Ngày mà Giang Yến cầu hôn tôi, tên của tôi leo lên hotsearch.
Mấy triệu người đang mắng tôi:
“Ai mà chả biết họ Châu là người thứ 3.”
“Châu Đan đúng là tâm cơ xảo quyệt.”
“Con đ ĩ mau đi ch.ết đi.”
“Đau lòng Thẩm Doanh.”
Ảnh hậu Thẩm Doanh là tình đầu của Giang Yến, cũng là người bạn gái duy nhất mà anh ta thừa nhận.
Khi còn đi học, Thẩm Doanh và tôi đều rất thích Giang Yến.
Cô ta đã cướp lấy thư tình mà tôi viết cho Giang Yến, cùng với mấy bạn nữ khác bức ép tôi trong nhà vệ sinh.
Bọn họ vây quanh người tôi rồi mắng chửi: “Mày thử đi tiểu đi rồi soi mặt mình xuống đống nước đó để xem có xứng với anh Giang Yến không.”
Thẩm Doanh lấy bức thư tình đó ném vào mặt tôi.
Cô ta mắng tôi: “Đã lùn còn kém cỏi, viết văn thì kém mà cũng dám cướp người của tao.”
Sau đó cô ta ăn cắp bức thư tình của tôi, tỏ tình với Giang Yến trên đài phát thanh trường.
Các bạn học đều nói, thư tình của cô ta như một mối tình yêu thầm sâu đậm.
Không ai biết cô ta là một kẻ lừa đảo, cô ta lấy trộm đi tình cảm của tôi.
Tôi đã lấy đi hết dũng khí để đi nói với Giang Yến, bức thư đó là do tôi viết.
Anh ta đút tay vào túi quần, dựa lưng vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, bộ dạng uể oải nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Doanh không ngờ, một người nhút nhát như tôi cũng dám đi vạch trần lời nói dối của cô ta.
Cô ta mặt mũi đỏ bừng hét lên: “Phương Tiểu Thảo, hạng chót vô dụng như cậu mà cũng nói tôi ăn cắp thư tình của cậu á? Cậu đang kể chuyện cười à?”
Cô ta kéo góc áo của Giang Yến rồi khóc.
Giọng điệu nhỏ nhẹ làm nũng: “Giang Yến, anh đang nghĩ gì đó? Anh không phải tin cô ta rồi chứ?”
Giang Yến khó chịu cau mày.
Ánh mắt anh ta rơi trên người tôi, chậm rãi nói: “Tôi đang nghĩ... thật độc ác.”
Anh ta đột nhiên đưa tay ra, đổ nước trái cây còn lại lên đầu tôi.
Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng cho nước mắt không rơi.
Anh ta cười với tôi: “Đi tắm rửa đi, cô bẩn quá.”
Sau đó, tôi thường xuyên mơ thấy ngày hôm đó.
Cảnh tượng tôi đứng cúi đầu ở đó chỉ biết khóc.
Phương Tiểu Thảo, mày cmn thật sự hèn nhát.
2.
Sau khi Giang Yến tắm xong bước ra, tôi vẫn còn đang lướt weibo.
Anh ta ôm tôi từ sau lưng, những giọt nước từ mái tóc rơi xuống cổ, xuống viền áo tôi.
Tôi sởn cả da gà.
Vào cái ngày mùa đông tôi thôi học, cô ta đẩy tôi vào bồn rửa mặt, tôi suýt chút nữa bị cô ta dìm ch.ết.
Không ai dám giúp tôi bởi vì Giang Yến.
Anh ta có chống lưng, ngay cả học trưởng cũng phải nhìn sắc mặt của anh ta.
Khi các thầy cô nhắc đến anh ta thì đều luôn gọi đùa anh ta là hoàng tử.
Những người mà hoàng tử ghét, có bị ức hiếp cũng là đáng đời.
Hầu như mỗi ngày quần áo của tôi đều bị ướt rồi dính hết vào người.
Vì vậy tôi rất ghét nước.
Đặc biệt khi ở cùng với Giang Yến.
Anh ta đều vùi đầu vào trong tóc tôi, hôn một cái rồi cười: “Lợn thối, đi tắm thôi.”
Tôi véo lòng bàn tay mình, kìm nén sự run rẩy.
Tôi muốn làm nũng với Giang Yến để thoát ra.
Nhưng mà, hình như tôi bị bệnh rồi.
Biểu cảm của tôi nhất định là rất khó coi.
Giang Yến vò rối tóc tôi, ghé sát vào tai tôi nói: “Không phải là em sợ anh đó chứ.”
Tay chân của tôi lập tức lạnh cóng.
