Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 167: Đừng làm chuyện ngu ngốc



Edit + beta: Iris

Trong lúc hỗn loạn, hoàn toàn không thể phân rõ tiếng la kia rốt cuộc là của ai.

Quý Từ nhìn Vân Thời ôm ngực lảo đảo lui về sau, và mấy tên trưởng lão luống cuống tay chân đỡ lấy hắn, anh mới bất giác thấy hơi sợ hãi.

Đệt, thật sự đâm trúng?

Vân Thời có chết luôn không?

Quý Từ không dám nghĩ nhiều, anh đang gây chuyện, người ở đây lại đông.

36 kế chạy trốn là thượng sách, anh nhảy xuống giường, tông cửa chạy ra ngoài.

Mấy tên trưởng lão đang chăm sóc cho Vân Thời bấy giờ mới phản ứng lại, Hàn Sinh hô lên trước:

"Quý Từ! Dừng lại!"

Trong lòng Quý Từ nói, anh bị ngu mới dừng lại ngay lúc này.

Vậy chẳng phải là chịu chết sao?

Trong lúc nhất thời, hai chân anh chạy nhanh hơn.

Hàn Sinh do dự mấy giây giữa việc ở lại chăm sóc Vân Thời và ra ngoài đuổi theo Quý Từ, cuối cùng chọn đuổi theo.

Linh lực bàng bạc bộc phát từ trong quán trọ khiến đám khách khứa dưới lầu giật mình.

Bọn họ nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong phòng, Vân Thời ho mạnh hai cái, sắc mặt tái nhợt, sợi tóc bạc bị dính màu đỏ tươi.

Thanh Ngọc cau mày xử lý vết thương cho hắn:

"Còn đi lại được không?"

Vân Thời không nói chuyện, mà chỉ giơ tay lên chạm vào ngực mình.

Nơi đó, máu chảy ra ào ạt, nhanh chóng làm ướt hết tay Vân Thời.

Màu đỏ tươi chói mắt, Vân Thời nhìn chằm chằm bàn tay ướt đẫm nhớp nháp, cười lớn, giọng khàn khàn:

"... Đúng là tiến bộ rồi."

Thanh Ngọc kéo tay hắn ra: "Thoa thuốc!"

"Vô ích thôi." Vân Thời ngừng cười, trong giọng nói xen lẫn chút tức giận, "Nhát kiếm kia rất kỳ quái, linh đài của ta đã bị tổn hại."

Nghe hắn nói xong, tay Thanh Ngọc khựng lại.

Cơ thể hắn khẽ run lên: "... Ý ngươi là gì?"

Vân Thời thử triệu hồi linh kiếm bản mạng của mình, linh kiếm lại không có chút phản ứng nào.

Không ai hiểu rõ tình trạng cơ thể của hắn hơn hắn.

Mạng vẫn còn, nhưng linh phủ đã bị phá hủy hoàn toàn.

Nhiều năm tu luyện bị hủy trong một sớm một chiều.

Sau một lúc lâu, Thanh Ngọc đá linh kiếm ra ngoài, hốc mắt đỏ bừng: "Là giả đúng không? Sao Quý Từ có thể có năng lực như vậy?!"

"Có cái gì mà không thể?"

Nói xong, Vân Thời lại nôn ra một ngụm máu.

Hắn không quan tâm lắm, lau khô máu bên khóe môi: "Đừng đụng vào ta, đi tìm hắn đi."

Thanh Ngọc căng thẳng xử lý miệng vết thương giúp Vân Thời, sau đó xoay người rời khỏi phòng quán trọ.

Đằng sau còn có Cô Hồng đi theo.

Trông hắn không hề ngạc nhiên chút nào, khi nhìn về phía Vân Thời, trong ánh mắt còn có sự chế giễu.

Cửa phòng bị đóng lại, một lúc lâu sau, tiếng ho khan lại vang lên lần nữa.

Tiếng ho như quặn thắt ruột gan, như muốn ho ra lục phủ ngũ tạng.

Có thể thấy vết thương của hắn nặng đến cỡ nào.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng ho giảm dần, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên yếu ớt.

Sau khi xác nhận bên ngoài không còn nhiều tiếng động, Đường Tử Thần và Uất Trì mới chui ra khỏi tủ y phục.

Uất Trì cau mày hỏi: "Đó là linh lực mà Quý Từ có thể bộc phát ra sao? Không phải linh phủ của hắn đã bị phong ấn rồi sao?"

Đường Tử Thần không trả lời, hắn cầm kiếm bước đến bên cạnh Vân Thời đang ngất xỉu, vẻ mặt không thay đổi, bổ thêm một kiếm nữa.

Một kiếm này, dù không chết thì cũng tàn phế một nửa.

Có lẽ sau này Vân Thời sẽ là một con ma bệnh, không có chút linh lực.

"Đi thôi," Đường Tử Thần mở cửa phòng ra, quay đầu lại nhìn Uất Trì, "Còn đứng đó à, ngươi định chết vì hắn sao?"

Uất Trì hồi phục tinh thần: "Đến liền."

Trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Thời.

Sợi tóc bạc rối tung trên mặt đất, khuôn mặt tuấn mỹ dính đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ có đôi môi là cực kỳ đỏ.

Hai vết kiếm trên ngực chảy máu đầm đìa, dù có cầm máu thế nào cũng không được.

Trong căn phòng yên tĩnh, ngón tay thon dài của hắn run rẩy.

Như con bướm đang rung rinh đôi cánh.



Mẹ nó, một đám chó điên.

