*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau khi bị người khác hôn môi, Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức lâm vào trạng thái chết đứng, mở thật to cả hai mắt, nàng căn bản giống như là không có tâm tư đi chú ý nụ hôn này có cảm giác như thế nào, rồi lại giống như không thể diễn tả được cái cảm giác có một dòng điện truyền từ nơi va chạm, sau đó nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.
Triệu Tiểu Tiên không chịu được cả người liền run sợ, da gà nổi lên thành nhiều tầng.
Nghiêm túc mà nói, đây xem như là nụ hôn đầu của nàng đi?
Lần trước say rượu không tính... Đơn giản chính là, ở bên trong tình huống ý thức thanh tỉnh, hình như đây là lần đầu tiên nàng cùng người khác hôn môi.
Cho dù đối tượng không được như mong muốn, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn không nhịn được xúc động muốn nói một câu: Cái mùi vị này đúng là vui sướиɠ muốn chết!
"Câu trả lời này, cô còn..." Doãn Tân hôn môi xong đôi mắt liền rủ xuống, giống như đang chờ đợi sự phán xét. "Còn có thể hiểu được không?"
Triệu Tiểu Tiên không lên tiếng, mãi cho đến khi Doãn Tân lại một lần nữa nghi hoặc nhìn về phía nàng, đối phương với vẻ mặt vô tội lắc đầu một cái.
Doãn Tân:...
Nha đầu này thật là không hiểu hay là giả ngu?
Đáp án hiển nhiên là vế sau, Triệu Tiểu Tiên xác định được, bản thân mình có một chút động lòng, mặc kệ là đối với Doãn Tân, hay là đơn thuần đối với những chuyện thẹn thùng xấu hổ này.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn còn không muốn thừa nhận, miễn cho bản thân có vẻ quá mất mặt.
Nhưng mà... Chính là Doãn Tân thật sự thích nàng?
Có thể hôn môi với người khác, ngoại trừ bản thân Triệu Tiểu Tiên có cái loại tư tưởng tra nữ này, muốn nhân lúc người khác đang ngủ để mang thai em bé, thì đại khái cũng chỉ có một cách để giải thích, chính là yêu thích.
Triệu Tiểu Tiên vẫn là hiểu được, hơn nữa đột nhiên còn giống như có thể giải thích được, từ khi kết hôn cho đến bây giờ, Doãn Tân đối với nàng có đủ loại khoan dung, kiềm chế cùng cưng chiều.
Nếu đúng là như vậy, Doãn Tân thật đúng là đủ cưng chiều nàng, thậm chí so với hai vợ chồng già đối với nàng còn muốn cưng chiều mãnh liệt hơn một chút.
Triệu Tiểu Tiên lần đầu cảm thấy, việc kết hôn này khả năng cũng không quá thua thiệt.
Nàng nghĩ, vậy thì cứ như Doãn Tân mong muốn đi.
---------------------
Vốn dĩ cứ tưởng rằng sau một đêm phóng túng cùng với thân thể đang mệt mỏi thì hậu quả đại khái sẽ là, ngày hôm sau sẽ bỏ bê công việc hoặc là sẽ thức dậy trễ.
Nhưng mà rất kỳ quái chính là, Doãn Tân chẳng những thức dậy đúng giờ, thân thể từ trước đến giờ còn chưa từng nhẹ nhàng giống như vậy, thật giống như là cái loại mệt mỏi cùng vô lực đêm hôm qua, chỉ là một loại ảo giác.
Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ dùng cái tư thế quen thuộc ôm chặt ở trêи người của Doãn Tân, hơi hơi quay đầu là có thể nhìn được cái gương mặt tròn tròn nho nhỏ kia của nàng.
Một buổi sáng này, tâm tình của Doãn tổng biến hóa rất nhiều lần, đặc biệt là khi nhớ đến chuyện đêm hôm qua, nhớ đến bộ dáng yêu kiều khi Triệu Tiểu Tiên rêи rỉ khẽ kêu tên của cô.
Bãi chiến trường ở trước mặt vẫn còn nguyên vẹn chưa kịp dọn dẹp, ga trải giường đệm chăn thì tán loạn đến rối tinh rối mù, mà hai người các cô liền cứ ngủ ở trong tình cảnh lộn xộn như thế này, Doãn Tân cưỡng chế chứng rối loạn ưa sạch sẽ của mình, cũng không có gây chuyện.
Doãn Tân chỉ nằm thêm trong chốc lát, rồi dự định cẩn thận ngồi dậy, cô sợ nếu cứ như vậy mà nhìn xuống, khả năng sẽ lại xuất hiện thêm một đợt xúc động, như vậy thật sự là không xong.
