*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tiểu Tiên sau khi đi vào văn phòng liền bị bỏ rơi ở một bên, Triệu Đông Tuyền hết gọi cuộc điện thoại này lại gọi cuộc điện thoại khác, ngày thường đều là người khác vội vàng đến nhờ Triệu gia giúp đỡ, bây giờ phong thủy luân chuyển, bộ dạng đã hạ thấp không biết bao nhiêu lần, nhưng mà tài chính vẫn cứ chậm chạp không đủ.
Đối với Triệu Hiểu Du thì kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của ba mình thì vẫn cảm thấy áy náy và đau lòng không nói nên lời.
Triệu Tiểu Tiên chua xót đợi trong chốc lát, sau đó tranh thủ lúc thời gian rảnh rỗi, đem tờ chi phiếu đặt lên trêи bàn.
Triệu Tiểu Tiên tuy rằng suy nghĩ phóng khoáng nhưng vẫn cảm thấy có chút nặng nề. Tựa như chuyện bản thân lấy việc hôn nhân ra làm cuộc giao dịch, thật ra nàng đã do dự rất lâu, trước sau cũng không dám nói thẳng ra.
Nhưng mà Triệu Đông Tuyền lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Triệu Đông Tuyền ngơ ngẩn nhìn tấm chi phiếu kia, trong nháy mắt lồng ngực liền lạnh đi, không dám tin tưởng mà run rẩy nói: "Con đã đi tìm Doãn Tân?"
Triệu Tiểu Tiên cúi đầu, một lúc lâu sau mới dám nói một chữ. "Ân."
"Đúng là hồ đồ! Con đang đùa cái gì vậy?" Triệu Đông Tuyền nghe xong liền tức giận, đem tờ chi phiếu nhét trở lại vào trong tay Triệu Tiểu Tiên. "Bây giờ, ngay lập tức đem cái này trả lại cho Doãn Tân, mau đi đi!"
"Không còn kịp rồi!" Triệu Tiểu Tiên rút về tay, tờ chi phiếu màu trắng lơ lửng ở trong không trung một hồi rồi lại trở về trêи bàn. "Con đã ký bản thỏa thuận, không thể đổi ý."
"Bản thỏa thuận gì? Con đã đồng ý với Doãn Tân cái gì?!"
Triệu Tiểu Tiên vẫn cúi đầu như cũ. "Thỏa thuận kết hôn." Nàng nhấp nhấp môi, âm thanh rất nhỏ. "Giống như cô ta đã nói, năm tỷ này, chính là sính lễ."
"..."
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút, giống như là đột nhiên không yên lòng nghĩ đến một vấn đề kỳ quái, ngẩng đầu hỏi: "Chắc là đủ rồi đúng không?"
Tuy rằng tòa nhà trị giá năm tỷ, nhưng vốn dĩ nàng đã có hai tỷ, hơn nữa Triệu gia vẫn còn có chút tài sản, tính toán như vậy chắc là đủ rồi.
Nhưng mà trong mắt Triệu Đông Tuyền, vấn đề trước mắt đâu phải là chuyện có đủ hay không?
Tiền có thể nghĩ cách giải quyết, công ty nếu như bị phá sản thì còn có thể làm lại từ đầu, nhưng Triệu Tiểu Tiên chỉ có một đời này, hạnh phúc hay không cũng chỉ có một đời này.
"Chuyện tiền bạc ba sẽ nghĩ cách khác, con cũng đừng suy nghĩ nữa, còn chi phiếu này đem trả lại cho cô ta..."
"Ai nha, ba!" Triệu Tiểu Tiên cắt ngang lời Triệu Đông Tuyền. "Không còn kịp nữa rồi." Nàng thở dài một hơi. "Việc này suy cho cùng cũng là lỗi của con, nếu không phải do con ngang bướng muốn thể hiện mặt mũi thì cũng không đến mức này..."
