*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng cô và Doãn Tân có thù oán, cũng trăm phương nghìn kế muốn gài bẫy Doãn Tân thật thảm, nhưng mà việc nào ra việc đó, nếu có chuyện Triệu Tiểu Tiên không làm, thì nhất định bản thân phải giải thích cho rõ ràng.
Dù sao thì nàng cũng là vào nhà của người khác, trong tiềm thức vẫn biết nên thu liễm một chút.
Doãn Tân vừa lắng nghe, vừa ỷ vào việc Triệu Tiểu Tiên đang cúi đầu, trộm cười cười.
Cô vươn tay ra cầm lên cái bao tay dùng một lần, sau đó từ trong cái chén Triệu Tiểu Tiên đẩy đến cầm lấy một miếng thịt. "Ăn ngon không?"
Đề tài trong nháy mắt bị thay đổi, Triệu Tiểu Tiên liền nghi hoặc nâng mắt lên một chút, cũng không phủ nhận "Ân" một tiếng.
"Ngày hôm nay cô ăn uống, hình như so với ngày hôm qua tốt hơn một chút." Doãn Tân lại nói.
Đó là bởi vì ngày hôm qua chính là ngày đầu tiên tiến vào nhà của Doãn Tân, còn có chút thận trọng, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên tự nhận năng lực thích ứng của bản thân cũng không tệ, trải qua một ngày cũng đủ để nàng đem nơi này trở thành nhà của mình.
Căn phòng của Doãn Tân chính là một tấm gương điển hình.
Chủ yếu hơn chính là, lúc này nàng mới phát hiện, đồ ăn ở nhà Doãn Tân, quả thật là ăn rất ngon.
"Cũng tạm được đi." Triệu Tiểu Tiên ra vẻ tùy ý nói.
Doãn Tân gật gật đầu. "Muốn ăn cái gì thì nói trước với chú Tề, chú ấy sẽ giúp cô sắp xếp. Ăn uống không hợp cũng nói với chú ấy, lần sau sẽ chú ý."
Lại nữa, lại là cái loại giống như chuyện gì cũng có thể đều theo ý nàng, bộ dạng giống như là đối xử vô cùng tốt với nàng.
Triệu Tiểu Tiên không khỏi siết thật chặt bàn tay thành quả đấm nhỏ, nỗ lực nhắc nhở bản thân, nhất định không thể để bị mắc lừa.
Sau khi ở trong lòng bố trí phòng vệ xong, Triệu Tiểu Tiên mới ổn định lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Ân".
Ăn xong bữa cơm chiều, những người hầu động tác nhanh chóng đem căn phòng dọn dẹp ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ khôi phục lại bộ dáng giống như lúc ban đầu, ngay cả căn phòng để quần áo lớn như vậy cũng được phân chia rõ ràng thành hai khu vực, để tránh cho Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên vì quần áo mà lại tranh chấp với nhau.
Triệu Tiểu Tiên nhân lúc Doãn Tân đi tắm, gọi điện thoại về cho gia đình.
Nội dung cuộc điện thoại cũng không có gì phức tạp, vốn dĩ ban đầu có vô số điều phàn nàn và oán trách than thở cùng với ba mẹ, nhưng mà trong nháy mắt khi điện thoại được chuyển tiếp, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên ngược lại trống rỗng.
Nếu nói hai ngày nay Doãn Tân có chỗ nào không tốt với nàng, cũng chính là giống như vừa nãy hung dữ với nàng một chút, nhưng nguyên nhân căn bản cũng là do nàng, cho nên khó mà nói.
Còn về những mặt khác, tựa hồ cũng không có gì.
"Cái này khả năng chỉ là viên đạn bọc đường của cô ta, bảo bối, con vẫn là nên cẩn thận nhiều hơn một chút." Lý Duẫn Lam nói: "Mẹ và ba của con nhìn thấy báo chí đã công bố, cái nha đầu họ Doãn này, không phải là nhân vật đơn giản gì."
Triệu Tiểu Tiên đi chân trần ngồi trêи cái xích đu quả trứng ở phía trước cửa sổ sát đất, vừa lắc lư đung đưa vừa suy nghĩ. "Ân... con biết rồi."
