Hết lần này tới lần khác lúc này Quý Từ còn ở bên kia rửa tay bên cạnh ồn ào: "Tiểu sư đệ đệ sao lại xuống đây, không phải ta bảo đệ ở trên lầu chờ sao?"
"Phòng bếp toàn mùi dầu mỡ, đệ ra ngoài trước đi."
Tần Giác không thể nhịn được nữa, trực tiếp lướt qua Úy Trì, bắt lấy tay Quý Từ kéo người lên lầu.
Quý Từ bối rối, cậu vội vàng vỗ vỗ tay Tần Giác: "Ai ai, hộp cơm! Ta làm cơm cho đệ!"
Cậu dùng sức giãy khỏi Tần Giác, chạy về chỗ cũ xách hộp cơm lên.
Quay người lại, liền thấy Tần Giác lạnh mặt, ánh mắt âm trầm nhìn cậu.
Quý Từ sửng sốt: "Đệ làm sao vậy?"
Không đợi Tần Giác mở miệng, Úy Trì bên cạnh nói trước: "Quý tiểu hữu, sư đệ ngươi tính tình không tốt a."
"Còn nói mình ăn không cay, ta thấy tính tình hắn rất cay."
Dứt lời, tai Quý Từ tự động phiên dịch thành -- Quý tiểu hữu, tiểu sư đệ của ngươi thật cay.
Quý Từ giống như pháo được châm lửa, lớn tiếng mắng: "Đăng đồ tử! Ai cho ngươi nói tiểu sư đệ ta như vậy!"
Úy Trì: "???"
Quý Từ nổi giận đùng đùng lướt qua hắn, nắm tay Tần Giác, kéo người lên lầu.
Từ đầu đến cuối, Tần Giác một câu cũng không nói, chỉ là lúc đi qua góc cầu thang, y thản nhiên cụp mắt liếc Úy Trì một cái.
Ánh mắt ủ dột, hàm chứa cảnh cáo.
Úy Trì cũng trầm mặt, thấp giọng mắng một câu thô tục.
Bên kia, Quý Từ đẩy Tần Giác vào phòng, miệng còn lẩm bẩm: "Tiểu sư đệ, Úy Trì không phải người tốt, đệ tránh xa hắn một chút. Tốt nhất sau này vừa thấy, quay đầu bỏ chạy."
Quý Từ rất rõ ràng còn đang tức giận, vừa dọn đồ ăn vừa quở trách vài câu.
"Huynh có phải cũng nên tránh xa hắn một chút không."
Quý Từ cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đệ nói đúng, chúng ta đều nên tránh xa hắn một chút."
"Nhưng mà, ta là sư huynh, nếu hắn tới dây dưa với đệ, ta nhất định sẽ giúp đệ ngăn lại. Tiểu sư đệ đệ yên tâm, có sư huynh ở đây, ai cũng đừng nghĩ chạm vào một cọng tóc của đệ."
Quý Từ nói xong, cảm động đến phát khóc.
Nhưng mà, Tần Giác lại cụp mắt xuống, ngón tay siết chặt, phát ra tiếng "lách cách" rất nhỏ: "Sư huynh cảm thấy Úy Trì có ý với ta?"
Quý Từ trịnh trọng gật đầu, tận tình khuyên bảo nói: "Đương nhiên, tiểu sư đệ, ra ngoài, đệ xinh đẹp như vậy, nên cẩn thận một chút."
"Vậy sao?" Tần Giác không rõ ý cười ra tiếng.
Y nhìn khuôn mặt thanh niên đắm chìm dưới ánh mặt trời kia, tuấn tú, tiêu sái, hoạt bát, luôn tràn đầy vẻ mặt ngây thơ vui vẻ, cho dù là người lạnh lùng, cũng sẽ nhịn không được mà dừng mắt trên người cậu.
Có một số người trời sinh đã được yêu thích, không ai nhẫn tâm phá vỡ phần tốt đẹp này.
Tần Giác rũ mắt xuống, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Lại qua tầm hơn mười ngày, rốt cục cũng đến ngày Linh Kiếm trì mở ra.
Quý Từ hưng phấn không thôi, người trên đường quá nhiều, cậu sợ đi lạc, nắm chặt ống tay áo Tần Giác, đi theo sau y.
Một mặt là không muốn đi lạc, một mặt là muốn nhìn đông ngó tây các đồ vật trên đường phố.
Không lâu sau, bọn họ đã tới ngoài Linh Kiếm trì.
Hàng vạn người phía trước nhốn nháo, Tần Giác bị chen chúc, không cẩn thận đụng vào người Quý Từ.
Quý Từ thuận tay ôm y vào lòng.
Nháy mắt, Tần Giác lập tức đỏ mặt bắt đầu giãy dụa, từ kẽ răng nặn ra một câu: "Huynh buông ta ra."
