*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em đang suy nghĩ cái gì vậy?" Triệu Tiểu Tiên ăn được một lát mới phát hiện ra trợ lý nhà mình hình như có chút thất thần, bộ dáng vô cùng hoang mang.
Chu Tịnh hoàn hồn trở về, do dự nói: "Tiểu thư, chị có cảm thấy hay không..."
"Cảm thấy cái gì?"
"Chị có cảm thấy là cái người Doãn tổng kia, khả năng cũng không có xấu xa giống như chúng ta đã nghĩ..."
"Đương nhiên là có!" Chu Tịnh còn chưa nói hết câu liền bị Triệu Tiểu Tiên ngắt lời: "Đây là lần đầu tiên em mới quen biết cô ta hay sao? Chẳng lẽ em chưa từng nhìn thấy qua cô ta ức hϊế͙p͙ chị như thế nào hay sao?"
Nói như vậy cũng đúng, chỉ là...
Triệu Tiểu Tiên nói: "Bây giờ em đừng nghĩ cô ta tốt như vậy, thật ra tất cả đều là biểu hiện giả dối!"
Nàng nói chuyện đâu ra đấy, ngữ khí tuy rằng kiên định, nhưng mà cân nhắc tỉ mỉ lại thì không biết là đang muốn thuyết phục người khác, hay là muốn nhấn mạnh nhắc nhở bản thân.
Chu Tịnh còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lại bị Triệu Tiểu Tiên nhìn chằm chằm nên thức thời nuốt trở về bụng.
Cũng đúng, không chừng tất cả chỉ là đang biểu hiện giả dối, rốt cục hôm nay mới là ngày đầu tiên.
"Phu nhân." Đang nói chuyện, quản gia từ bên ngoài đi vào phòng ăn, vừa rồi Triệu Tiểu Tiên ở bên trong phòng ăn nói chuyện quản gia hiển nhiên là không nghe thấy, nhưng mà thời điểm muốn tiếp tục nói lại bị ngắt lời.
"Chú vẫn là đừng nên kêu tôi như vậy..." Triệu Tiểu Tiên mất tự nhiên nói, làm sao cũng đều cảm thấy mình giống như là người lớn tuổi.
"Không kêu như vậy?" Quản gia nghi hoặc nói: "Vậy thì nên kêu như thế nào?"
"Mọi người gọi Doãn Tân là gì?"
"Tiểu thư."
"Vậy cũng gọi tôi là tiểu thư." Triệu Tiểu Tiên nói.
Quản gia: "Nếu kêu như vậy sẽ loạn."
"Sẽ không, cô ta là Doãn tiểu thư, tôi là Triệu tiểu thư."
Quản gia: ...Vậy chẳng phải là chia nhà?
Quản gia cảm thấy không ổn, sau khi suy xét hết nửa ngày, vẫn là mở miệng nói: "Phu nhân."
Triệu Tiểu Tiên: "..." Haiz.
Quản gia tiếp tục nói: "Tiểu thư chọn cho cô tài xế mới, muốn hỏi cô một chút, lát nữa đi ra ngoài cô muốn ngồi chiếc xe nào?"
"Chiếc Lincoln của tôi." Triệu Tiểu Tiên không chút suy nghĩ nói.
Thích chiếc Lincoln cũng không phải bởi vì nó đắt, kỳ thật cũng không đến mấy triệu, đơn giản là bởi vì không gian vô cùng rộng rãi thoải mái, các thiết bị thì đầy đủ tiện nghi. Thật ra trước đây nàng cũng có nghĩ đến việc mua một chiếc xe RV, nhưng mà nghĩ lại thì cảm thấy có chút phiền phức, lỡ như bị hiểu nhầm thành mấy minh tinh nổi tiếng gì đó, rồi lại ảnh hưởng đến việc đi ra ngoài cũng không tốt.
Quản gia gật gật đầu, lại nói: "Ngoài ra tiểu thư còn chọn cho cô mấy người vệ sĩ, hiện tại đang ở bên ngoài, sau khi ăn xong cô đi đến công ty, có muốn chọn hai người đi theo hay không?"
