Chẳng phải Tần Giác đã nói là y đã nhốt mấy tên trưởng lão lại rồi sao...
Chờ chút, không lẽ là nhốt ở Thái Cực Điện?
Không phải chứ, nhân tài nào dạy Tần Giác nhốt người kiểu đó vậy? Quá qua loa!
Quý Từ vô thức lui về sau một bước, vẻ mặt cảnh giác.
Thanh Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, sau một lúc lâu mới cười nói:
"Bây giờ Quý tiểu hữu ít quan tâm đến ta rồi, trước kia luôn gọi là trưởng lão trưởng lão, còn đến đây đưa cơm."
Nghĩ đến những chuyện trước kia, Quý Từ lập tức cảm thấy buồn nôn.
Anh quay mặt đi, thờ ơ nói: "Đều là chuyện trong quá khứ, ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi tự hiểu rõ."
Nghe vậy, Thanh Ngọc thật sự suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười ôn hòa:
"Cách xử sự của tại hạ đúng là hơi cực đoan, xem ra đã mang đến không ít rắc rối cho Quý tiểu hữu, thật sự xin lỗi."
Dễ nói chuyện vậy à... Trực giác Quý Từ mách bảo có chỗ nào đó không đúng.
Anh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thanh Ngọc, sau đó nhìn xuống ngón tay gầy guộc của đối phương.
So với trước kia, hình như gầy đi không ít...
Quý Từ hơi nhíu mày: "Sức khỏe của ngươi không tốt hả?"
Vừa dứt lời, Thanh Ngọc quay đầu đi ho khan vài tiếng.
Càng ho, sắc mặt hắn càng tái nhợt.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Quý Từ, Thanh Ngọc chậm rãi dừng ho.
Trong mắt hắn có chút hơi nước, sau khi quan sát vẻ mặt của Quý Từ, hắn bất đắc dĩ nói:
"Sư đệ của ngươi ra tay quá độc ác, thân thể ta bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi."
"Cho dù có thể chữa khỏi, có lẽ cũng không còn nhiều thời gian để sống."
Thanh Ngọc bây giờ trông tái nhợt yếu ớt, giống như chỉ cần đẩy một cái là sẽ ngã, dáng vẻ hoàn toàn vô hại.
Nhưng không biết vì sao, Quý Từ luôn cảm thấy hơi thở trên người hắn vô cùng khó chịu.
Không có lý do nào khác, đây chỉ là một chút trực giác của Quý Từ.
Anh lui về sau một bước, nói: "Nếu sức khỏe không tốt, vậy tiếp tục ở lại đây tu dưỡng đi."
Nói xong, Quý Từ khởi cong khóe môi, nở một nụ cười ác liệt:
"Tốt nhất là cả đời này đừng ra ngoài."
Chẳng phải rất thích Thái Cực Điện sao? Thích đến mức nhốt anh ở đây quanh năm suốt tháng chỉ ra ngoài được vài lần à, cũng nên để bọn họ nếm trải cảm giác thế này.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Thanh Ngọc, Quý Từ không có chút thương tiếc nào, ngược lại thể xác và tinh thần rất thoải mái.
Tự làm bậy, không thể sống.
Anh xoay người muốn rời đi, vừa đi được hai bước, giọng của Thanh Ngọc đột nhiên vang lên ở phía sau:
"Quý tiểu hữu, ta có một món quà chưa kịp tặng ngươi, nếu lần này đã có duyên gặp lại, vậy không bằng..."
"Không cần." Quý Từ lạnh lùng ngắt lời hắn, "Ta và ngươi, các ngươi, không phải là mối quan hệ có thể tặng quà cho nhau."
Quý Từ thốt ra những lời này xong thì hoàn toàn rời đi.
Tốt nhất là tránh xa những tên trưởng lão này.
Mặc dù trông rất gầy yếu, nhưng lỡ như thì sao?
Quý Từ không gánh nổi hậu quả, rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Vì vậy dĩ nhiên anh không nhìn thấy, ánh mắt Thanh Ngọc đột nhiên tối sầm lại.
Hắn nắm chặt ngọc bội trong tay, chặt đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh, khóe môi mím lại thật chặt, lộ ra hơi thở bướng bỉnh điên cuồng.
Một lúc lâu sau, Thanh Ngọc mới thả lỏng, xoay người trở về trong điện.
Khác với sự ảm đạm ngoài sân, bên trong Thái Cực Điện sáng đến cực điểm, không khác gì ngày xưa.
Nhưng dù là hoa hải đường héo úa trong bình, hay bụi bẩn ở trong góc không được lau dọn, đều nói rõ rằng bọn họ đã hết thời.
Trên chủ điện, Vân Thời mặc một bộ y phục màu trắng, nghịch thanh kiếm đã mất đi ánh sáng, mái tóc trắng rối tung, trông tùy ý nhàn nhã như trước kia.
"Có gặp hắn không?"
Thanh Ngọc bóp nát ngọc bội trong tay: "Ừm."
Nghe vậy, Vân Thời đứng lên khỏi ghế dựa, thích thú hỏi: "Có còn xinh đẹp như trước đây không?"
