Cố tình Vân Thời lại không có chút tự giác nào, thậm chí hắn còn lựa chọn coi nhẹ việc sắc mặt Quý Từ trở nên khó coi chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chỉ lo nghịch cây trâm trên tay mình, cười tủm tỉm lặp lại:
"Vi sư giúp ngươi."
Quý Từ quay đầu đi, lấy dây buộc tóc từ trong Giới Tử Hoàn ra để buộc tóc cho mình.
Cây trâm bị Vân Thời chạm vào, anh phải rửa trăm tám mươi lần mới có thể yên tâm sử dụng.
Thái độ từ chối của thanh niên đã rất rõ ràng, Vân Thời siết chặt cây trâm trong tay, ánh mắt tối sầm lại.
Một lát sau, hắn bất ngờ nắm lấy phần đuôi dây buộc tóc đang treo lủng lẳng rồi kéo dây buộc tóc xuống.
Tay Quý Từ trống rỗng, anh lập tức tức giận nhìn hắn:
"Ngươi bị điên hả?!"
Vân Thời nhìn anh đột nhiên trở nên sống động, càng cười thoải mái hơn.
"Mới có như vậy mà tức làm gì, vi sư chỉ là muốn buộc tóc cho ngươi thôi."
Hắn cụp mắt nhìn cây trâm trên tay, sau đó xoay nó trong tay như vãn kiếm hoa, tay còn lại thì nắm lấy cánh tay Quý Từ, kéo anh về phía hắn.
Quý Từ nhíu mày giãy giụa một lát, sau đó cảm thấy cổ mình chợt lạnh.
Anh tức khắc sửng sốt.
Cụp mắt thì thấy Vân Thời đã xoay đầu trâm lại, phần cạnh sắc bén chạm vào làn da yếu ớt ở phần cổ.
Người đàn ông thong thả dỗ dành: "Ta sẽ nhẹ nhàng, ngươi ngoan một chút, vi sư thật sự chỉ muốn buộc tóc cho ngươi."
Hắn nói năng rất đàng hoàng, giọng điệu ôn hòa thân thiết, nhưng cây trâm trong tay lại nhắm ngay cổ Quý Từ, nếu không cẩn thận sẽ đâm xuyên qua khiến máu chảy ra.
Quý Từ không hiểu vì sao trên thế giới lại có loại người như Vân Thời.
Không phải muốn giết anh sao? Không phải lấy cái này tới để uy hiếp anh sao?
Được, tốt thôi, có thể.
Quý Từ cười nhạo một tiếng, bất thình lình nắm lấy bàn tay đang hướng về phía mình của Vân Thời rồi đâm mạnh.
Tốc độ của anh quá nhanh, con ngươi Vân Thời co rụt lại, trong cơn hoảng loạn, hắn không kịp buông Quý Từ ra, chỉ cuống quýt thả lỏng cây trâm ra.
"Cạch."
Cây trâm rơi xuống giường, phát ra âm thanh cực nhỏ.
Phần sắc nhọn đâm vào chân Quý Từ, khiến anh hơi đau.
Vân Thời thở gấp, giận không thể át:
"Quý Từ!"
Quý Từ buông tay ra, mũi khẽ hừ một cái, đuôi mắt hơi nhếch lên, thong thả liếc nhìn hắn.
Trong mắt anh toàn là vẻ mỉa mai và khiêu khích:
"Không phải ngươi muốn giết ta à, sao có cơ hội lại không dám?"
"Đồ hèn nhát."
Nói xong, Quý Từ tránh khỏi cái ôm của Vân Thời, trong lúc di chuyển, Vân Thời vẫn còn đang có chút không phản ứng kịp, vô thức muốn giữ Quý Từ lại.
Nhưng trước khi hắn kịp đưa tay ra ôm lấy người mình muốn, Quý Từ đã hoàn toàn rời khỏi cái ôm của hắn.
Sẵn tiện còn đẩy Vân Thời ra xa giường của mình.
Quý Từ không nhìn sắc mặt Vân Thời, chỉ lo nhặt cây trâm của mình lên.
Trong lúc đó, Vân Thời vẫn luôn nhìn anh.
Thấy anh hơi cúi đầu, lọn tóc rơi trên vai, thấy anh khom lưng, lơ đãng lộ ra chút làn da trước ngực, thấy gương mặt và vành tai anh đỏ lên vì kích động xen lẫn tức giận.
Hắn nói một cách khó hiểu: "Hình như ngươi rất ghét ta."
Quý Từ lười biếng ngước mắt lên: "Ngươi mới biết hả?"
"Ngu ngốc."
"..."
Vân Thời phát hiện, mình chưa từng nhận được đánh giá tích cực nào từ anh.
Biến thái, hèn nhát, ngu ngốc, nói không chừng còn từng mắng hắn là xá xíu sau lưng hắn.
Điều này kỳ thật rất hiếm thấy.
Bởi vì nhiều năm qua, chưa từng có ai dám làm càn đối với Vân Thời như vậy.
Cho dù là Tần Giác mà hắn cưng chiều khi trước, y vẫn rất cung kính.
Chẳng lẽ hắn quá đáng thật sao?
Khi Vân Thời nhìn đến vệt đỏ ra trên cổ Quý Từ do cây trâm gây ra, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy một hộp thuốc mỡ trong tay áo ra.