Triệu Tiểu Tiên: ...?
Thật đúng là chọn vệ sĩ cho nàng??
Chỉ là Triệu Tiểu Tiên luôn cảm thấy có nơi nào đó kỳ kỳ quái quái, đặc biệt là thời điểm khi nàng đến đại sảnh chính mắt nhìn thấy một loạt nam nhân mặc tây trang màu đen, đứng xếp hàng chỉnh chỉnh tề tề ở đó giống như một dãy mạt chược cỡ lớn.
Nhưng mà khi đến gần thì mới biết, ở vị trí của nàng vừa rồi không thấy được, ở bên kia cũng có một hàng ngũ, là mấy nữ nhân dáng người cao gầy.
Còn có vệ sĩ nữ?
"Tiểu thư sợ cô không quen có nam nhân đi theo bên người, cho nên cũng sắp xếp phái nữ." Quản gia giải thích nói.
Trợ lý Chu đã trợn mắt há hốc miệng không biết nên nói cái gì, cảm thấy chính mình lúc trước cảm giác được "sủng", căn bản không phải là ảo giác a!
Hơn nữa chỗ nào là tuyển vệ sĩ chứ! Quả thật có thể so sánh với hiện trường tuyển chọn người mẫu!
Tại sao cô lại có cảm giác giống như là mình đang đi vào một câu lạc bộ nào đó, sau khi xem xong, khiến cho người khác không kiềm lòng được muốn hô một tiếng "nhóm kế tiếp".
Triệu Tiểu Tiên cũng ngây ngẩn cả người, không thể không nói một loạt hành động này của Doãn Tân hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng.
Thậm chí chuyện này còn làm cho Triệu Tiểu Tiên xuất hiện ảo giác là người kia giống như thật sự rất để ý đến nàng.
Chính là nghĩ không thông a!
Triệu Tiểu Tiên vắt hết đầu óc tự suy nghĩ trong chốc lát, nhưng kết quả là cho dù có tự hỏi bao nhiêu lần thì cũng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào. Ánh mắt của nàng bị mấy đôi chân dài của những nữ vệ sĩ hấp dẫn, nhìn thế nào cũng có chút cảm xúc.
"Phu nhân, một giờ ba mươi, cô nên tranh thủ thời gian." Quản gia nhẹ giọng nhắc nhở nói.
"Ách..." Triệu Tiểu Tiên lúc này mới hoàn hồn.
Không thể không nói Doãn Tân suy nghĩ rất chu đáo, nàng xác thật không có thói quen dẫn theo bên người mấy nam nhân cao lớn thô kệch, cho nên mục tiêu của nàng từ lúc bắt đầu đã rất rõ ràng.
Vấn đề chính là vóc dáng và ngoại hình của mấy người phụ nữ này đều không có khác biệt lắm, điểm khác nhau duy nhất có lẽ chính là mặt mũi ở bên trêи, Triệu Tiểu Tiên đang rối rắm là nên chọn một người xinh đẹp hay là nên chọn một người khó coi.
Lại nói tiếp, mấy cô gái này quả thật là có chút không đồng đều, người có cảm giác đẹp mắt một chút tùy tiện cũng có thể đi làm nghệ sĩ, còn người khó coi, trêи mặt lại có mấy hột mụn gần như là xếp chồng lên nhau.
"Được, liền chọn cô ta đi." Triệu Tiểu Tiên nói.
Cuối cùng nàng vẫn chọn một vị tỷ tỷ đen cao thẳng xinh đẹp nhất, đối phương tuy rằng mặt lạnh, nhưng toàn thân đều toát ra một loại hơi thở cấm ɖu͙ƈ băng thanh ngọc khiết, căn bản là làm cho người khác không thể dời tầm mắt,
Không nói cái khác, coi như là cảnh đẹp ý vui cũng tốt.
Nhưng chỉ có một mình Triệu Tiểu Tiên biết, nàng còn có một tính toán khác —— nàng cảm thấy chắc là Doãn Tân cũng sẽ thích cái dạng này.