Nhưng mà sau khi trăm cay nghìn đắng tốn bao nhiêu công sức rốt cục mới từ trong chăn đi ra, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên giống như là bị quấy rối, bất mãn mà di chuyển thân thể, lẩm bẩm một tiếng.
Doãn Tân đứng hình tại chỗ chờ đợi Triểu Tiểu Tiên trong chốc lát, mãi cho đến khi đối phương chịu yên ổn ngừng lại, mới chuẩn bị từ trêи giường đứng dậy.
Kết quả giây tiếp theo liền bị kéo ngã trở về, lúc này quay đầu lại thì mới phát hiện, Triệu Tiểu Tiên không biết từ khi nào đã nắm được áo ngủ mà cô mới vừa cầm lên.
"Ngô... Đi đâu vậy..."
Doãn Tân:...
Vốn dĩ cứ nghĩ là Triệu Tiểu Tiên chỉ đang mơ mơ màng màng nói mớ, đợi nàng tiếp tục ngủ thì được rồi, kết quả Doãn Tân không trả lời nàng, ngược lại nàng càng bướng bỉnh, bàn tay cứ thế nắm chặt cái áo khiến cho nó bị nhăn lại không chịu buông.
Doãn Tân bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tôi phải đi làm."
"Đi làm cái gì a, bây giờ là mấy giờ..." Triệu Tiểu Tiên giơ tay xoa xoa đôi mắt, nhưng sau khi xoa nhẹ một lúc lâu hình như cũng không thấy có hiệu quả, đôi mắt vẫn không mở ra được.
Dứt khoát cứ tiếp tục nhắm, cứ nỉ non nói mớ, mơ hồ không rõ: "Cô nói xem, có thể có em bé hay không..."
Doãn Tân tựa hồ là không thể nào nghe rõ. "Cô nói cái gì?"
"Em bé a..." Ngược lại giọng nói của Triệu Tiểu Tiên thì càng ngày càng nhỏ: "Sẽ có em bé."
Nói xong, ngược lại liền ngủ mất.
Doãn Tân đại khái là ngay cả bản thân mình cũng không biết, giờ này khắc này, ánh mắt cô nhìn Triệu Tiểu Tiên, đã ôn nhu đến không thể nào diễn tả được. Cái loại cưng chiều đột nhiên nảy sinh này, cho dù là cố tình che dấu cũng không thể nào che dấu nổi.
"Sẽ có em bé." Doãn Tân nhỏ giọng nói, cô cúi đầu hôn một cái lên trán của Triệu Tiểu Tiên, rồi sau đó mới thành công cầm lấy quần áo của mình, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tâm tình của Doãn Tân rất tốt, thời điểm gặp người khác cũng sẽ cười nhiều hơn một chút, đám người hầu bị dáng vẻ tươi cười của Doãn tổng lây nhiễm, cảm giác ngay cả cây chổi hoặc là khăn lau ở trong tay, đều đáng yêu đến mức khiến người khác kinh ngạc.
"Chú Tề, chào buổi sáng a."
"Chào buổi sáng, tiểu thư."
Doãn Tân xoay người đi vào bên trong phòng ăn, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ giống như là một hồn ma đứng ở ngay cạnh cửa, bị dọa đến mức thiếu chút nữa là trợn trắng mắt mà game over.
"Làm gì vậy, cô muốn hù chết tôi sao?" Doãn Tân chưa kịp hoàn hồn, hít thật sâu một hơi, ánh mắt tức giận không kêu một tiếng cứ trừng mắt rồi lại trừng mắt nhìn Du Lý đứng ở nơi đó.
Đối phương lại làm như không có quan hệ gì đến mình, chỉ là liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái, căn bản cũng không có trả lời Doãn Tân. "Thoạt nhìn, tâm trạng của cô quả thật không tồi."
Nhắc đến tâm tình đang tốt, tựa hồ trong nháy mắt Doãn Tân liền tha thứ cho sự lỗ mãng của Du Lý.
"Cũng tạm được." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà giọng điệu thì vui sướиɠ không biết bay đến tận nơi đâu. Doãn Tân đi được hai bước thì quay đầu lại. "Ngày hôm nay tại sao cô không chạy bộ buổi sáng?"
"Chạy xong rồi." Du Lý nói xong cũng đi theo về phía trước. "Tìm cô có chút việc."
Chuyện này ngược lại rất kỳ lạ.
Doãn Tân không khỏi nghi hoặc nhìn Du Lý một cái, suy nghĩ một chút rồi đoán: "Thiếu tiền?"
"Không phải."
"Vậy cô còn chuyện gì mà lại có thể nghĩ đến tôi?"
