Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 194: Ngoại truyện Thanh Ngọc (2)



Edit + beta: Iris

Khắp Đạo Tông, chỉ có Vân Thời và một số sư huynh đệ khác biết Thanh Ngọc là thuần âm b.

Tên nhóc này không giỏi gì khác, cố tình lại giỏi giả làm người tốt nhất, suốt ngày trưng ra vẻ mặt tươi cười, người không quen hắn đều cho rằng đây là tiểu Bồ Tát lương thiện dịu dàng, chỉ có đám Vân Thời là biết rõ.

Tên này đã gian tà ngay từ khi còn nhỏ.

Không công khai làm chuyện xấu như Vân Thời, Thanh Ngọc là lén làm chuyện xấu, thậm chí còn đeo một chiếc mặt nạ dày cộp.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể khiến cho bất kỳ ai nghĩ rằng hắn là người tốt nhất trần đời.

Giống như sự hiểu biết của hầu hết người trong Tu Chân giới.

Thanh Ngọc là một quân tử thanh phong tuấn tiết, băng thanh ngọc nhuận*.

*Thanh phong tuấn tiết (清风峻节): là một thành ngữ, có nghĩa là phong cách liêm khiết và chính trực, một sự chính trực cao quý uy nghiêm; băng thanh ngọc nhuận (冰清玉润): là một thành ngữ, nghĩa là trong suốt như băng và ấm áp như ngọc, thường được dùng làm ẩn dụ cho tính cách cao thượng của con người.

Được hầu hết người trong Tu Chân giới nhất trí công nhận.

Cho dù bây giờ vị quân tử này chỉ mới sắp 10 tuổi.

Thanh Ngọc thích loại cảm giác được người theo đuổi, hắn cảm thấy một khi đã đeo mặt nạ lên sẽ rất khó gỡ xuống.

Có đôi khi hắn cũng cảm thấy, có lẽ những ác niệm mà hắn chôn sâu dưới đáy lòng không hề tồn tại, giống như một tiểu bối mà những người lớn trong Tu Chân giới đã đồn thổi.

Hắn thật sự là người có thể hy sinh vì thiên hạ, vì đại cục.

Mỗi khi Thanh Ngọc có loại suy nghĩ này, sư huynh Vân Thời của hắn sẽ đột ngột xuất hiện, sau đó nói với hắn:

"Cả ngày ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Tam Thanh Đạo Tông có mấy ai tốt, ngươi hà tất gì phải tuân theo những quy định cũ kỹ đó, cho đến bây giờ vẫn còn lo sợ bất an?"

Sau khi Thanh Ngọc nghe xong, cũng thấy lời này rất có lý.

Cho dù hắn có lý do để nghi ngờ Vân Thời nghĩ hắn làm người xấu có hơi nhàm chán nên mới dạy hắn những suy nghĩ này, nhưng điều này không quan trọng.

Hơn nữa, thật ra trong lòng hắn biết rất rõ.

Cái gì mà hy sinh vì thiên hạ, nếu thật sự có ngày đó, Thanh Ngọc bảo đảm hắn sẽ là người đầu tiên bo bo giữ mình.

Cứu thiên hạ thương sinh và đại thái bình gì đó đều biến đi, bản thân còn sống mới quan trọng nhất.

Thanh Ngọc hắn rất tiếc mạng, sẽ không giao mạng mình ra dễ dàng như vậy.

Trong mắt hắn, những người hở ra là miệng toàn nhân nghĩa đạo đức, tứ thư ngũ kinh là người ngu ngốc nhất.

Cho dù người bên ngoài luôn xem Thanh Ngọc là đại diện điển hình cho kiểu người đó.

Mặt nạ này, Thanh Ngọc đeo hàng trăm hàng ngàn năm, từ lâu đã không cởi nó ra.

Thời gian trôi qua, Thanh Ngọc có hơi phiền chán.

Mệt mỏi quá, ngày nào cũng phải giả vờ giữ công bằng cho một số người không liên quan.

Làm ầm lên vì điều gì, nếu thật sự không hiểu được mấy thứ này thì đi chết hết đi, vậy chẳng phải chuyện này sẽ được giải quyết một lần và mãi mãi sao.

Nhưng rất đáng tiếc, hắn chỉ có thể nghĩ như vậy trong lòng, dù sao thì nếu nói ra ngoài, hình tượng mà Thanh Ngọc khổ tâm xây dựng nhiều năm sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.

Phiền quá, sao thế giới này không hủy diệt đi, sao đám người kia cứ thích đến tìm hắn vậy? Nếu hắn thật sự nhịn không được rồi ra tay giết bọn họ thì sao?

Càng như vậy, Thanh Ngọc càng buồn bực không vui.

Cho đến một ngày, hắn phát hiện sư huynh của mình sinh ra hứng thú không bình thường với một đệ tử.

Rất kỳ quái, loại tai họa như Vân Thời cũng sẽ thích người khác sao?

Kết quả là, người ham học hỏi như Thanh Ngọc chạy đến gặp đệ tử kia.

Là một đứa trẻ còn nhỏ tuổi, thiên phú rất cao, vẻ ngoài cũng rất đẹp.

Hóa ra sư huynh thích công tử bột như vậy.

Trùng hợp quá, hắn cũng rất thích.

Thanh Ngọc bắt đầu học theo Vân Thời, thi thoảng đưa bảo bối cho đệ tử tên Tần Giác vừa xinh đẹp vừa thực dụng kia.