Triệu Tiểu Tiên dừng lại một chút, có chút nói không nên lời, ngược lại nỗ lực nở một nụ cười trêи gương mặt hỏng bét. "Dù sao thì ba cứ yên tâm đi, con không có ủy khuất. Tuy rằng con không có thích cô ta, nhưng Doãn Tân cũng không phải là không tốt, lớn lên xinh đẹp lại tài giỏi, còn có gia tài bạc triệu, người khác muốn trèo cao Doãn Tân còn với không tới nữa."
"..."
"Bình thường con chỉ là tức giận nên mới cùng cô ta đấu đá chơi đùa một chút, nhưng rốt cuộc quen biết nhiều năm như vậy, tính tình của người này con rất rõ, cô ta không xấu. Cho dù có tệ đến đâu, bất quá qua hai năm nữa con cùng cô ta ly hôn là được rồi."
Mặt của nàng không đỏ, tim không đập gấp, nói dối một chút, nhưng trong lòng lại nghĩ dù sao cũng là người mà mình không thích, đúng lúc không có gì tốt đẹp để nói.
Triệu Tiểu Tiên lúc đến công ty thật ra cảm xúc cũng không có xấu như vậy, cho dù là cùng Triệu Hiểu Du cãi nhau một trận cũng không có buồn bực như vậy, nhưng mà thời điểm bước ra khỏi văn phòng của Triệu Đông Tuyền lại cảm thấy khổ sở không chịu được.
Đặc biệt là nghĩ đến ánh mắt của Triệu Đông Tuyền khi nhìn mình...
Triệu Tiểu Tiên thậm chí cũng không dám nhớ lại.
Kỳ thật Triệu Hiểu Du có một chút nói không sai, nếu như không phải mình một hai muốn cái tòa nhà kia, mọi chuyện khẳng định sẽ không phát sinh giống như hiện tại.
Ít nhất thì chắc chắn là, mình không cần tình nguyện phải gả cho cái tên hỗn đản Doãn Tân kia.
Thời điểm ngơ ngơ ngác ngác đi đến dưới lầu công ty, tạm thời mới có thể đem những phiền muộn lo lắng trước đó để qua một bên.
Đúng lúc điện thoại của Lạc Đồng An gọi đến, hai người hẹn nhau thời gian, sau đó đi đến một quán cà phê.
Phim ảnh thật sự không có tâm trạng gì để xem, cố ý nói với Doãn Tân như vậy, một phần nguyên nhân thật ra là để che dấu tâm trạng của mình.
Triệu Tiểu Tiên vẫn cảm thấy rất là đau lòng, nói đến cùng cũng chính là vì tiền mà bán đứng bản thân, loại chuyện này đã đạt đến trình độ đả kϊƈɦ cực kỳ nghiêm trọng đến lòng tự tôn và kiêu ngạo của đại tiểu thư luôn sống trong nhung lụa.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Triệu Tiểu Tiên cảm thấy mình sống hèn mọn và khổ sở đến như vậy, như thế này cùng người khác bị bao dưỡng có gì khác nhau?
"Cậu đồng ý với cô ta??" Lạc Đồng An phản ứng khoa trương giống như trong tưởng tượng của Triệu Tiểu Tiên.
Triệu Tiểu Tiên vô lực gật gật đầu, sau khi trải qua một ngày bị đả kϊƈɦ ở khắp nơi, hiện tại người duy nhất có thể làm bản thân mình buông lỏng cảnh giác khi đối mặt chính là Lạc Đồng An, chỉ muốn ủy khuất khóc lớn một hồi.
"Doãn Tân cũng thật là quá đáng!" Lạc Đồng An khϊế͙p͙ sợ rất nhiều, phản ứng kỳ thật so với Triệu Tiểu Tiên tưởng tượng còn lớn hơn một chút. "Làm sao cậu có thể đồng ý với cô ta chứ, vậy cậu... cậu không phải thật sự muốn cùng cô ta kết hôn chứ?!!"
Triệu Tiểu Tiên chống cằm. "Doãn Tân xác thật rất là quá đáng. Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, cũng không phải là cô ta ép mình mua tòa nhà kia, là do tự mình tìm tới cửa, tự nguyện đáp ứng......"
