Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 150: Anh nhìn thấu thì cũng đừng nói ra, hiểu không?



Tưởng Niên có chút d.a.o động.

 

Đương nhiên, cô ấy không muốn bỏ học.

 

Trước đây, cô ấy đã cố gắng rất nhiều, chỉ mong một ngày nào đó sẽ không còn phải dựa dẫm vào ai, hy vọng có thể thay đổi số phận của mình bằng việc học.

 

Mong được sống với đúng phẩm giá.

 

Thẩm Chiêu Chiêu tiếp tục thuyết phục: "Đến bây giờ cậu vẫn chưa nói cho dì là vì cậu biết dì sẽ không đồng ý phải không? Chuyện này không thể giấu mãi. Nếu tuần sau cậu vẫn không đi học, chắc chắn cô chủ nhiệm sẽ nói chuyện với dì."

 

"Cảm ơn các cậu, tớ sẽ suy nghĩ kỹ càng." Tưởng Niên cũng không nói sẽ quay lại trường học.

 

Trên đường trở về, Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được nói: "Các cậu nghĩ cậu ấy có quay lại trường học không?"

 

Chu Hoài Vũ nhún vai nói: "Đó không phải là việc của chúng ta. Những gì cần nói thì chúng ta đã nói hết rồi, có nghe hay không là việc của cậu ấy." Mối quan hệ của họ và Tưởng Niên chỉ ở mức bình thường, hầu như không nói chuyện nhiều.

 

Nếu không có cô gái này, có lẽ họ cũng không chú ý đến sự tồn tại của cô ấy trong lớp.

 

Đối phương có đi học hay không, không phải là điều họ quan tâm!

 

Cố Thừa Châu cũng nói: "Việc quay lại hay không là quyết định của cậu ấy, những gì chúng ta có thể làm thì cũng đã làm rồi, giờ chỉ còn chờ lựa chọn của cậu ấy thôi."



 

"Thật ra chuyện này cũng không thể trách cậu ấy được. Nếu là tớ, có lẽ tớ cũng không muốn đến trường." Thẩm Chiêu Chiêu thở dài.

 

Tình cảnh của Tưởng Niên rất khó xử, lại còn bị người khác sỉ nhục ngay trước mặt, nếu là cô, có lẽ cô cũng khó mà đối mặt với ánh mắt của mọi người.

 

Nhưng không ai có thể lựa chọn gia đình, ba mẹ sinh ra mình.

 

Lúc này, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng may mắn, cô có một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương mình.

 

Mặc dù có thể không giàu có và quyền lực như những người khác nhưng ít nhất, họ hết lòng yêu thương cô, để cô lớn lên mà không phải lo lắng gì.

 

Trời đã tối, mọi người phải về nhà.

 

Chu Hoài Vũ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, nhà cậu ở đâu? Có cần anh đây đưa cậu về không?"  

 

"Không cần đâu! Tớ đi cùng Ý Ý, tớ về với anh ấy là được." Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng nói.

 

Dù việc cô quen biết Thịnh Trử Ý đã bị bại lộ nhưng cô vẫn không dám để người khác biết họ sống cùng nhau.

 

"Thế à!" Chu Hoài Vũ tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy thì chỉ có thể gặp lại nhau vào ngày kia thôi!"

 



Cố Thừa Châu cũng cười với hai người, nói: "Cuối tuần gặp lại!"

 

Đối phương có một đôi mắt hồ ly rất đẹp, mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Chiêu Chiêu luôn cảm thấy đối phương đã biết điều gì đó.

 

Không biết có phải vì cô chột dạ hay không.

 

Nhìn hai người lần lượt lên taxi rời đi, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức hỏi Thịnh Trử Ý: "Ý Ý, tối nay chúng ta ăn gì? Hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?"

 

Thịnh Trử Ý: "Anh còn tưởng tối nay em sẽ không có khẩu vị."

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Em là người sẽ vì người khác mà tự làm khổ mình sao? Việc không ăn vì người khác là điều tuyệt đối không thể xảy ra."

 

"Em muốn ăn gì?" Thịnh Trử Ý hỏi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Thịt nướng đi, em cảm thấy mình cần thứ gì đó ngon ngon để xoa dịu tâm trạng chán nản!"

 

Thịnh Trử Ý: "Em có chắc là không phải vì em thèm ăn đấy chứ?”

 

Thẩm Chiêu Chiêu liếc xéo anh, nói: "Anh nhìn thấu thì cũng đừng nói ra, hiểu không?"

 

Thịnh Trử Ý nhếch mép cười: "Đi thôi! Tình cờ anh biết gần đây có một quán thịt nướng rất ngon."