Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 172: Thay đổi



Edit + beta: Iris

Minh Viễn ngày xưa như thế nào?

Làn da nhợt nhạt yếu ớt, dính chút nước đã rớt miếng thịt, nhìn một cái đã biết ngay là tử thi sống.

Nhưng Minh Viễn ngày nay thì khác.

Minh Viễn bây giờ đứng trước mặt Quý Từ, tuy làn da vẫn tái nhợt, nhưng ngũ quan đã rõ ràng hơn, làn da săn chắc, Quý Từ nhéo mặt Minh Viễn, sau đó hoảng sợ phát hiện nó lại có độ đàn hồi!

Quý Từ sửng sốt:

"Minh Viễn yêu dấu, ngươi sống lại hả?!"

Minh Viễn ngày xưa thậm chí còn không thể nói chuyện rõ ràng, thành thật lắc đầu:

"Không, Tần Giác nói là ta đã mạnh lên."

"Lại còn có thể nói chuyện lưu loát như vậy!" Mắt Quý Từ sáng lên.

Anh dắt Minh Viễn đến bên giường, ấn hắn ngồi xuống.

Đùa à, Minh Viễn thế này có khác gì tiến hóa lần hai đâu?

Quý Từ rất thích thú.

Anh không còn thấy đau eo đau chân nữa, trong tim trong mắt chỉ còn có Minh Viễn:

"Tới đây, nói với ta xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Minh Viễn ngơ ngác nhìn Quý Từ bằng đôi mắt trắng xóa, hình như đang do dự sắp xếp tổ chức lại câu từ.

Thấy thế, Tần Giác bình tĩnh thò đầu qua, cướp lời:

"Để ta nói cho, sư huynh, đầu óc hắn chưa hồi phục hoàn toàn, khả năng biểu đạt vẫn chưa rõ ràng lắm."

Quý Từ: "... Có ai nói chuyện như đệ tử không hả?"

Vừa dứt lời, Minh Viễn bên cạnh đã trịnh trọng gật đầu:

"Ừm, đầu óc chưa hồi phục hoàn toàn, để hắn nói đi."

Quý Từ: "..."

Ờm, bây giờ coi như đã nhìn ra, quả thật đầu óc không được tốt cho lắm.

Anh vừa nhéo mặt Minh Viễn, vừa giục Tần Giác nhanh nói.

Minh Viễn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giường, để mặc Quý Từ tò mò nhéo mặt mình.

Bên này, Tần Giác thấy sư huynh bóp mặt Minh Viễn, trong lòng hơi khó chịu, nhưng khó khăn lắm mới được cho phép vào nhà nên Tần Giác không dám nói gì, chỉ là khi Quý Từ quay đầu đi thì lườm Minh Viễn một cái.

Đầu óc Minh Viễn thật sự không được tỉnh táo, không hiểu được ý nghĩ coi thường của Tần Giác cho lắm.

Vì vậy nó không quan tâm, nhắc lại gần Quý Từ hơn một chút.

Tần Giác: "..."

Thôi, y không quan tâm Minh Viễn nữa, ngược lại nghiêm túc kể lại nguyên nhân mà Minh Viễn biến thành dáng vẻ này với Quý Từ.

Là bắt đầu từ khe Hỏa Trại.

Khe Hỏa Trại có nội đan của tiên nhân, Tần Giác dẫn theo Minh Viễn giết chóc suốt cả đường đi từ bên ngoài vào trong, trải qua nhiều khó khăn mới tiến vào trung tâm bảo tàng của tiên nhân.

Tuy sức mạnh nội đan của tiên nhân rất mạnh, nhưng cũng vô cùng hung hãn, khó có thể hấp thu được.

Chỉ với sức của một mình Tần Giác, e là chỉ hấp thu được một nửa đã nổ tan xác.

Vì vậy y chú ý đến Minh Viễn.

Hai người cùng hấp thu một nửa, chỉ có như vậy mới ổn định được linh phủ.

