Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 102



Việc này rất khó giải quyết, bởi vì cho dù anh đau lòng cũng không có khả năng nói ra bảo cô đừng đi. Dương Mẫn vào phòng bếp nhìn món ăn thím Lưu chuẩn bị, sau khi đi ra hỏi anh sao lại gọi điện thoại lâu như vậy.

Lục Kiêu trầm mặc một lát, lấy vé xe đã mua từ trong túi ra nói: "Ở quân khu có việc gấp, sợ xảy ra biến cố gì đó nên con đến nhà ga lấy vé trước.” Tô Ngọc Kiều lại gần nhìn ngày tháng, là ngày mười hai đã nói trước đó, Lục Kiêu mua vé sớm nhất tám giờ rưỡi thì thu hồi tâm mắt cong môi không nói một lời.

“Mua trước cũng tốt, nhưng nhớ giờ khởi hành đấy.”

Đã quyết định xong, Dương Mẫn cũng không nói thêm gì nên dắt Tiểu Bảo đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Lục Kiêu tiến lên một bước cầm lấy tay Tô Ngọc Kiều, tới gần nhìn kỹ ánh mắt cô hỏi:

"Sao em lại khóc nữa?”

Tô Ngọc Kiều tức giận nhìn về phía anh, anh đã biết rõ còn cố hỏi sao.

Lục Kiêu không nói gì nữa, chỉ nắm chặt tay cô.

Buổi trưa Tô Ái Hoa và hai vợ chồng Tô Vũ vẫn không về ăn cơm, trên bàn cơm chỉ có thêm một mình Lục Kiêu.

Buổi chiều Tô Ngọc Kiều kéo Lục Kiêu ra cửa đến tiệm may thường đến đo kích cỡ, cuối cùng tự mình chọn mấy kiểu dáng quần áo, lại dặn dò chủ tiệm may đẩy nhanh tiến độ, cô cần gấp.

Đợi sau khi đi ra Lục Kiêu mới hỏi:

"Sao lại muốn may quần áo cho anh?”

Lúc này tâm trạng Tô Ngọc Kiều đã ổn định, tươi cười trả lời: “Ngoài quân trang anh cũng không có nhiều quần áo để thay, may thêm vài bộ về sau mặc ở nhà cũng được.”

“Anh mặc đồ bộ đội phát là đủ rồi. Em may thêm vài bộ cho em đi.”

Nói thì nói như vậy nhưng khóe miệng Lục Kiêu không thể nhịn được mỉm cười.

Tô Ngọc Kiều cũng không vạch trần mà kéo anh đi xem phim.

‘’Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy nhưng còn chưa đi xem phim cùng nhau bao giờ. Người ta vừa mới bắt đầu nói chuyện yêu đương thì đều đi chỗ đấy.”

Đây cũng là một tiếc nuối trong lòng cô. Lục Kiêu cúi đầu "Ừ" một tiếng, lên xe đưa cô đến rạp chiếu phim.

Hôm nay là ngày trong tuần nên rạp chiếu phim rất ít người, cũng không có nhiều suất chiếu. Bọn cô đi không đúng lúc, phim đã chiếu được hai mươi phút. Tô Ngọc Kiều không quan tâm xem phim gì. Dù sao hiện tại phim ít, cô đã đều xem qua. Xem lại cũng được, hiện giờ cô chỉ muốn chìm trong bầu không khí lãng mạn này.

‘’Không sao đâu. Anh chỉ cần dẫn em vào một chút, xem sơ qua rồi ra cũng được.”

Tô Ngọc Kiều thờ ơ nói. Lục Kiêu bị cô sai đi mua nước ngọt và kem vì thời tiết hơi nóng bức, cô không muốn cắn hạt dưa ăn bỏng ngô. Khi anh trở về đã thấy Tô Ngọc Kiều nói chuyện với người bán vé, mua xong vé xem phim. Tô Ngọc Kiều nhận một cây kem đậu đỏ, kéo cánh tay anh mò mẫm tiến vào. Lúc này cũng rất ít người đến xem phim nên hai người Tô Ngọc Kiều có thể thoải mái chọn chỗ ngồi. Vì không muốn quấy rầy người khác nên hai người chọn ngồi ở hàng cuối cùng.

Trên màn chiếu đen trắng là bộ phim kinh điển, Địa Đạo Chiến, lúc Tô Ngọc Kiều đi học đã xem qua rất nhiều lần. Lục Kiêu cũng xem qua vài lần ở bộ đội, sự chú ý của hai người đều không ở trên phim. Trong hoàn cảnh tối đen lại yên tĩnh, luôn dễ dàng phóng đại cảm xúc của con người. Hiếm khi Lục Kiêu ở nơi công cộng nắm tay Tô Ngọc Kiều không buông, người bên cạnh thỉnh thoảng lại gần bên tai anh nhỏ giọng thì thầm. Tay trái cầm kem bị chảy xuống tay, anh mới nhớ tới cắn một miếng.

Xem xong phim thì vẫn còn sớm, Tô Ngọc Kiều lại dẫn Lục Kiêu đi ăn món vịt quay Bắc Kinh mà cô thích nhất rồi lại mua mấy món điểm tâm trước đây cô đặc biệt thích ăn. Cả buổi chiều đều trôi qua vui vẻ, thỏa mãn những tiếc nuối trong lòng Tô Ngọc Kiều. Buổi tối ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều nhanh chóng kéo anh về phòng, lấy ra chiếc đồng hồ mới mua ban sáng.

‘’Đẹp không? Em chọn cho anh đó nha!”

Cổ họng Lục Kiêu nuốt cái ực, ánh mắt nhìn thẳng vào người cô.