"Được được được." Quý Từ dỗ hắn, "Thiếu chủ Cửu Trọng Thiên chưa từng thích Quý Từ, hắn là thẳng nam sắt thép."
Đường Tử Thần lại lườm anh một cái, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Bóng lưng đó trông giống như có hàng chục nữ quỷ đuổi theo phía sau hắn.
Đúng lúc đụng phải Tần Giác đang đi vào.
Sau đó Đường Tử Thần lườm y với ánh mắt cực kỳ căm hận.
Tần Giác: "?"
Y xoay người liếc nhìn đối phương một cái với vẻ mặt khó lường, cuối cùng dứt khoát đi thẳng vào phòng.
Vừa đi vào đã bắt đầu méc:
"Sư huynh, vừa rồi người bạn kia của huynh lườm ta ở bên ngoài, hung dữ quá à."
Quý Từ không thèm để ý, xua tay:
"Hắn luôn hung dữ như vậy, đệ cũng đâu phải không biết."
"Ờ." Tần Giác rất không vui đáp lại một tiếng, cuối cùng nói một câu như có như không, "Nhưng vì sao những người bạn của sư huynh đều không thích ta vậy?"
Nghe y nói xong những lời này, Quý Từ mơ hồ cảm thấy hình như mình bị trà, nhưng lại không thể nói cụ thể như thế nào.
Cuối cùng anh suy nghĩ lại, quyết định vẫn hùa theo Tần Giác.
Anh gật đầu nói: "Bọn họ quả thật không thích đệ, cũng không biết là vì sao."
Nói xong câu đó thì tiếp tục cầm tiểu thuyết lên đọc.
Thấy anh không có ý định phản bác lại, sắc mặt Tần Giác hơi u ám, quyết định xếp chỗ ngồi cho đám Trương Thiệu Viễn và Đường Tử Thần vào trong góc ở đại điển đổi chủ.
Sau đó phục vụ bọn họ bằng những món ăn tệ nhất.
Quý Từ không biết Tần Giác đang có suy nghĩ gây chuyện với bạn của anh, bây giờ anh đang đọc tiểu thuyết, cũng đang vô cùng khó hiểu với những tư thế hạn chế của con người được đề xuất trong đó.
Mẹ nó, con người có thể làm được như vậy hả?
Trí tưởng tượng của người Tu Chân giới thật phong phú.
Anh đọc quá tập trung, phớt lờ Tần Giác một lúc lâu, vì vậy Tần Giác nổi cơn ghen, sau nhiều lần hành động cũng không thấy sư huynh chú ý đến mình, y không thèm giả bộ nữa, nhảy thẳng đến bên cạnh Quý Từ.
"Sư huynh đang đọc cái gì vậy?"
Nghe thấy giọng y, Quý Từ đóng tiểu thuyết lại một cái "bộp!".
Tần Giác: "???"
Y nhạy bén nhận ra điều không đúng, vì vậy hỏi lại: "Sư huynh đang đọc cái gì vậy?"
Quý Từ cười ha ha: "Ta có thể đọc thứ tốt lành gì chứ, đệ tự đi chơi đi."
Anh vừa nói vừa nhét tiểu thuyết vào tay áo, muốn che giấu và tránh khỏi kiếp nạn này.
Nhưng sao Tần Giác có thể để anh được như ý?
Y nhếch khóe môi lên cười, giả bộ cực kỳ tò mò: "Có thật không? Nhưng ta thật sự rất muốn biết sư huynh đang đọc cái gì."
Quý Từ thầm nói, bộ thứ này có thể cho người khác xem sao?
Nếu không, không biết tên nhóc này sẽ hành hạ anh đến mức nào.
Không được, tuyệt đối không thể để cho y xem!
Nghĩ vậy, anh càng kiên quyết từ chối Tần Giác, hơn nữa còn bày cái giá trưởng bối của mình ra:
"Con nít con nôi đọc tiểu thuyết làm gì, đi ra ngoài nấu cơm đi!"
Vừa mở miệng đã muốn đuổi Tần Giác ra ngoài.
Tần Giác đương nhiên không muốn, y ăn vạ bên cạnh Quý Từ không chịu đi, hỏi:
"Thật sự không cho ta đọc sao?"
Quý Từ kiên quyết từ chối: "Không cho."
Ban đầu Quý Từ tưởng y chắc chắn sẽ làm ầm ĩ một trận, hạ quyết tâm không để ý đến y, nhưng không ngờ lại nghe Tần Giác nói:
"Vô tình quá đi, ta tưởng chúng ta luôn có thể thẳng thắn mọi chuyện."
Quý Từ: "?"
Không phải chứ, tên nhóc này có tật xấu gì vậy?
"Nếu không nói được, đệ có thể nhờ Minh Viễn dạy đệ, trong khoảng thời gian này, hắn học nói chuyện rất có hiệu quả."
Từ trước đến giờ, Tần Giác — người chỉ cần làm nũng là mọi việc đều sẽ thuận lợi — hơi kinh ngạc mở to mắt.
Quý Từ răn dạy y: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đệ dám trừng mắt ta phải không?!"
"Biến ra ngoài!"
Tần Giác vừa mang đồ ăn đến đã bị đuổi ra ngoài.
Trên khuôn mặt tuấn tú của y toàn là vẻ mờ mịt.
Các đệ tử đang vẩy nước quét nhà trong sân nhìn thấy hết, không khỏi cười thành tiếng.
Tần Giác: "..."
Y nhìn những đệ tử kia với ánh mắt không có ý tốt, vẫy tay gọi đại một hạ nhân đến, dặn dò:
"Trong khoảng thời gian này, sưu tập tất cả tiểu thuyết có liên quan đến ta và sư huynh về đây."
Nghe y dặn dò xong, biểu cảm của hạ nhân lập tức thay đổi thất thường.
Dưới ánh mắt áp lực của Tần Giác, hạ nhân nuốt nước bọt, cười làm lành:
"Vâng... Vâng."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Giấu làm gì khi cuối cùng mông vẫn phải nở hoa:)))