"Một người là được rồi." Triệu Tiểu Tiên nhìn quản gia đang đứng ở bên cạnh nói một câu.
Nàng cũng không phải là đại nhân vật gì, đi ở trêи đường ai cũng không biết, không cần thiết phải gây sự chú ý lớn như vậy.
Chiếc Lincoln trước đó đã được dọn dẹp sạch sẽ qua, thời điểm Triệu Tiểu Tiên dẫn người đi ra cửa, xe đã đậu ngay ngắn ở bên ngoài.
"Ách, cô tên là gì?" Sau khi lên xe, Triệu Tiểu Tiên mới nhìn bóng dáng của người phụ nữ ngồi ở ghế phụ phía trước, hỏi.
"Du Lý." Thanh âm của đối phương cũng giống như diện mạo của bản thân, lộ ra một cỗ hương vị thanh lãnh.
"Du Lý?" Triệu Tiểu Tiên cười nói: "Vậy có phải là cô còn có anh chị em tên gọi là Du Tình hay không?"
Du Lý:?
Triệu Tiểu Tiên: "Về tình về lý."
Du Lý:...
Chu Tịnh:...
Triệu Tiểu Tiên nhìn mọi người ở trong xe đột nhiên đều không nói lời nào: "Thế nào, rất lạnh sao?"
Du Lý: "Phu nhân..."
"Ai ai! Dừng! Tại sao ngay cả cô mà cũng kêu tôi như vậy?" Triệu Tiểu Tiên bất mãn nói: "Tuy rằng cô là do Doãn Tân tìm cho tôi, nhưng nếu là tìm cho tôi, vậy thì chính là người của tôi, cùng cô ta không có quan hệ. Cho nên cô không cần phải giống như những người trong Doãn gia kêu tôi như vậy, cứ giống như Chu Tịnh kêu tôi là tiểu thư đi!"
Người phụ nữ ngồi ở hàng ghế phía trước nghe vậy trầm mặc trong chốc lát, bên trong kính chiếu hậu phản chiếu đôi mắt hẹp dài của cô ấy.
"Tiểu thư." Sau đó vẫn là ngoan ngoãn sửa lại xưng hô.
Triệu Tiểu Tiên vừa lòng gật gật đầu. "Vậy cũng không khác biệt nhiều lắm." Nàng tự tin nói: "Cô cứ yên tâm, đi theo tôi khẳng định là tốt hơn đi theo cái tên ôn thần Doãn Tân kia, tôi sẽ không bạc đãi cô!"
Du Lý: "...Tổng giám đốc lúc trước có dặn dò qua."
Triệu Tiểu Tiên chớp chớp đôi mắt: "Dặn dò qua cái gì?"
"Nếu như cô nói ra những dạng câu nói tương tự như vậy, về sau tiền lương của tôi cũng là do cô chi trả."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Nụ cười ở trêи mặt của Triệu tiểu thư nhìn qua bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự gượng gạo, đại khái là trải qua mấy phút như vậy, có thể là sau khi đã trải qua một loạt suy nghĩ cũng như nỗ lực tiếp nhận hiện thực, nhưng mà cuối cùng vẫn là không thể khống chế được sự khó chịu ở trong lòng.
Doãn Tân!! Cố ý làm như rất là hiểu nàng, một chút ý tứ cũng không có?!
Còn không phải cho rằng nàng sẽ biết khó mà rút lui hay sao? Thật đúng là cho rằng chút tiền lẻ này nàng sẽ luyến tiếc bỏ ra hay sao?
Triệu Tiểu Tiên hít sâu một hơi. "Đương nhiên!" Nàng làm ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Tiền lương của cô là bao nhiêu?"
"Một trăm ngàn."
Vậy cũng còn tốt, cũng còn tốt.
Nhưng mà bắt đầu từ khi nào nghề vệ sĩ sẽ kiếm tiền như vậy??
"Một tháng?" Triệu Tiểu Tiên uống một hớp nước.
Du Lý: "Một tuần."
"Phốc ——" Triệu Tiểu Tiên đem nước vừa đến bên miệng, tất cả đều phun ra ngoài.