"Cậu còn nói giúp cho cô ta?" Lạc Đồng An hiếm khi tức giận như vậy, trêи hai má thanh tú thậm chí đều hiện lên một tầng lo âu. "Rõ ràng là do cô ta gài bẫy cậu!"
Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ chống cằm không dao động. "Vậy cũng chỉ có thể nói rõ là cô ta thật sự hiểu mình."
Lạc Đồng An: "..."
"Cậu nói thử xem, làm sao cô ta có thể xác định là mình sẽ cùng cô ta nâng giá lên chứ?" Đây chính là chuyện mà Triểu Tiêu Tiên nghĩ không ra. "Cô ta không sợ là mình sẽ bỏ cuộc giữa chừng? Nếu như lúc đó đột nhiên mình không kêu nữa, chẳng phải là cô ta sẽ dùng hơn hai tỷ để mua tòa nhà kia?"
Nhưng ngược lại Doãn Tân giống như nắm chắc tất cả mọi thứ.
Lạc Đồng An đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cô không nghĩ rằng chỉ trong vòng có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, mọi chuyện lại biến chuyển lớn đến như vậy. Cô chỉ cho rằng Triệu Tiểu Tiên cùng Doãn Tân không hợp mắt lẫn nhau, sao có thể dính dáng đến chuyện kết hôn??
Hai người họ làm sao có thể kết hôn chứ?!!
"Không được! Mình phải đi tìm cô ta!"
Triệu Tiểu Tiên vội vàng ngăn lại Lạc Đồng An. "Cậu tìm cô ta làm cái gì?"
"Cậu không thích cô ta, cô ta cũng không thích cậu, vì cái gì cô ta muốn kết hôn với cậu?" Lạc Đồng An thật sự phiền lòng, nếu như Triệu Tiểu Tiên cùng Doãn Tân kết hôn, vậy mình làm sao bây giờ?
"Cần gì quan tâm cô ta muốn cái gi!" Triệu Tiểu Tiên cũng nóng nảy. "Dù sao cô ta có thể cho mình tiền, vậy là đủ rồi!"
Lạc Đồng An: "..."
Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên đầy đau khổ, đôi mắt ngập nước giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi ra. "Mình lại không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn."
"... Chính là cả đời này của cậu, liền bị hủy!"
Triệu Tiểu Tiên cắn môi. "Cậu nói thử xem, có phải sau khi mình cùng cô ta kết hôn, cô ta có thể đối xử với mình tốt hơn một chút hay không..."
------------------
"Triệu Tiểu Tiên thật sự nói như vậy?" Doãn Tân ngồi ở trong xe, đưa tay tiếp nhận cà phê Tôn Ngang mua cho.
Đột nhiên tâm huyết dâng trào, khi đi ngang qua quán cà phê thường đến này liền muốn uống món đặc trưng của quán là cà phê đá kiểu Mỹ, không nghĩ đến thời điểm Tôn Ngang xuống xe đi mua, lại đúng lúc gặp được Triệu Tiểu Tiên nói là muốn đi xem phim.
Mặc dù không đi xem phim, nhưng mà đối tượng đi cùng vẫn như cũ là Lạc Đồng An.
Sau đó Tôn Ngang liền thuận tiện trốn ở một góc gần đó nghe được một đoạn.
Doãn Tân vừa nghe Tôn Ngang thuật lại, thức uống ở trong miệng lại quá đắng.
Một lúc sau Doãn Tân lại nhẹ nhàng khẽ nở một nụ cười. "Cô ấy nghĩ tôi là loại người nào?"
Triệu Tiểu Tiên thật sự cho rằng mình muốn kết hôn là vì muốn tìm cơ hội ngược đãi cô ấy?
Xe còn chưa rời đi, Doãn Tân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cách một khoảng cách, lại cách một cánh cửa pha lê thật dày, nhìn theo hướng Tôn Ngang nói, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được một cái bóng.
Nhưng mà cho dù chỉ là mơ hồ, Doãn Tân vẫn có thể nhận ra được, cái thân ảnh màu hồng phấn kia chính xác là Triệu Tiểu Tiên.