Tuy rằng Doãn Tân có tiền, cũng tự nhận là không có chuyện gì mà cô không thể giải quyết được. Nhưng mà Du Lý này về một trình độ nào đó cũng giống như Triệu Tiểu Tiên, đều là những nhân vật khó đối phó, chủ yếu là sẽ không dễ dàng gì tiếp nhận sự trợ giúp của người khác.
Doãn Tân hỏi xong lại không lập tức nhận được câu trả lời, Du Ly không khỏi cúi thấp đầu, giống như đang cân nhắc một chuyện nào đó không tiện mở miệng, ngay cả cái gương mặt lạnh lùng cả ngàn năm nay không có biểu tình gì kia, cũng hiếm khi xuất hiện cái biểu cảm tương tự giống như là khó mở miệng hay là đau khổ cay đắng, sứt đầu mẻ trán.
"Cô ấy muốn kết hôn."
Doãn Tân kinh ngạc một chút. "Ai?"
Du Lý hít sâu một hơi, ngước mắt nói: "Tôn Viên."
Doãn Tân quả thật là hoài nghi bản thân mình nghe lầm. "Cô còn liên lạc với cô ta??"
"Không có." Du Lý nói: "Cô ấy gửi thiệp mời cho tôi."
Doãn Tân giống như là hơi nhấn mạnh, suy tư một chút: "Có ý gì, cô ta còn có mặt mũi gửi thiệp cho cô, mời cô đi tham dự hôn lễ của cô ta?"
Du Lý: "..."
"Nói thật, tôi vẫn luôn cảm thấy nghề nghiệp của người phụ nữ này chính là lừa gạt kết hôn!" Doãn Tân nói.
"Lừa cái gì?"
"Lừa tiền a!"
Du Lý dừng một chút, sau đó mới nghiêm túc lắc lắc đầu. "Sẽ không."
Doãn Tân quả thật là vừa bực mình vừa buồn cười. "Làm sao mà cô biết là sẽ không?"
Du Lý: "Tôi không có tiền."
"#%#$..." Doãn Tân suýt nữa là mắng chửi người. "Cho nên cô ta mới đá cô a!"
Du Lý ngẩn người một chút, cái biểu tình kia giống như là đang nói "cũng có đạo lý".
Doãn Tân bực bội thở dài, cô ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn. "Tôi cảm thấy cô là một người rất khéo léo, tại sao lại bị thua một vố đau ở trêи tay cái loại phụ nữ này. Cô nói thử một chút, cô bởi vì cô ta..."
Doãn Tân đang nói đột nhiên liền ngừng lại, đại khái là không muốn vạch ra vết sẹo của đối phương. "Bỏ đi, không nói nữa."
Vẻ ngoài của Du Lý thoạt nhìn không hề có một chút gợn sóng, nhưng mà thời điểm Doãn Tân có ý định nhắc lại chuyện xưa vẫn là không tránh khỏi có một chút căng thẳng. Cũng may đối phương đang nói thì đột nhiên ngừng lại, mới có thể chậm rãi lần nữa thở lại bình thường.
Doãn Tân lại nói: "Cho nên cô tìm tôi, là muốn tôi giúp cô việc gì?"
Du Lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên là nói cho rõ, tôi tìm cô không có ý gì khác, chỉ là bởi vì tôi không có bạn bè, trước mắt chỉ có thể nghĩ đến cô."
Doãn Tân:??
Có ý gì.
Đang buồn bực liền nghe Du Lý nói tiếp: "Tôi dự định sẽ tham dự hôn lễ của cô ấy, nhưng mà tôi không muốn đi một mình."
Doãn Tân hình như là có thể hơi hiểu được một chút gì đó. "Vậy tôi đi cũng không thích hợp a, tôi lại không có quen biết cô ta."
"Trêи thiệp mời có ghi, là mời tôi cùng với nửa kia của tôi."
"Khụ khụ..." Doãn Tân thiếu chút nữa là bị một ngụm sữa bò làm cho sặc chết. "Một nửa kia??" Cô kinh ngạc nói: "Ý của cô là muốn tôi giả làm..."
Du Lý trịnh trọng gật đầu một cái.
Doãn Tân: "Không được không được, tôi đã có vợ rồi được chưa?"
Du Lý: "Cô ấy không quen biết cô, nên không sao."
Doãn Tân: "Vậy cũng không được. Tốt xấu gì tôi cũng là tổng giám đốc của Doãn thị, là nhân vật nổi tiếng, cô ta ngày thường không có xem tin tức sao?"
Du Lý: "Không xem."
Doãn Tân: "..."
Đang suy nghĩ xem còn có cái lý do gì có thể cự tuyệt được hay không, Du Lý hình như lại hoàn toàn lý giải được Doãn Tân không có ý định muốn giúp đỡ, cho nên gật gật đầu. "Được thôi."