"Không buông," Quý Từ nhìn phía trước, dỗ dành nói, "Ngoan a, nghe sư huynh nói, phía trước có rất nhiều người, đệ bị chen sư huynh cũng đau lòng."
Tần Giác mới mười bảy tuổi, mặc dù nói trong đám bạn cùng lứa tuổi, chiều cao của y đã vô cùng trác tuyệt, nhưng so với Quý Từ, vẫn hơi thấp hơn một chút.
Thấy y một mực giãy dụa, bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng, Quý Từ liền cười ha ha, nói: "Chờ tới khi đệ lớn lên cao hơn sư huynh rồi nói, đến lúc đó đừng nói không cho ta ôm đệ, đệ ôm ta không buông tay cũng được."
Nghe thế, Tần Giác yên tĩnh lại.
Khuôn mặt y vẫn vẫn âm thầm đỏ ửng, giọng nói trầm xuống: "Đây chính là ý huynh nói."
Quý Từ không hề để những lời vừa rồi trong lòng: "Đúng vậy."
Dù sao chờ sau khi tiểu sư đệ trưởng thành, nhiệm vụ cẩu thả của cậu cũng không xong phần nào.
Đến lúc đó là rời khỏi Đạo Tông tìm sự nghiệp khác, hay là trở lại thế giới ban đầu, đều là chuyện cậu nói miệng.
Hơn nữa, bị tiểu sư đệ ôm một cái thì làm sao, tiểu sư đệ đáng yêu, thơm thơm, cậu còn vui vẻ được ôm đây.
Hai người bị chen chúc thật sự không chịu nổi, dứt khoát cầm bạc mua một phòng riêng trên lầu cao phụ cận, lên trên ngồi.
Quý Từ nằm trên giường, thuận miệng hỏi: "Phòng này thoạt nhìn rất đắt."
"Ừm, một vạn lượng bạc trắng. "Tần Giác lạnh lùng nói.
"......"
Quý Từ thiếu chút nữa nhổ trái nho vừa mới ăn ra.
"Đắt quá, sao tiểu sư đệ lại phá của như vậy." Vẻ mặt Quý Từ đau lòng.
Tần Giác ngước mắt nhìn cậu một cái: "Dù sao cũng tốt hơn là bị người nào đó ôm vào lòng."
Quý Từ ra vẻ ưu sầu nói: "Ngay cả ôm một cái cũng không chịu, thật đúng là làm tổn thương trái tim sư huynh."
Tần Giác mặc kệ cậu.
Lúc này, người hầu Linh Kiếm trì cung kính đi tới, đưa cho bọn họ một lá bài số.
Khi gọi đến số đó, là lúc bọn họ đến Linh Kiếm trì chọn kiếm.
Bọn họ cũng không đợi quá lâu, gần chạng vạng, Quý Từ đang ngủ đã bị Tần Giác đẩy, hai người đi về phía cửa vào Linh Kiếm trì.
Lúc xuống lầu, Quý Từ tùy ý nhìn quanh, phát hiện có một bóng người chợt lóe lên.
Cậu chớp chớp mắt, sau đó chọc lưng Tần Giác một cái: "Tiểu sư đệ, hình như ta nhìn thấy Đường Tử Thần."
Tần Giác chuyển đề tài: "Nên đi rồi, không nên nhìn đông ngó tây."
"Được rồi."
Linh Kiếm trì, tên như nghĩa chính là một cái hồ cắm đầy linh kiếm.
Nhưng đây đồng thời cũng là một cái hồ tự nhiên, nghe đồn ngàn vạn năm trước tiên ma đại chiến, tử thương thảm thiết, các anh hào sau khi chết trận toàn bộ linh kiếm rơi xuống ao này.
Mặc kệ câu chuyện này là thật hay giả, nhưng kiếm rút ra từ Linh Kiếm Trì, đại đa số đều là linh kiếm thượng phẩm.
Ví dụ như thanh trên tay Tần Giác lúc này.
Tần Giác đưa tay đẩy Quý Từ về phía Linh Kiếm Trì, giọng nói lạnh nhạt: "Đi tìm kiếm thích hợp với mình."
Quý Từ tới bên cạnh Linh Kiếm Trì, cụp mắt nhìn các loại linh kiếm phía dưới, sau đó quay đầu nhìn tiểu sư đệ một cái.
Thần sắc đối phương bình tĩnh, không chớp mắt nhìn cậu.
Quý Từ nở nụ cười với y, nhận Bế Thủy đan từ người hầu, ngậm vào miệng, trực tiếp nhảy vào hồ.
Nhảy xuống nước, tất cả âm thanh ồn ào hỗn loạn trên bờ đều biến mất.