Vừa bước vào cửa cung, Quý Từ đã ngửi thấy một vài dấu hiệu nguy hiểm.
Trong cung tràn ngập sự hỗn loạn, dù là Kim Ngô Vệ hay là lính tuần tra bình thường thì cơ thể cũng đều căng chặt, có vẻ như rất căng thẳng.
Do sự việc cấp bách, xe ngựa của nhị hoàng tử chạy thẳng vào trong cung, cho đến khi đến Dưỡng Tâm Điện thì mới dừng lại.
Quý Từ bị hắn nắm cánh tay kéo bước nhanh về phía trước, đầu có hơi choáng váng.
"Đệ cũng phải nói với ta cuối cùng đã xảy ra chuyện gì trước đã chứ?"
Giọng nhị hoàng tử run rẩy: "Mấy ngày trước phụ hoàng đột nhiên bị tà vật ám. Chúng ta đã tìm rất nhiều cao nhân thuật sĩ nhưng đều bó tay chịu trói."
"Đệ vô tình biết được hoàng huynh đã về kinh nên vội vàng đến tìm huynh."
Quý Từ im lặng một lúc, do dự hỏi:
"Lúc ta về kinh không đi bằng cửa thành, sao đệ biết ta đã về? Trong vương phủ có mật thám đệ xếp vào?"
Chân nhị hoàng tử hơi loạng choạng: "... Hoàng huynh, cái này đợi lát nữa đệ giải thích với huynh."
Quý Từ nhìn mồ hôi lạnh trên mặt hắn, miễn cưỡng đồng ý tha cho hắn.
Thôi vậy, trước tiên xem phụ hoàng như thế nào đã.
Sau khi tiến vào Dưỡng Tâm Điện, Quý Từ bỗng ngửi thấy mùi hôi thối.
Nó có mùi giống protein bị cháy, nhưng mùi khó chịu hơn một chút.
Quý Từ bóp mũi, bước nhanh đến long sàng.
Trước long sàng màu vàng sáng có mấy quan viên mặc trang phục Khâm Thiên Giám, người bị vây quanh ở tít bên trong là một nhà sư.
Quý Từ liếc nhìn cái đầu trọc lóc của nhà sư rồi thu hồi tầm mắt.
Anh đẩy đám người ra, đi vào bên trong.
Mấy tên quan viên kinh ngạc nhìn anh, đang định tức giận mắng sao người này lại như vậy thì thấy nhị hoàng tử đứng đằng sau ra hiệu bọn họ im lặng.
Bọn họ chỉ đành thôi.
Quý Từ có thể thấy rõ toàn cảnh long sàng.
Chỉ thấy trên chiếc giường lớn, Lương Hoàng mặc áo trong màu vàng sáng, tóc rối tung, trên trán toàn là mồ hôi, ấn đường biến thành màu đen, gương mặt đỏ ửng một cách bất thường.
Hiện giờ ông đang hôn mê, liên tục lẩm bẩm mấy câu, Quý Từ tiến lại gần nhưng vẫn không thể nghe rõ ông đang nói gì.
Giọng nhị hoàng tử vang lên bên cạnh:
"Sao rồi, phụ hoàng thế nào rồi?"
Quý Từ ngước mắt nhìn hắn: "Tạm thời đừng vội."
Nói xong, hắn đưa từng sợi thần thức tiến vào trong cơ thể Lương Hoàng.
Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy linh đài của Lương Hoàng bị một luồng khí đen dày đặc bao phủ, đúng là có tà vật xâm chiếm long thể.
Quý Từ vừa rót linh khí vào cơ thể Lương Hoàng để đuổi tà vật, vừa bực bội trong lòng.
Lương Hoàng này tốt xấu gì cũng là chân mệnh thiên tử, chân mệnh thiên tử thì đều có long khí hộ thể, theo lý thì rất khó xảy ra vấn đề, sao lại bị tà vật nhắm tới dễ như vậy?
Trong lúc nhị hoàng tử nôn nóng không thôi, Quý Từ đã rút tay về:
"Cũng gần xong rồi, có lẽ sau nửa khắc nữa sẽ tỉnh lại."
Vừa dứt lời, không chỉ nhị hoàng tử sửng sốt, mà cả những quan viên Khâm Thiên Giám bên cạnh cũng rất khó tin:
"Nhanh như vậy? Sao có thể?"
Quý Từ kéo chiếc ghế dựa bên cạnh rồi ngồi xuống:
"Chỉ là thanh trừ tạm thời mà thôi, nếu muốn thân thể phụ hoàng khỏe mạnh, còn phải tìm ra tà ám gây rối trong hoàng cung."
Quý Từ vuốt ve Chiết Liễu Kiếm, nói:
"Trước đây ta vốn cho rằng thứ bẩn thỉu ẩn nấp trong cung chỉ có một con yểm quỷ, nhưng hôm nay ta mới nhận ra, có lẽ thứ gây rối trong cung không chỉ có mỗi một con."
Anh vừa nói xong, quan viên Khâm Thiên Giám bên cạnh đã mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nói thêm gì.
Nói thế nào thì bọn họ mới là thiên sư chuyên quản lý loại chuyện này trong cung, nhưng bây giờ lại bất lực.
Kết quả còn phải để hoàng tử ra tay.