Sau khi nghe xong, Quý Từ gật đầu:

"Ý đệ là, sau khi hấp thu nội đan của tiên nhân xong."

Quý Từ nhìn về phía Tần Giác: "Đệ trở nên mạnh hơn."

Tần Giác gật đầu một cách chắc chắn.

Quý Từ lại nhìn về phía Minh Viễn: "Ngươi thì trở nên đẹp hơn."

Minh Viễn gật đầu một cách chậm chạp.

Quý Từ cảm thán: "Nội đan của tiên nhân đúng là đồ tốt."

Nói xong, anh nhắm mắt lại cảm nhận linh phủ của mình.

Sạch sẽ, không nhiều không ít, cũng khá tốt.

Quý Từ hơi tủi thân: "Đệ đã lợi hại như vậy rồi, ta phải làm sao bây giờ?"

Tần Giác chớp chớp mắt, tới gần anh hơn một chút, nghiêm túc nói:

"Chúng ta có thể song tu."

Quý Từ: "... Trong đầu đệ chỉ nghĩ được mỗi việc này thôi phải không?"

Tần Giác hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Sau một lúc lâu, y xoay người lại ôm lấy Quý Từ.

Là một cái ôm rất đơn thuần, không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc lộn xộn nào khác.

Vốn dĩ Quý Từ không có cảm giác gì, cho đến khi Tần Giác định hôn lên, anh vừa ngước mắt đã nhìn thấy Minh Viễn đang bình tĩnh ngồi bên cạnh.

Ánh mắt của Minh Viễn vô cùng sạch sẽ, đang nhìn thẳng về phía bọn họ.

Quý Từ: "..."

Quý Từ lập tức héo queo.

Anh tức khắc đẩy Tần Giác ra, phê bình dữ dội: "Đệ muốn làm gì trước mặt trẻ con vậy hả?!"

Tần Giác tự dưng bị mắng thì có hơi không phục: "Hắn cũng đâu phải trẻ con."

Quý Từ: "Hắn mới 17 tuổi, không phải trẻ con thì là cái gì?"

"Nhưng mà đã sống nhiều năm rồi, đã qua tuổi 17 từ lâu."

Bây giờ Tần Giác có hơi hối hận vì đã đem Minh Viễn ra, y định thu Minh Viễn vào lại.

Kết quả còn chưa bắt đầu ra tay, Quý Từ đã giật Giới Tử Hoàn về.

Vẻ mặt anh hung ác: "Đây vốn là đồ của ta, trả lại cho ta."

Y nhớ mang máng thứ này là đồ của Tần Giác y đưa cho sư huynh: "..."

Bỏ đi, sư huynh muốn lấy lại thì cứ lấy lại thôi.

Dù sao cũng không phải là thứ quan trọng gì.

Quý Từ lấy Giới Tử Hoàn về, đột nhiên nghĩ ra gì đó.

Anh truyền thần thức vào đó tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một sợi tàn hồn bên trong.

Đó là tiểu quỷ mà trước kia khi anh bị Vân Thời ném vào Quỷ Vực, sau khi ra ngoài thì cũng dẫn theo.

Nhưng sau khi dẫn theo ra ngoài thì Quý Từ lại quên mất nó, mãi vẫn chẳng nhớ phải thả nó ra để xem thử.

Cho đến cách đây không lâu, khi trở lại Quỷ Vực một lần nữa, nhìn thấy khuôn mặt của tiểu nhị thì mới nhớ ra.

Sau khi tiểu quỷ được thả ra, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Quý Từ một lúc, sau đó lộ ra nụ cười ôn hòa.

Quý Từ đang định nói gì đó, nhưng vừa chớp mắt hai cái đã nhìn thấy thân thể tiểu quỷ dần trở nên trong suốt.

Anh sửng sốt, sau đó khiếp sợ nói: "Có chuyện gì vậy?"

