Nhốt người lại trong một tẩm điện nho nhỏ mà chẳng quan tâm, giam cầm bằng gông cùm xiềng xích, đối xử như con chó con mèo, tùy tiện cho chút thức ăn và y phục, vui thì dỗ dành, không vui thì lạnh nhạt.
Rồi hôm nào đó chợt dẫn niềm vui mới đến trước mặt anh, vui vẻ lượn lờ trước mặt anh, thích thú xem phản ứng của anh.
Thú vị vậy sao?
Anh là người, không phải vật phẩm phụ thuộc vào bọn người kia.
Cả đám bọn họ, ai cũng não ngắn như nhau.
Quý Từ nhìn thoáng qua cây đèn cỏ nhỏ kia, cuối cùng vẫn không nhịn được nói:
"Ngươi rất thích sao? Loại đèn cỏ nhỏ này, một ngày ta có thể làm hơn trăm cái, chất lượng không đồng đều, ta chọn riêng một cái tệ nhất cho ngươi, ngươi đã vui như vậy à?"
Khi nói lời này, trong lòng Quý Từ cũng không chịu nổi, cảm giác như kim châm này khiến anh vô cùng áp lực.
Nhưng dù vậy, Quý Từ vẫn tiếp tục nói, không chút nể tình:
"Hàn Sinh trưởng lão, tốt xấu gì ngươi cũng là nhân vật có tên tuổi trong Tu Chân giới, kết quả lại kiêu ngạo thành như vậy chỉ vì một cây đèn cỏ nhỏ rách nát."
"Không thấy rẻ mạt sao?"
Lời vừa nói ra, trong tẩm điện thoáng trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí giảm xuống đến mức đóng băng.
Liên Giao rụt người lại không dám nói lời nào, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, lén trốn ra sau bình phong.
Nếu là trước kia, Quý Từ cũng không biết mình có thể nói ra những lời tổn thương người khác như vậy hay không.
Nói vậy không khác gì lấy chân đạp lên trái tim chân thành của Hàn Sinh.
Nhưng mà...
Nhưng mà anh ghét cảm giác bị giam cầm tự do như này.
Anh không chấp nhận được quan niệm rằng bọn họ là nhất, như thế chỉ cần bọn họ đối xử tốt với anh, vậy anh phải thỏa hiệp của họ.
Chưa kể bây giờ anh đã có người trong lòng.
Quý Từ mím môi, thực ra trong lòng còn có hơi hoảng loạn.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Sinh, ngay sau đó phát hiện ánh mắt đối phương cực kỳ âm u.
Quý Từ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo, anh vô thức lùi về phía sau vài bước.
Ngay sau đó, anh cảm nhận được mình bị một sức lực vô hình nhốt lại, kéo anh về phía Hàn Sinh.
Trong lúc giãy giụa, Quý Từ tình cờ ngẩng đầu lên nhìn một cái, phát hiện sắc mặt Hàn Sinh âm u đến đáng sợ, tay hắn đang xoa cây đèn cỏ nhỏ được chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần, động tác thô lỗ, sức lực lại rất lớn.
Cuối cùng Quý Từ thật sự cảm thấy sợ hãi, trong cơn hoảng loạn, anh cảm giác áo ngoài của mình bị kéo mạnh xuống, áo trong cũng tuột ra theo, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Hơi thở anh dồn dập, vươn tay giữ chặt y phục của mình, hoảng loạn nói:
"Ngươi lên cơn điên gì vậy?!"
Quý Từ vừa nói xong thì đã bị Hàn Sinh kéo vào trong lòng, bàn tay thô ráp của hắn chạm vào làn da lộ ra bên ngoài của anh, khiến Quý Từ rùng mình.
Giọng điệu hắn nặng nề, mang theo chút ý tự giễu:
"Ngươi nói rất đúng, ta đường đường là trưởng lão Đạo Tông, cũng là nhân vật không nói hai lời ở Tu Chân giới, sao lại ăn nói khép nép cầu xin tình cảm của một đệ tử, quả thật quá hèn mọn."
"Dù sao thì chỉ cần ta muốn, hầu hết người trên đời này đều sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường của ta."
Nói đến đây, lực tay Hàn Sinh đang ấn trên đầu vai Quý Từ tăng thêm một chút.
Mãi đến lúc này, Quý Từ mới nhận ra mình chơi quá trớn rồi.
Tính ám chỉ trong lời nói của Hàn Sinh quá rõ, Quý Từ muốn không hiểu cũng khó.
Anh giãy giụa kịch liệt, đẩy mạnh bàn tay đang đặt trên vai ra:
"Ngươi điên rồi! Buông ta ra!"
Hàn Sinh không quan tâm, đôi mắt lạnh như băng, lực tay càng lúc càng lớn, cuối cùng xoay người một cái đã đè Quý Từ lên giường.
Trời đất quay cuồng, Quý Từ chưa kịp nghĩ điều gì khác, trong tầm mắt mông lung xuất hiện một màu trắng.
Tập trung nhìn kỹ lại, là Hàn Sinh cởi áo ngoài của anh xuống.
Áo trong lỏng lẻo, Quý Từ lập tức nhận ra hắn muốn làm gì, trên cổ chợt thấy lạnh lẽo.