Trong lúc nhất thời tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Vẻ mặt nhị hoàng tử cũng rất nghiêm túc, hắn suy tư một lúc lâu mới nói:
"Xin hoàng huynh hỗ trợ tìm ra yêu ma quỷ quái đang quấy phá trong cung, về phần Khâm Thiên Giám, đệ muốn chờ sau khi phụ hoàng tỉnh lại sẽ tiến hành chỉnh đốn quy mô lớn."
Nghe xong những lời này, sắc mặt đám quan viên Khâm Thiên Giám trắng bệch.
Quý Từ cong môi hơi mỉm cười, anh liếc nhìn nhà sư bên cạnh long sàng từ nãy đến giờ vẫn không nói gì.
"Ra ngoài hết đi."
Quý Từ đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại anh và Lương Hoàng trong phòng.
Anh rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm Chiết Liễu Kiếm sáng như tuyết.
Quý Từ trở tay, nhắm mũi kiếm vào ngay Lương Hoàng đang nằm trên giường, mũi kiếm sắc bén chỉ cách Lương Hoàng có nửa tấc.
Cứ đứng như vậy khoảng nửa nén hương, Quý Từ mới bình tĩnh nói:
"Còn không ra sao?"
"Hay là, ngươi muốn ta ép ngươi ra?"
Vừa dứt lời, trán Lương Hoàng lập tức tỏa ra khí đen dày đặc.
Khí đen kia dần dần thành hình, biến thành một bóng người mơ hồ, là một bóng đen hoàn toàn không có ngũ quan.
Quý Từ nhìn đám sương đen, im lặng hai giây mới nói:
"Đây là hoàng cung thời cổ đại, sao lại có ma quỷ thần đèn Aladin?"
Bóng đen vừa mới chui đầu ra: "..."
"A Đinh Đinh là cái gì?"
Quý Từ ho khan vài tiếng: "Không có gì."
Anh đè thấp mũi kiếm, giọng lạnh lùng chất vấn:
"Nói đi, vì sao lại gây rắc rối với Lương Hoàng. Hắn là hoàng đế Đại Lương, ngươi biết hành động của ngươi có ý nghãi gì không?"
Trên khuôn mặt không có ngũ quan của bóng quỷ kia dường như hơi vặn vẹo, giọng nói bén nhọn mang theo đặc tính của tà ám vang lên:
"Ta hút long khí thì liên quan gì đến ngươi?"
Quý Từ bị giọng nói của nó làm cho đau lỗ tai, sau khi tạm thời nhịn xuống thì nói:
"Hắn là phụ thân của ta, ngươi nói xem ta có quản hay không?"
Kỳ quái, anh không hề nhận ra tà ám này.
Trước đây cũng chưa từng thấy thứ này được ghi lại trong sách cổ hay sách vở.
Bóng đen kia có nhân tính, nhưng không nhiều lắm, sau khi đối thoại với Quý Từ được vài câu thì không chịu trò chuyện nữa, giương nanh múa vuốt lao về phía anh.
Quý Từ lạnh lùng rút kiếm ra ngăn lại.
Chiết Liễu Kiếm tự giác tỏa ra uy áp bàng bạc, bóng quỷ vừa chạm vào mũi kiếm đã bốc khói trắng như bị bỏng.
Bóng quỷ phát ra tiếng hét chói tai, Quý Từ đau lỗ tai muốn chết.
Anh nghĩ, nếu quái vật này mà có miệng, dù thế nào anh cũng phải cắt đứt lưỡi nó, để nó không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Dường như nhận ra Quý Từ đang tỏa ra lệ khí, động tác của bóng quỷ lập tức ngừng lại, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, lại dũng mãnh lao qua lần nữa.
Khoảnh khắc tiếp theo, uy áp linh lực trên người Quý Từ bùng nổ, khi anh vung kiếm thì mang theo một dòng khí, chỉ trong giây lát đã xé bóng quỷ thành mảnh nhỏ.
Bóng quỷ không có thực thể, nói là mảnh nhỏ, thật ra là tiêu tán thành từng sợi khói đen.
Quý Từ bấm quyết, những khói đen đó ngưng tụ lại với nhau, bị thu vào Giới Tử Hoàn, định làm thức ăn dự trữ cho Minh Viễn.
Không biết Minh Viễn có chê hay không.
Qua khoảng nửa khắc sau, Lương Hoàng trên long sàng cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.
Cùng lúc đó, bên ngoài Dưỡng Tâm Điện truyền đến tiếng ồn ào, trong đó còn xen lẫn tiếng hoảng loạn của nhị hoàng tử:
"Không có sự cho phép của phụ hoàng, ngươi không được phép vào!"
Tiếng ồn ào bên ngoài dần đến gần nội điện.
Lương Hoàng phát ra tiếng ho khan, ông mở mắt ra, thứ đầu tiên ông thấy là đầu của Quý Từ đang nghiêng về phía ông:
"Tiểu Từ?"
Quý Từ còn chưa kịp nói chuyện, cửa điện bỗng bị mở ra, tiếng nữ tử khóc hô truyền vào:
"Bệ hạ, bệ hạ!"
Quý Từ còn chưa quay đầu lại đã ngửi thấy mùi hương ấm áp.