Giọng nói mỏng hơn hồi xưa rất nhiều.
Nghe thấy câu hỏi này, Thanh Ngọc không trả lời thẳng, mà là lấy một chén thuốc trên bàn đưa đến tay Vân Thời.
Vân Thời nhìn thoáng qua, cười nhạo: "Thân thể này như đèn dầu đã cạn, còn uống thuốc làm gì nữa?"
Bây giờ bọn họ không có dược liệu, chỉ có từng chút này, bọn họ phải lục lọi trong sân mới tìm thấy được.
Thấy Vân Thời không uống, Thanh Ngọc cầm chén uống một hơi cạn sạch.
Chén sứ che lấp luồng thô bạo và không cam lòng dày đặc trong mắt hắn.
Giọng hắn trầm thấp, từng con chữ như phát ra từ kẽ răng:
"Quý Từ hắn... Không còn nguyên dương."
Hắn nói xong, trong đại điện trở nên yên tĩnh.
Vân Thời cười hai tiếng:
"Vậy à, phải làm sao bây giờ đây."
—
Quý Từ quay về theo con đường rải sỏi kia, mới vừa mở cửa sổ đã thấy khuôn mặt lạnh tanh của Tần Giác chình ình ngay trước cửa sổ.
Quý Từ: "..."
Anh làm như không có chuyện gì, ôm hôn Tần Giác:
"Cố ý đứng đây đợi ta à? Phu quân, đệ thật tốt."
"Ta biết phu quân không yên tâm về ta, sẽ đến đây thăm ta, nên ta mới trở về. Quả nhiên nhìn thấy phu quân vĩ đại của ta."
Câu nào cũng phu quân phu quân, cơn tức của Tần Giác vô thức biến mất một nửa, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
Thấy nụ cười rạng rỡ của sư huynh, cuối cùng Tần Giác chỉ hỏi một câu:
"Chẳng phải kêu huynh ngoan ngoãn đợi ở từ đường à, sao còn mở cửa sổ chạy ra ngoài?"
"Ở đây chán quá mà," hai tay Quý Từ câu lấy cổ Tần Giác, dựa sát vào y, muốn dùng sắc đẹp hối lộ Tần tông chủ để được khoan hồng, "Đệ biết ta chờ ở đây bao lâu rồi không? Suốt một canh giờ! Sắp nghẹn chết ta rồi!"
Tần Giác im lặng một lúc rồi hỏi: "Một canh giờ rất lâu hả?"
"Đương nhiên là lâu rồi! Không có đệ ở bên cạnh, một giây đối với ta bằng một năm!"
Quý Từ anh không biết làm gì cả, nhưng chiêu lời ngon tiếng ngọt là đẳng cấp nhất.
Bà lão 80 tuổi đã xuống mồ cũng có thể được anh dỗ dành đến sống lại, càng đừng nói đến thằng nhóc Tần Giác mới 20 tuổi đầu.
Quả nhiên, mặt Tần Giác càng lúc càng đỏ, cuối cùng đành qua loa chuyện này, thậm chí còn tự hỏi ngược lại bản thân:
"Xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý không để huynh đợi lâu."
Nghe vậy, Quý Từ hài lòng vỗ nhẹ gò má Tần Giác, cười tủm tỉm:
"Đây mới là em bé ngoan."
Nói xong, anh thả Tần Giác ra, ngồi lên giường nệm, ăn điểm tâm ngọt mà hạ nhân mang đến.
Tần Giác nhìn thoáng qua lồng ngực của mình, có chút không thích ứng được.
Sao sư huynh... Nói ôm là ôm, nói thả là thả?
Hoàn toàn không báo trước một tiếng.
Y đè nén thất vọng vào lòng, đến gần chủ động ôm lấy Quý Từ.
Quý Từ không đẩy y ra, mặc cho Tần Giác cản trở động tác ăn uống của mình.
Anh ném một miếng bánh ngọt vào trong miệng, do dự một chút mới nói:
"Thái Cực Điện, chưa bị dỡ bỏ đúng không?"
Nghe vậy, Tần Giác khựng lại.
Y bình tĩnh nói: "Đúng vậy."
Sau đó, Tần Giác phản ứng lại, tức khắc cảm thấy hoảng loạn, nắm chặt lấy tay Quý Từ:
"Huynh nhìn thấy bọn họ?!"
"... Đúng là có thấy." Quý Từ chậm rãi nói, "Nhưng đệ yên tâm, bọn họ không làm ta bị thương."
Nói đến đây, Quý Từ nhìn về phía y: "Nhưng mà, đệ nói là nhốt lại, hóa ra là chỉ nhốt ở Thái Cực Điện?"
"Làm vậy quá qua loa, ai dạy đệ nhốt người như vậy hả?"
"Sư huynh đừng lo lắng, ta có hạ cấm chú, bọn họ không chạy thoát được đâu."
Người tu chân mất đi linh lực, sớm hay muộn gì cũng sẽ chết.
Thay vì để bọn họ chết sớm, còn không bằng để Tần Giác nắm trong tay, tra tấn bọn họ một trận.
Khi đó, mạng sống của bọn họ như một sợi dây, sống không bằng chết.