Đó là ngón tay của Hàn Sinh, hắn tiến vào từ bên ngoài, khó tránh khỏi bị nhiễm lạnh.
Anh nghiêng đầu cắn mạnh lên tay Hàn Sinh.
Răng nanh sắc nhọn cắn rách da Hàn Sinh, nơi đó máu thịt lẫn lộn, máu tràn ra góc giường.
Lòng Quý Từ chìm xuống đáy cốc, chỉ có thể dùng phương thức này để hả giận.
Máu chảy nhiều như vậy, nhưng Hàn Sinh lại như không cảm nhận được đau đớn.
Giữa mày hắn vẫn bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt chứa đầy sự lạnh lùng hiện lên ý cười:
"Sao vậy, muốn thấy chút máu để trợ hứng?"
Quý Từ buông tay hắn ra, mái tóc đen rối tung, đôi mắt lạnh lùng nhìn không có chút cảm xúc nào:
"Nếu sau này ta có cơ hội, ta sẽ băm ngươi ra cho chó ăn."
Hàn Sinh hơi nhướng mày, sắc mặt không thay đổi:
"Sẽ không có cơ hội này."
Ngay khi Hàn Sinh định cởi hết y phục trên người anh, chỉ nghe thấy một tiếng "bốp!".
Sau lưng Hàn Sinh bị thứ gì đó đập vào.
Động tác của hai người đều khựng lại.
Hàn Sinh quay đầu lại, chỉ thấy Liên Giao run rẩy, tay giơ một lư hương thật lớn lên đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ thanh tú căng thẳng.
Khi Hàn Sinh nhìn qua thì sợ đến mức run lẩy bẩy, nhưng dù vậy, nàng vẫn nắm chặt lư hương trong tay:
"Ngươi... Ngươi cút đi!"
Một bình sứ bị vỡ lăn trên sàn nhà.
Chắc là lúc nãy Liên Giao dùng cái này để đập Hàn Sinh.
Trong mắt Hàn Sinh hiện lên vẻ âm u, hắn từ từ đứng dậy, dường như là muốn ra tay.
Nhưng hắn chỉ vừa đứng dậy, Quý Từ thoát khỏi trói buộc đã tát mạnh hắn một cái.
"Bốp!"
Tiếng bộp tay vang lên khắp tẩm điện.
Trước biến cố bất thình lình, Hàn Sinh sửng sốt, hắn quay qua nhìn chằm chằm Quý Từ, hốc mắt đỏ bừng.
Bên má phải vẫn còn in rõ dấu bàn tay.
Khóe mắt Quý Từ ươn ướt, mơ hồ thấy được một tia nước.
Anh miễn cưỡng ổn định hơi thở, đứng dậy khỏi vòng tay Hàn Sinh vẫn chưa khôi phục tinh thần, bình tĩnh nói:
"Ngươi thật sự làm ta thấy mắc ói."
Nghe thấy những lời này, trong lòng Hàn Sinh như có gì đó đang sụp đổ, hắn vô thức muốn nắm lấy tay Quý Từ, hy vọng có thể giữ lại cái gì đó.
Quý Từ không để hắn nắm được, mà chán ghét né đi.
Bàn tay kia nắm lấy hư không.
Quý Từ không thèm nhìn hắn, đi thẳng xuống giường sập, đi về phía Liên Giao.
Anh vươn tay xoa dịu bàn tay vẫn còn hơi run rẩy của Liên Giao.
Về cơ bản, bọn họ đều như nhau.
Giống như một con chim công bị nhốt trong lồng không thấy ánh sáng mặt trời, là món đồ chơi trong tay kẻ mạnh có thể tùy ý chà đạp.
Chỉ cần kẻ mạnh mất hết kiên nhẫn, nổi lên tâm tư, một bàn tay là có thể bóp chết chúng nó.
Giống như Hàn Sinh đã làm vừa rồi.
Phía sau, Hàn Sinh dại ra sờ mặt mình, hồi phục lại tinh thần từ cái tát khiến đầu óc choáng váng này:
"Ta không phải cố ý, vừa rồi ta..."
"Hàn Sinh trưởng lão, mời về." Quý Từ cưỡng ép đè nén cơ thể đang run rẩy, "Nếu ngươi không muốn bị tát tiếp."
Hàn Sinh không nói gì.
Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy, đi ra ngoài cửa tẩm điện.
Không biết có phải ảo giác hay không, bóng lưng đối phương hình như có chút mệt mỏi.
Quý Từ thu hồi tầm mắt, móng tay bấm vào lòng bàn tay để lại dấu trăng lưỡi liềm, nhỏ giọng an ủi Liên Giao:
"Đừng sợ, không phải chuyện gì lớn."
-
Ngoài cửa điện, Hàn Sinh vừa đi ra đã nhìn thấy Vân Thời và Cô Hồng.
Dường như bọn họ đã đứng bên ngoài nghe một lúc lâu.
Sắc mặt Vân Thời không tốt lắm, nhưng còn Cô Hồng, ánh mắt hắn nhìn dấu bàn tay hồi lâu, sau đó cười nhạo:
"Học được chưa, quả nhiên đánh người vẫn phải dùng tay."