Tôi thử mở to miệng, hỏi ngược lại anh ta: “Sao em phải sợ anh.”
Anh ta nghịch tóc tôi, nửa thật nửa đùa cười nói: “Đùa thôi.”
Tôi cố đổi đề tài: “Cư dân mạng nói em không xứng với anh.”
Giang Yến nhíu mày, duỗi ngón tay trỏ dọc theo trán, chóp mũi, môi của tôi, rồi cuối cùng dừng ở vai quai xanh của tôi.
Anh ta lơ đễnh mắng: “Cư dân mạng? Bọn họ bao nhiêu tuổi mà nói chuyện như rắm vậy.”
Giọng nói của anh ta như liều thuốc độc ngọt ngào, không do dự gì mà khen tôi: “Em là trái ngọt ngào nhất trên thế giới này, là con thuyền nhỏ chở đầy kho báu, Châu Đan của anh.”
3.
Tôi và Giang Yến từ lúc bắt đầu, chúng tôi chỉ là giao dịch.
Phụ nữ muốn dây dưa cùng anh ta có rất nhiều, nhưng chỉ có tôi mới thỏa mãi tất cả niềm yêu thích của anh ta.
Đáng cười là, 3 năm gặp lại, anh ta không nhận ra tôi, người phụ nữ mà anh ta ôm ấp mỗi đêm chính là cô gái nhà quê bị anh ta coi như chó.
Bàn tay Giang Yến vuốt v e sau gáy tôi.
Anh ta rung động rồi.
Tôi lộ ra biểu cảm mà anh ta thích nhất, đúng lúc anh ta định hôn thì chuông điện thoại reo lên.
Là Thẩm Doanh gọi đến.
Cô ta nghẹn ngào hỏi Giang Yến: “Anh thật sự không cần em nữa sao...”
Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị ai cướp mất điện thoại, lo lắng kêu to: “Anh Yến, chị Doanh thiếu suy nghĩ nên đã cắt cổ tay rồi.
4.
Khi tôi và Giang Yến đến bệnh viện, Thẩm Doanh đã qua cơ nguy kịch.
Cô ta nhắm mắt, đuôi mắt đỏ hoe, yếu ớt như một chiếc bình hoa.
Tôi yên lặng nhìn cô ta qua một lớp cửa kính.
Lòng hận thù thiêu đốt trong lồ ng ngực tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Đây cũng coi như tôi và cô ta lần đầu tiên gặp lại nhau kể từ lúc tôi thôi học.
Tôi và Giang Yến quen nhau 3 năm rồi, mỗi lần đám bạn bọn họ hẹn nhau, Thẩm Doanh đều sẽ cố ý nói với Gang Yến: “Đây là buổi tụ tập của bạn bè chúng ta, anh có thể tự đến, nhưng không được mang theo người ngoài đến.”
Có lẽ cô ta không ngờ được rằng, tôi thật sự có thể giành được Giang Yến.
Dù sao trước đó Giang Yến theo chủ nghĩa không kết hôn.
Bên ngoài phòng bệnh, Lâm Trác nhìn thấy tôi thì sắc mặt thay đổi.
Anh ta, Giang Yến và Thẩm Doanh là tam giác thép trong giới giải trí, khi còn học đại học 3 người đã chơi cùng nhau.
Anh ta căm phẫn nhìn tôi, hỏi Giang Yến: “Anh Yến, anh đưa cô ta tới làm gì?”
“Nếu không vì cô ta, chị Yến cũng đã không bị thương.”
“Hồ ly tinh.”
Anh ta vừa nói xong thì tung nắm đấm vào đầu tôi.
Tôi rụt cổ theo bản năng.
Nhưng nắm đấm cuối cùng vẫn không hạ được xuống, bởi vì Giang Yến đã đá Lam Trác ngã xuống.
Anh ta xoa đầu tôi, an ủi nói: “Không sao, đừng sợ.”
Sau đó quay đầu nhìn Lâm Trác, lạnh lùng nói: “Sau này gặp mặt thì phải gọi là chị dâu, nếu không thì cút đi cho tôi.”
Tiếng mở cửa vang lên.
Thẩm Doanh đứng trong bóng tối, nhìn tôi và Giang Yến, rồi lại quay sang nhìn Lâm Trác đang nằm dưới đất.
Cô ta cười khổ nói: “Giang Yến, anh rất có oai phong đấy.”
“Tình bạn 10 năm cũng không bằng cô tình nhân nhỏ của anh.”
Cô ta cứ cười rồi bật khóc, che mắt lại, bờ vai run rẩy.
Cuối cùng, vào lúc cô ta ngã quỵ xuống, Giang Yến tiến lên 2 bước ôm cô ta vào lòng.