Vân Thời dĩ nhiên cũng phát hiện các động tác nhỏ này, huống chi Thanh Ngọc không hề có ý định che giấu, ngoài dự đoán là Vân Thời không quan tâm.

Sau khi phát hiện điều này, Thanh Ngọc tặng quà càng không thèm kiêng nể gì, thậm chí bắt đầu nhúng tay vào cuộc sống của Tần Giác, luôn quanh quẩn bên Tần Giác.

Bằng cách này, tốt xấu gì cũng khiến cuộc sống khô khan nhạt nhẽo của Thanh Ngọc trở nên thú vị.

Nhưng Thanh Ngọc để tay lên ngực tự hỏi, lại cảm thấy thật ra mình cũng không có thích Tần Giác đến vậy.

Lúc trước cảm thấy có hứng thú với Tần Giác, cũng là vì Vân Thời.

Hắn có hơi tò mò về người trong lòng của vị sư huynh tiện muốn chết kia, nên mới đi nhìn thử.

Nhưng càng ở chung lâu, Thanh Ngọc liền cảm thấy Tần Giác chính là một đứa ngốc cổ hủ không có gì thú vị.

Suốt ngày chỉ biết tu luyện, không biết đùa giỡn, khô khan không chút thú vị.

Thanh Ngọc nhanh chóng mất đi hứng thú.

Nhưng chuyện đã bắt đầu, bỏ dở giữa chừng hình như không tốt lắm, bất đắc dĩ, Thanh Ngọc đành phải tiếp tục vở kịch này.

Vô tình rước thêm phiền phức cho bản thân, phải vô tư chăm sóc thêm một người, Thanh Ngọc cảm thấy mình có thể phá hủy thế giới ngu ngốc này ngay lập tức.

Loại ham muốn khốn nạn giết sạch hết tất cả mọi người, chỉ còn lại một mình mình sống tồn tại rất nhiều năm, cho đến khi Thanh Ngọc chú ý đến sự tồn tại của một người khác.

Là sư huynh của tên khốn Tần Giác.

Lần đầu tiên chú ý đến anh hình như là cách nhà ăn không xa, thanh niên xách theo một bao tải, tư thế phóng khoáng không kiềm chế được đi đi lại lại trong Đạo Tông.

Tóc anh buộc lỏng lẻo, không biết bên trong bao tải đựng thứ gì, căng phồng trũng xuống, do xách theo bao tải nên tướng đi của anh rất quái dị.

Một chân nông một chân sâu, như là người bị bệnh tâm thần.

Thanh Ngọc thích thú nhìn một lúc, sau đó cẩn thận nhớ lại, lúc này mới nhớ ra tên người nọ.

Tên là Quý Từ.

Thanh Ngọc đứng sau lưng gọi anh.

Sau khi nghe thấy giọng hắn, thanh niên phía trước do dự xoay người lại.

Sau khi nhìn thấy mặt anh, Thanh Ngọc chết lặng một giây.

Trông cũng... Khá đẹp.

Đẹp hơn Tần Giác, cũng đẹp hơn Vân Thời.

Kỳ lạ, trước kia người tên Quý Từ trông cũng như vậy sao?

Vốn tưởng rằng chỉ là một người bệnh tâm thần.

Tuy nghĩ vậy, nhưng điều này cũng không trở ngại Thanh Ngọc tươi cười đi qua:

"Quý tiểu hữu, đã lâu không gặp."

Vừa nói, Thanh Ngọc vừa quan sát khuôn mặt Quý Từ.

Càng đến gần, càng thấy khuôn mặt của Quý Từ đẹp hơn, thậm chí Thanh Ngọc còn sững sờ trong giây lát.

Người đẹp trong Tu Chân giới đếm không xuể, nhưng người có thể đạp trúng khiếu thẩm mỹ của Thanh Ngọc, cho đến nay cũng chỉ có một mình Quý Từ.

Thật là đẹp, nhất là nốt ruồi nhạt ở phía bên phải cánh mũi, thật sự rất đẹp.

Còn có mắt, đôi mắt Quý Từ cũng rất đẹp.

Ngoài miệng thì Thanh Ngọc hỏi tình hình gần đây của Tần Giác, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Quý Từ.

Vừa nhìn vừa cảm thán, trên thế giới sao lại có người hợp khẩu vị của hắn đến vậy chứ?

Sau khi trò chuyện vài câu, Thanh Ngọc lại cảm thấy, ngay cả tính cách của người này cũng rất hợp khẩu vị của hắn.

Rất thú vị, hoàn toàn khác với loại cổ hủ như Tần Giác.

Biết ăn nói, thích nói đùa, há miệng là có thể nói ra những lời phóng đại nhưng lại không khiến người khác cảm thấy anh đang nói quá lên.

Thanh Ngọc càng nhìn anh càng thấy thú vị.

So sánh hai người với nhau, Tần Giác kia dường như không tốt như vậy.

Thấy chủ đề sắp kết thúc, lúc này Thanh Ngọc mới chú ý đến vết thương trên tay Quý Từ.

Không biết vì sao, hắn lại đưa thuốc trị thương tốt nhất mà hắn cố ý nghiên cứu tạo ra cho đối phương, cũng kêu anh đưa gà nướng cho hắn làm quà đáp lễ.

Thật ra hắn chỉ nói đùa mà thôi, có sơn hào hải vị nào mà Thanh Ngọc hắn chưa từng ăn, huống hồ đây chỉ là một con gà nướng?

Có lẽ Quý Từ sẽ không đưa đến đây.