Thời điểm Doãn Tân từ trong phòng tắm đi ra, Triệu Tiểu Tiên cũng vừa vặn đem điện thoại cắt đứt, nàng từ trêи chiếc xích đu quay đầu nhìn thoáng qua Doãn Tân đang mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, mặc dù cảnh tượng này ngày hôm qua đã nhìn thấy một lần, nhưng không biết là vì cái gì, dường như ngày hôm nay có chỗ nào đó lại không giống.
Đặc biệt là khi ánh mắt của nàng trượt xuống cái nơi hơi hơi phồng lên kia của Doãn Tân, trong phút chốc Triệu Tiểu Tiên đem đầu xoay trở về, đột nhiên trong hơi thở dường như có chút nóng lên.
Không sai, chính là nơi đó, cái nơi mà tối ngày hôm qua nàng vẫn luôn gối đầu lên.
Thậm chí đến hiện tại trong đầu nàng vẫn còn lưu lại các cảm giác mềm mại ấy.
Cộng thêm bộ dáng hiện tại của Doãn Tân, cả người còn đang bốc lên hơi nước mờ mịt, cô ấy vốn dĩ lớn lên đã rất xinh đẹp, hơn nữa liên tưởng thêm một chút chuyện xấu hổ, quả thật chỉ cần một giây là có thể đem người ta kéo xuống địa vực.
Đơn thuần là nhìn từ góc độ của nhan cẩu, Triệu Tiểu Tiên cũng không phải là ngoại lệ mà bị mê hoặc mất rồi.
Cho nên cơ thể của nàng cứng đờ, mạnh mẽ khống chế để bản thân mình đưa lưng về phía người phụ nữ kia, kiên quyết không nhìn cô ta thêm một cái nào nữa.
Không thể hiểu được, ngày hôm qua nàng cũng không có phản ứng mạnh như vậy, cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy a!
Gương mặt này của Doãn Tân nàng đã nhìn qua không biết bao nhiêu năm, cho dù là đẹp, cũng đã sớm nhìn đến phát chán. Tuy rằng... tuy rằng trước kia quả thật là chưa từng nhìn thấy bộ dáng mượt mà có lực sát thương của Doãn Tân, mái tóc còn ẩm ướt, lông mi ướt sũng, thậm chí còn có một loại xúc động muốn cho người khác hung hăng thương tiếc.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy bản thân mình quả thật muốn phát điên rồi.
Nàng đã sớm chuẩn bị xong quần áo để tắm rửa, vốn là định sau khi Doãn Tân tắm xong liền đến lượt mình, kết quả cũng chỉ lo phát ngốc, dẫn đến quên mất.
Doãn Tân vẫn như cũ ở phía sau nhìn Triệu Tiểu Tiên, nhìn người kia không có chút động tĩnh nào cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Hôm nay cô ngủ ở đâu?"
"Ngủ... ngủ ở đâu..." Triệu Tiểu Tiên một lúc lâu sau mới phản ứng lại. "Nha, thì ngủ ở trêи sôpha a."
Doãn Tân cười nhẹ một tiếng, cứ thế cười làm cho Triệu Tiểu Tiên cảm thấy áp lực như núi. "Cô xác định?"
Triệu Tiểu Tiên chớp chớp đôi mắt. "Xác định a, có gì mà không xác định?"
Nhưng mà phải nói lại, buổi tối hôm nay nàng nhất định phải quy quy củ củ, kiên quyết không thể lại leo lên giường!
Doãn Tân ngược lại nể tình không nói cái gì nữa, cô đi đến bên bàn tự rót cho bản thân mình một ly nhỏ rượu vang đỏ, sau đó cầm ly rượu đi đến bên người của Triệu Tiểu Tiên.
Rèm cửa ở cửa sổ sát đất chỉ kéo ra một khoảng hở rộng khoảng chừng một mét, nhưng cũng đủ để thấy rõ cảnh đêm rực rỡ ở bên ngoài biệt thự, Doãn Tân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thời điểm quay đầu liền phát hiện cả người Triệu Tiểu Tiên đang căng chặt đến bắt đầu biến đỏ.