Có cần phải đuổi theo anh đến mức này không?

Khi Quý Từ chạy ra ngoài, anh mặc y phục cưới đỏ thẫm, hành động nhanh lẹ, mày dài da trắng, khuôn mặt lạnh lùng, tay dính đầy máu, lại khiến khuôn mặt anh càng đẹp hơn, khách khứa bên ngoài nhìn thấy rất rõ.

Anh không biết đám người kia khen ngợi ngoại hình của anh như thế nào, chỉ biết tăng tốc tránh thoát Hàn Sinh đang như con chó điên thoát xích kia.

Quý Từ thầm mắng một tiếng, triệu hồi Chiết Liễu để bay lên.

Có thêm bàn tay vàng, tốc độ chạy trốn của Quý Từ nhanh hơn trước kia một chút.

Lần trước khi đến Quỷ Vực, Quý Từ đã đoán ra được bố cục đại khái của nơi này, muốn chạy trốn khỏi tay ba người phía sau gần như là dễ như trở bằng tay...

Ban đầu Quý Từ đã nghĩ như vậy, nhưng hiện thực khiến anh đánh mất suy nghĩ này.

Đám người này... Hiểu rõ Quỷ Vực hơn anh.

Như thể đã vật lộn ở đây hơn một hai năm.

Tên điên, một đám điên khùng.

Quỷ Vực trông thì có vẻ lớn, nhưng khu vực bí cảnh đều chỉ có kích thước tạm được, chạy một hồi mới phát hiện, thật ra đây chỉ là một cái sân.

Không biết chạy trốn đã bao lâu, cuối cùng lại quay lại quán trọ.

Quý Từ nhảy lên nóc quán trọ Duyệt Lai, còn chưa kịp đứng vững thì Hàn Sinh đã đuổi đến đằng sau, nắm lấy cổ anh ấn lên mái ngói.

Toàn thân anh bị đè chặt, không thể cử động được, ngay cả hít thở cũng không thông.

Động tác của Hàn Sinh rất lớn, không nương tay chút nào, khiến Quý Từ cắn vào lưỡi.

Cơn đau thấu tim ập đến, Quý Từ rít lên.

Anh trở tay nhặt Chiết Liễu đâm qua.

Mũi kiếm đâm thủng vai Hàn Sinh, nhưng đối phương vẫn im lặng.

Lúc này, giọng hệ thống vang lên:

【 Không xong, bàn tay vàng mất hiệu lực. 】

Quý Từ trả lời: 【 Ừm, ta biết rồi. 】

Tóm lại Vân Thời không sống lâu nổi, cho dù hôm nay anh bị Hàn Sinh tức giận đánh chết cũng không sao.

Đến lúc đó, anh có thể kêu Thống Thống chọn một thân xác mới cho anh.

Dù sao cũng không bị lỗ.

Nghĩ đến đây, đầu lưỡi đang chảy máu của Quý Từ chạm lên vòm miệng, nuốt vị tanh ngọt trong cổ họng xuống, cười nói:

"Hàn Sinh trưởng lão rất tức giận phải không? Vậy thì xin lỗi nhiều nha."

Thanh niên mỉm cười xán lạn: "Một kiếm kia không chỉ như vậy, thật ra ta không muốn ra tay nặng thế đâu."

Vẻ mặt Quý Từ rất chân thành, nhưng giọng điệu lại cà lơ phất phơ: "Làm gì có ai muốn chém giết như vậy đâu?"

Mặt anh như muốn nói "Ta chỉ đâm nhẹ hắn vào đêm tân hôn mà thôi, ai ngờ hắn lại yếu ớt như vậy, lại nằm thẳng dưới đất".

Quý Từ lặp lại: "Ta cũng không muốn như vậy, ta không thích giết người."

Dù sao mọi chuyện cũng đã diễn ra đến mức này, Quý Từ hiểu rất rõ về mục tiêu tiếp theo của mình.

Anh chỉ muốn chọc tức đối phương, nếu Hàn Sinh vẫn còn lương tâm thì sẽ tha cho anh một mạng, còn nếu không có lương tâm giết anh thì thôi.

Chuyện đầu tiên khi Quý Từ sống lại sẽ là đoạt xá Hàn Sinh.

Trước tiên là làm nhục hắn một trăm tám mươi lần, sau đó đến tìm tiểu sư đệ để nói rõ thân phận.

Hoàn hảo.

Áp lực trên cổ càng ngày càng lớn.

Dưới ánh trăng, làn da Quý Từ trắng nõn, đôi môi được tô son đẹp đẽ quyến rũ, khóe môi nhếch lên như muốn câu đi hồn phách người khác.

Trong mắt Hàn Sinh toàn là lửa giận, nhưng hắn vẫn bị khuôn mặt này làm cho phân tâm, điều này càng khiến hắn tức giận hơn, sức lực càng lớn hơn.

Không khí dần loãng đi, thậm chí Quý Từ còn cảm thấy có một bàn tay to lớn siết chặt phổi anh khiến anh khó thở, hai má dần đỏ bừng.

Ngay khi Quý Từ cho rằng lần này mình chắc chắn sẽ chết, giọng Cô Hồng lại vang lên:

"Bình tĩnh một chút."

Áp lực trên cổ hơi thả lỏng, Quý Từ lập tức nghiêng người ho khan.

Trong cơn mông lung, giọng Cô Hồng vang lên rất rõ ràng:

"Đừng làm chuyện ngu ngốc, hôn lễ của chúng ta vẫn chưa kết thúc."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chương sau có cướp dâu 💕