"Thoạt nhìn tôi xấu tính như vậy sao?" Doãn Tân hỏi.
Doãn tổng hỏi vấn đề này có hơi lúng túng, thân là thư ký, Tôn Ngang phải mất một lúc lâu sau mới sắp xếp lại được ngôn ngữ.
Nói như thế nào đây, nếu đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy gương mặt này của Doãn Tân, đoán chừng không có ai là không muốn cùng cô quen biết. Cho đến bây giờ, trong các buổi tiệc rượu, có không ít người xa lạ còn tranh giành nhau đến gần Doãn Tân.
Nhưng đối với những người ở bên cạnh, đều sẽ cố gắng hạn chế qua lại cùng Doãn Tân, ngoại trừ những trường hợp cần thiết phải liên lạc.
Mà những người làm cấp dưới, sau khi trải qua sự áp bức của Doãn tổng, càng hiếm khi mặt đối mặt.
Bởi vì nguyên nhân này nên ở trong công ty có không ít người kính nể Tôn Ngang, bởi vì có thể hầu hạ được Doãn Tân, tuyệt đối không phải là người bình thường.
"Đương nhiên không có." Tôn Ngang vô cùng thành khẩn nói.
Doãn Tân yên tâm thoải mái tiếp nhận lời khẳng định này.
"Nhưng mà cái tên Lạc Đồng An kia rốt cục là chuyện như thế nào, hai người kia thật sự chỉ là khuê mật?" Doãn Tân lại nói.
Hay là thời đểm mình không biết, Triệu Tiểu Tiên đã cùng Lạc Đồng An diễn biến thành một loại quan hệ khác nào đó?
Mới vừa tự hỏi xong, liền nhìn thấy ở bên trong quán cà phê hai người kia đồng thời đứng dậy, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.
Chân mày của Doãn Tân nhíu lại, xuất phát từ tâm lý không tên, cô buông xuống ly cà phê trong tay, cũng tràn trề hào hứng bước xuống xe.
"Không được, nhất định mình phải đi tìm cô ta! Cho dù không thể thay đổi được cái gì, ít nhất cũng phải cảnh cáo cô ta một chút!" Lạc Đồng An không nói rõ lý do liền đi ra bên ngoài, Triệu Tiểu Tiên ở bên cạnh ngăn cản một hồi lâu cũng không cản nổi.
Trước kia Triệu Tiểu Tiên luôn cảm thấy Lạc Đồng An là một người có tính cách thật dịu dàng, có chuyện gì cũng sẽ chiều theo ý mình, nếu như chính mình nói không được hay không thể, cậu ấy đều sẽ nghe theo, khẳng định sẽ không làm.
Chưa từng có một lần nào kiên trì quyết tuyệt giống như ngày hôm nay vậy.
"Cảnh cáo tôi cái gì?"
Nghe vậy Lạc Đồng An dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu một cái, nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng Triệu Tiểu Tiên lại không có dừng lại, thiếu chút nữa là đụng vào người Doãn Tân.
Triệu Tiểu Tiên cũng ngẩng đầu lên, chỉnh lại mái tóc có chút rối loạn của mình, sau đó lui về phía sau hai bước, đột nhiên không kịp chuẩn bị liền nhìn thấy Doãn Tân xuất hiện ở trước mắt.
"Cô... tại sao cô lại ở đây?" Triệu Tiểu Tiên nhíu mày nghi hoặc hỏi, sau đó lại tự mình đưa ra kết luận, buồn bực nói. "Cô theo dõi tôi?!"
Doãn Tân bất đắc dĩ nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái. "Cô có chứng ảo tưởng bị hãm hại sao?"
Vừa nói xong liền cảm thấy không có chút thích thú nào với tình cảnh ở trước mặt, Triệu Tiểu Tiên cùng Lạc Đồng An sóng vai nhau gần như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng hai người kia mới thật sự là một đôi.
Vì thế Doãn tổng sau khi ăn dấm đột nhiên đi về phía trước rồi lại đi thêm một bước, sau đó vươn tay ra đem tiểu thư Triệu gia kéo về bên phía mình...