Hắn đặt thuốc mỡ vào lòng bàn tay Quý Từ, trong giọng nói chứa ý cười ôn hòa:
"Có chán ghét ta cũng không sao, chúng ta vẫn sẽ mãi như vậy."
"Suy cho cùng, ngươi không thể rời khỏi Thái Cực Điện."
Nói xong, hắn hài lòng đứng dậy, không đợi Quý Từ mắng, Vân Thời đã xoay người rời khỏi đây.
Quý Từ tức đến ruột gan phèo phổi muốn nổ tung, ném mạnh thuốc mỡ Vân Thời đưa xuống đất.
Bị đập nát thành từng mảnh.
Vân Thời đang bước ra khỏi tẩm điện cũng nghe thấy tiếng động bên trong, hắn giơ tay gọi một tiên đồng tới, đặt thuốc mỡ vào tay đối phương, chậm rãi ra lệnh:
"Đợi cảm xúc hắn bình tĩnh lại thì thoa thuốc giúp hắn."
"Vết thương ở trên cổ."
Tiên đồng vội vàng đồng ý.
Sau khi tiếng đập đồ trong tẩm điện dừng lại, tiên đồng đợi khoảng nửa nén hương mới từ từ đi vào.
Trong tẩm điện lộn xộn, Quý Từ bình tĩnh ngồi dưới sàn nhà, tay cầm kiếm.
Tiểu tiên đồng liếc mắt nhìn anh một cái, vội nín thở tập trung, nhón chân né tránh các mảnh vỡ trên sàn, đi tới bên cạnh Quý Từ.
Sau đó, tiên đồng chết lặng nhìn vết đỏ nhỏ trông như vết muỗi đốt trên cổ Quý Từ.
"..."
Tiểu tiên đồng đứng im bất động quá lâu, Quý Từ có hơi mất kiên nhẫn: "Sao vậy?"
Tiểu tiên đồng run rẩy đưa tay chấm thuốc mỡ, bắt đầu xoa lên vết đỏ trên cổ anh.
Quý Từ giật mình, mặt nhăn lại:
"Chút thương tích nhỏ như vậy mà cũng cần thoa thuốc, Vân Thời có điên không?"
Tiểu tiên đồng: "..."
Tiểu tiên đồng không dám lên tiếng.
-
Mấy ngày nay ở Thái Cực Điện vô cùng nhàm chán.
Thỉnh thoảng Quý Từ sẽ nhân lúc không có ai để lấy người tuyết nhỏ ra ngắm, vừa chờ mong Tần Giác có thể ra đây gặp anh một cái, vừa tính toán nếu mình đâm một đao vào tim Vân Thời thì khả năng hắn chết là bao nhiêu.
Anh nghĩ như vậy, đương nhiên cũng sẽ làm như vậy.
Chiết Liễu Kiếm rất nghe lời, từ sau khi khôi phục thần trí, nó luôn đánh vào bất cứ chỗ nào anh chỉ.
Quý Từ kêu nó đâm Vân Thời, nó lập tức dùng tư thế nghé con mới sinh không sợ cọp đâm vào tim Vân Thời.
Mũi kiếm xuyên qua ngực Vân Thời, đâm chính xác vào tim.
Ngay cả khi như vậy, vẫn không thể khiến Vân Thời chết.
Thậm chí hắn còn bình tĩnh chờ Chiết Liễu bay đến.
Chiết Liễu tấn công một đòn không thành, ấm ức tủi thân, ủ rũ cụp đuôi quay về bên cạnh Quý Từ.
Miệng vết thương trên người Vân Thời tự động lành lại, hắn nhìn Quý Từ, nói một cách ôn hòa:
"Đừng làm chuyện không biết tự lượng sức mình."
Cuối cùng, vết máu trong tẩm điện được hạ nhân lặng lẽ lau dọn sạch sẽ.
Tên này đúng là con gián đánh mãi không chết.
Quý Từ thầm nghĩ.
Anh điều chỉnh chiến lược, bắt đầu áp dụng thái độ làm lơ.
Rất nhanh, Vân Thời phát hiện ra, Quý Từ thà nói chuyện với một cương thi đã chết cũng không chịu nói với hắn câu nào.
Ngoài mặt Vân Thời không nói gì thêm, nhưng trên thực tế, suốt một ngày chỉ cần tóm được cơ hội là sẽ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Quý Từ.
Quý Từ luôn làm như không thấy.
Vì vậy, bầu không khí trong Thái Cực Điện càng trở nên áp lực hơn.
Đám hạ nhân không dám nói chuyện lớn tiếng, nhìn thấy Vân Thời từ xa là sẽ tránh đi.
Bận họ biết rất rõ, hiện giờ trong Thái Cực Điện đang có một tổ tông.
Trước kia, tẩm điện Thái Cực Điện chỉ có mỗi Vân tông chủ là có thể ở lại.
Bây giờ Quý Từ đến, sau khi độc chiếm tẩm điện, Vân tông chủ chưa từng bước chân vào.
Thỉnh thoảng nửa đêm sẽ đi vào tầng thứ nhất, sau khi náo loạn một trận lại sẽ đen mặt đi ra.
Sáng sớm hôm sau, hạ nhân phải dọn dẹp đống đồ bị đập phá trong tẩm điện.
Đường đường là Vân tông chủ lại không thể ở trong tẩm điện của mình.