"Cô làm sao vậy?" Doãn Tân hỏi.
Ăn ngay nói thật, Triệu Tiểu Tiên cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Doãn Tân bình thường không có xịt nước hoa, trêи người xưa nay luôn luôn nhẹ nhàng dễ chịu không có hương vị gì, nhưng giờ phút này lại tản ra mùi hương sữa tắm nhàn nhạt.
Loại hương vị này không giống với những nhãn hiệu dầu gội thường thấy ở trêи thị trường, ngoại trừ rất dễ ngửi, còn có một loại cảm giác không nói nên lời.
Triệu Tiểu Tiên nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nàng như có như không chạm đến làn da lộ ra bên ngoài của Doãn Tân, nhịp tim dần dần cũng không biết tại sao lại đập nhanh hơn.
...Nàng không phải là bị dị ứng đối với loại mùi hương này chứ?
"Cô đừng đến đây!" Thời điểm Doãn Tân có ý định lại gần thêm một chút, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên vươn tay ra ngăn cản nói.
Nhân tiện đứng dậy cầm lấy quần áo của nàng, bay nhanh vọt vào phòng tắm.
Doãn Tân:...
Tình huống này là như thế nào?
Thật ra so sánh với việc bị dị ứng mùi hương, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên còn có một loại giải thích khác càng đáng sợ hơn —— nàng không phải là huân tâm sắc ɖu͙ƈ, thấy sắc nảy lòng tham đối với Doãn Tân chứ??
Mặc dù đã độc thân tiêu sái nhiều năm như vậy, thực chất không có bất kỳ kinh nghiệm gì, nhưng Triệu Tiểu Tiên từ nhỏ đã thích xem tiểu thuyết, chơi game, không ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy không ít, kiến thức về lý thuyết đạt cấp mười.
Nhưng mà cho dù như thế nào Triệu Tiểu Tiên cũng không hề nghĩ đến, đối tượng đầu tiên làm nàng nảy sinh ɖu͙ƈ vọng, sẽ là cái tên hỗn cầu Doãn Tân a!
Rốt cục nàng đang nghĩ cái gì? Tại sao đột nhiên liền luẩn quẩn ở trong lòng như vậy??
Nhất định là bởi vì mấy ngày nay Doãn Tân giả vờ rất giống người tốt, làm cho bản thân mình buông lỏng cảnh giác, lầm tưởng rằng người này thật sự đối tốt với mình, thậm chí còn thật sự muốn cùng cô ấy vui vẻ sinh hoạt.
Không thể phủ nhận, nếu loại người như Doãn Tân chịu hoàn lương, xác thật cũng là một đối tượng tốt để tiến thêm một bước, về mọi mặt đều không thể bắt bẻ, trong đầu nhảy ra một chút chuyện không thích hợp với thiếu nhi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, có thể sao?
Không có đạo lý a!
Nàng cùng Doãn Tân đã đối nghịch nhau mười mấy năm, đột nhiên liền biến thành như bây giờ, ai mà có thể tin được?
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên thất thần mở ra vòi nước, đầu tiên là bị nước lạnh từ trêи đầu phun ra một cái lạnh thấu tim, sau đó vô cùng lo lắng lại chuyển về phía nước ấm ở bên kia, kết quả lại đột ngột bị một cái nóng ập đến không kịp phòng bị.
Thời điểm Doãn Tân nghe được ở trong phòng tắm liên tiếp truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là trực tiếp buông ly rượu xuống chạy qua bên đó.
"Cô không sao chứ?" Doãn Tân ở bên ngoài nôn nóng hỏi hai tiếng nhưng lại không nghe thấy câu trả lời, liền vội vàng giơ tay lên gõ hai cái, cuối cùng là trực tiếp vặn ra nắm cửa chạy vào bên trong.
"A ——!!!" Triệu Tiểu Tiên không hề che chắn gì cứ như vậy liền hoàn toàn lõa thể ở trước mắt Doãn Tân, tiếng thét chói tai trong nháy mắt lại tăng thêm mười độ.
Bị xỉ vả bằng cả người đầy nước, Doãn tổng ngay sau đó với vẻ mặt sững sờ bị buộc lui ra bên ngoài.