đút cơm cho ăn.

Loại người giống như này thường là làm người tốt mười đời mới luyện ra được mệnh cách như vậy, rất hiếm thấy, Trương Thiệu Viễn biết mình nhất định phải có mối quan hệ tốt với Quý Từ.

Về phần Tần Giác, Trương Thiệu Viễn nhìn không thấu.

Trên người y luôn có một làn sương mù màu máu mờ nhạt bao trùm.

Toàn thân toàn là khí chất hung thần, đã được định sẵn vốn nên là không vợ không con, sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Mặc dù lúc đó có nhìn ra giữa hai người dường như có mối quan hệ nào đó, nhưng lúc đó Trương Thiệu Viễn cũng không coi trọng lắm.

Ai mà biết bây giờ đã sắp gạo nấu thành cơm!

Trong mắt Trương Thiệu Viễn, đó chính là một tờ giấy trắng như tuyết bị làm bẩn đến mức không còn nhìn ra hình dạng, tất nhiên sẽ tức giận.

Trong mắt hắn, Tần Giác chính là một đống dơ bẩn như vậy.

Nghĩ vậy, động tác ném thảo dược của Trương Thiệu Viễn gây ra tiếng động lớn hơn.

Nghe thấy tiếng động, Tần Giác không mặn không nhạt ngước mắt nhìn hắn một cái, khóe môi cong lên độ cong chế giễu.

Nhưng may mà cuối cùng cũng không có vấn đề gì.

Sau khoảng 2 canh giờ, cuối cùng cũng lựa xong hết đống thảo dược này.

Trương Thiệu Viễn xách rổ lên, đi vào phòng bếp đun nóng bếp thuốc.

Tất cả các loại thảo dược đều được nghiền nát và ném vào lò thuốc đun sôi.

Về phần độc trùng, Trương Thiệu Viễn cho chúng vào một chiếc bình đủ rộng theo công thức bí mật của Thái Y Viện, rắc một chút bột thuốc hưng phấn để bọn chúng tự chém giết nhau.

Nhìn hắn làm xong tất cả, Quý Từ cười nói:

"Thành thạo như vậy?"

"Đương nhiên rồi." Trương Thiệu Viễn ngáp một cái, "Sau khi các ngươi rời đi được mấy ngày, ta suýt nữa đã nuốt phải đơn thuốc kia."

Tây Vực trời cao đường xa, tìm độc trùng không phải là một điều dễ dàng, Trương Thiệu Viễn biết bọn họ rất vất vả, dĩ nhiên không dám sống tiêu dao sung sướng ở kinh thành.

Trong lúc nói chuyện, trên bàn đá có một gốc thảo dược rơi xuống đất, Trương Thiệu Viễn cúi người nhặt lên.

Ai ngờ vừa mới cong eo, Trương Thiệu Viễn nhìn thoáng qua đã thấy bên dưới bàn đá, tay Quý Từ và Tần Giác nắm chặt lấy nhau.

Dường như nhận ra sẽ bị hắn nhìn thấy, Quý Từ cuống quýt hất tay muốn tránh ra, nhưng sao Tần Giác có thể để anh được như ý nguyện?

Thẳng tay kiềm chặt cổ tay Quý Từ, không cho anh trốn thoát, mặc cho anh giãy giụa thế nào cũng không có hiệu quả.

Trương Thiệu Viễn thấy hết cảnh này: "..."

Hắn lập tức cảm thấy mình già đi mười tuổi.

Sau khi nhặt thảo dược lên, Trương Thiệu Viễn u oán nhìn Quý Từ một cái, anh chột dạ dời tầm mắt để tránh đối diện với hắn.

Rơi vào đường cùng, Trương Thiệu Viễn xua tay, giọng nói vô cùng mệt mỏi:

"Được rồi, ngươi đi đi, đừng để ta thấy ngươi."

"Cách xa ta ra một chút, các ngươi muốn thân mật thế nào cũng được."

Tần Giác chỉ chờ mỗi câu này của hắn.

Ngay khi Trương Thiệu Viễn vừa dứt lời, y đã gấp gáp kéo tay Quý Từ đứng dậy, dẫn người đi vào nhà.

Quý Từ không kịp giải thích lời nào đã bị ép kéo đi.

Không đợi Quý Từ kịp phản ứng, cửa nhà cũng bị đóng lại.

Hạ nhân phủ Cảnh Vương không nhiều lắm, trên cơ bản đều bị Quý Từ đuổi ra ngoài, chỉ để lại vài bà lão quét tước.

Trong nhà chính không có nhiều người ở, khi đại môn đóng lại, Quý Từ cứ cảm thấy mình nghe thấy một âm thanh trầm đục.

Ngay sau đó, anh bị đè lên ván cửa.

Tần Giác cao lớn như vậy, y cúi đầu, chôn đầu vào cổ Quý Từ.

Hơi thở ấm áp phả lên khiến Quý Từ thấy hơi ngứa, không khỏi lấy tay đẩy đầu y:

"Đệ sao vậy? Đứng lên trước rồi nói."

Giọng Tần Giác rầu rĩ, hai tay vòng quanh eo anh, buồn bực nói:

"Bạn bè bên cạnh huynh đều không thích ta."

Giọng của y như ăn phải nửa tấn chanh, vừa chua vừa chát, sau khi nói xong thì tiếp tục chôn đầu vào cổ anh, dáng vẻ bé bỏng đáng thương thiếu cảm giác an toàn.

Quý Từ lập tức mềm lòng, ôm đáp lại Tần Giác:

"Không thể nào, chỉ là bọn họ không có thời gian tìm hiểu đệ mà thôi."

Tần Giác ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh một cái, nhíu mày, tiếp tục lên án:

"Ta không cần bọn họ thích ta, vì ta cũng không thích bọn họ."

Dáng vẻ này của y cực kỳ giống mấy đứa con nít thối sau khi bị ấm ức, chạy đi tìm người lớn trong nhà khóc lóc kể lể.

Quý Từ nâng mặt Tần Giác lên ngắm nghía một lúc.

Ừm, cũng đẹp hơn mấy đứa con nít bình thường.

Tần Giác cố gắng lôi chuyện cũ vào: "Trước kia sư huynh thường xuyên ra ngoài chơi với hắn, thỉnh thoảng cả ngày không chịu về, bỏ lại ta ở nhà một mình."

Y càng nói càng tủi thân:

"Một mình ta ở nhà cực kỳ nhàm chán, sau khi nấu cơm xong cũng chỉ có thể ngồi trong sân chờ sư huynh về, chẳng vui chút nào."

Nghe vậy, Quý Từ hơi dâng lên hứng thú:

"Vậy khi ta về nhà thì vui sao?"

Tần Giác gật đầu: "Ừm, ta có thể nói chuyện với sư huynh, tốt hơn là ngồi đợi một mình."

Y suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn có thể luyện kiếm với sư huynh."

Khi nói đến chuyện này, trong mắt Tần Giác lóe lên tia sáng nhỏ.

Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, nhưng Tần Giác lại vui như chuyện trăm năm khó gặp vậy.

Quý Từ nhẹ nhàng vỗ lưng Tần Giác, sâu sắc cảm giác được đây là đứa nhỏ mà mình chăm sóc.

Chỉ là, chẳng ai có thể từ chối tình yêu nồng nhiệt và tận tâm như vậy đúng không?