Quý Từ vươn tay muốn nắm lấy thân thể tiểu quỷ, nhưng ngón tay lại xuyên qua thân thể tiểu quỷ, hoàn toàn chạn vào hư không.

Không chạm vào được, thân thể tiểu quỷ này là hư ảo?

Sau khi nhận ra điều này, Quý Từ quay đầu nhìn về phía Tần Giác.

Giọng Tần Giác rất bình tĩnh:

"Trên thực tế, Quỷ Vực là một ảo cảnh do Vân Thời tự tạo ra, tất cả những cảnh tượng bên trong đều do một tay hắn khống chế, kể cả quỷ quái."

Tần Giác nhìn về phía tiểu quỷ đang dần hóa thành khói trắng ở trước mặt:

"Bây giờ Quỷ Vực đã sụp đổ, dĩ nhiên quỷ quái bên trong cũng không thể sống lâu."

Thì ra là thế.

Quý Từ ngơ ngác nhìn tiểu quỷ đã hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy nữa, trong lòng đột nhiên đau âm ỉ.

Anh giấu đi cảm xúc trong lòng:

"Đúng rồi, Vân Thời đâu?"

Ngày ấy trong Quỷ Vực, sau khi anh đâm Vân Thời đang không có chút chuẩn bị nào một kiếm, tên kia có chết chưa?

Nghe anh hỏi, Tần Giác hơi mỉm cười:

"Thật ra vẫn chưa chết, thuốc mỡ của Thanh Ngọc đã cứu hắn một mạng, nhưng linh phủ bị hủy, trên ngực còn bị người khác đâm thêm một kiếm, bây giờ Vân Thời đã là người tàn phế."

Không còn cách nào tu tiên được, ngay cả thân thể cũng bị phá hủy bằng một kiếm, quãng đời còn lại sau này có lẽ chỉ có thể dựa vào thảo dược để giữ cái mạng.

Không biết vì sao, Quý Từ lại cảm thấy nụ cười này của y có hơi âm u, thấy nụ cười trên mặt Tần Giác dần mất đi đạo đức, anh giơ tay bịt chặt miệng đối phương:

"Đừng có cười khùng như vậy, dễ bị cát*."

*Nguyên văn là "容易被噶", mình tra từ "噶" thì có bài giải thích là, nó thực chất là một thuật ngữ của "嘎", phát âm khá giống nhau là "ga", "嘎" là một ngôn ngữ thường được sử dụng trên internet khi chơi game, họ sẽ nói là "你嘎了" khi đối thủ chết, từ "嘎" rất buồn cười nên nhiều người chơi sẽ nói "把他嘎了" nghĩa là "bịt miệng hắn" hoặc "đánh gục hắn".

Tần Giác: "..."

Y gỡ tay Quý Từ xuống, ngoan ngoãn nói: "Ta biết rồi."

"Vậy bây giờ đám Vân Thời đang ở đâu?"

Khóe môi Tần Giác giật giật như đột nhiên nhớ ra gì đó, khóe môi nhếch lên được một nửa thì bị đè xuống lại, y nói bằng vẻ mặt vô cảm:

"Dù gì cũng từng là trưởng lão Đạo Tông, cho dù bây giờ tất cả bọn họ đều là người tàn phế, nhưng tất nhiên cũng được sắp xếp một nơi ở tốt trong Đạo Tông."

Trực giác của Quý Từ mách bảo rằng từ "sắp xếp" này là từ trái nghĩa.

Nhưng vậy thì sao?

Giờ mọi chuyện đã đến nước này, đám Vân Thời sống hay chết đều không liên quan gì đến anh.

Bây giờ anh chỉ cần sống những ngày yên bình với Tần Giác là được.

Nghĩ vậy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng truyền lời của đệ tử Đạo Tông:

"Tần sư đệ, bên ngoài Đạo Tông có rất nhiều người đến."

"Bọn họ đều là thủ lĩnh của các tiên môn đến chào hỏi, nói là muốn gặp đệ."