Tần Tố Tâm cười cắt ngang hai người, nhìn Thịnh Trử Ý, thúc giục nói: "Ý Ý, không phải con đã chuẩn bị quà cho Chiêu Chiêu sao? Còn không mau lấy ra đi."
Thịnh Trử Ý lúng túng lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Đây, sinh nhật vui vẻ!"
Thẩm Chiêu Chiêu tò mò mở hộp ra, bên trong có một chiếc dây chuyền có khóa nhỏ bằng vàng, rất tinh xảo, phía trên còn khắc chữ Thẩm Chiêu Chiêu.
Tần Tố Tâm cố ý tìm người làm đồ vật này.
Thịnh Trử Ý cũng có một chiếc giống hệt, chỉ là phía trên khắc chữ Trử Ý.
"Oa! Đẹp quá!"
Thẩm Chiêu Chiêu rất thích, nóng lòng muốn mẹ Chiêu Chiêu đeo cho cô.
Sau đó cô lấy từ trong túi ra món quà mà cô đã đặc biệt chuẩn bị cho Thịnh Trử Ý, nói: “Em cũng chuẩn bị một món quà cho Ý Ý, hai người chúng ta mỗi người một cái.”
Đó là hai con búp bê bằng nhựa, được thiết kế giống Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu.
Không thể nói giống hệt nhau, chỉ giống ít nhất bảy mươi phần trăm.
Cô đưa búp bê bé trai cho Thịnh Trử Ý, còn mình thì giữ búp bê bé gái.
Mặc dù nó không có giá trị bằng chiếc dây chuyền có khóa vàng mà Ý Ý tặng cho cô nhưng cô đã tự tay chọn cái này.
Tần Tố Tâm giơ điện thoại lên quay lại, cười khoa trương nói: “Trông hai đứa giống như đang trao đổi tín vật đính hôn vậy?” Nhìn hai bạn nhỏ trao quà, bà dường như thấy được cảnh hai người trao nhẫn cưới khi kết hôn.
“Đừng nói vậy, đúng là có chút giống thật.”
Từ khi hai người nhận làm thông gia, Thư Nhiễm hận không thể trực tiếp đóng gói con gái mình ném sang nhà bên cạnh, tốt nhất là có thể khiến cô bận tâm làm bài tập về nhà và học phụ đạo.
Trong suốt quá trình, ba Thịnh cười vui vẻ, nhưng ba Chiêu Chiêu lại cảm thấy có chút không vui.
Có chút khó chịu, nhưng không nhiều!
Suy cho cùng, nếu con gái ông và cậu bé nhà bên ở bên cạnh nhau, thấy thế nào cũng là nhà mình chiếm tiện nghi hơn.
Thịnh Trử Ý âm thầm liếc mắt, mẹ anh thật nhiều chuyện!
Anh hoài nghi, có phải vì Thẩm Chiêu Chiêu ở cùng mẹ anh quá lâu nên cô mới nhiều chuyện như mẹ anh không.
Còn có con búp bê Thẩm Chiêu Chiêu tặng cho anh, anh không nhịn được nhớ tới người làm kẹo ở cổng trường mẫu giáo.
Cái đó, cái đầu mà anh đã cắn đứt.
Tuy không thích nhưng anh vẫn cẩn thận cất con búp bê đi.
Ăn trưa xong, cả nhà ra biển chơi.
Thẩm Chiêu Chiêu trở về phòng, mặc bộ đồ bơi mẹ Chiêu Chiêu đã chuẩn bị cho cô.
Viền đồ bơi màu hồng, cô rất thích.
Chờ ở cửa khách sạn một lúc, cô nhìn thấy Thịnh Trử Ý bị Tần Tố Tâm kéo ra khỏi phòng, anh mặc một chiếc quần bơi nhỏ có hình siêu nhân.
Nhìn từ xa cũng có thể cảm thấy anh đang không vui.
Rõ ràng anh đã chuẩn bị áo bơi và quần bơi xẻ tà, trông rất ngầu, không biết mẹ anh đã thay chúng từ khi nào.
Thịnh Trử Ý cảm thấy rất trẻ con, có chút xấu hổ.
Tần Tố Tâm có chút dở khóc dở cười, chỉ là một cái quần bơi thôi mà, tiểu tử thúi này còn thẹn thùng như vậy.
Đương nhiên, bà sẽ không thừa nhận, bà chính là cố ý.
Dù sao, niềm vui khi chải chuốt cho con trai.... Mấy ai hiểu được?!!
Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy anh liền chạy tới nắm tay anh, nói: "Ý Ý, chúng ta mau đi chơi thôi!”
Lúc đầu Thịnh Trử Ý có chút không thoải mái, nhưng lúc nhìn thấy rất nhiều cậu bé mặc quần bơi giống mình trên bãi biển, anh mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
Mùa này, người đến bãi biển rất nhiều, Tần Tố Tâm đeo phao bơi cho hai bạn nhỏ, dặn hai người chỉ có thể ở chỗ nước cạn, rồi thả hai người đi chơi.
Lúc đầu, hai người hoàn toàn chỉ chơi ở vùng nước nông gần bờ, nhưng trong khi chơi, họ vô tình càng ngày càng rời xa bờ.
Lúc Thịnh Trử Ý nhận ra thì hai người đã tới rìa vùng nước nông.
"Thẩm Chiêu Chiêu, chúng ta trở về đi." Thịnh Trử Ý vô cớ có chút bất an.
"Anh nói cái gì?”
Thẩm Chiêu Chiêu hưng phấn chơi đùa trong nước, nhất thời không nghe rõ anh đang nói cái gì.
Đúng lúc này, sau lưng cô có một đợt sóng đánh vào, Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp bị cuốn vào trong sóng, hoảng sợ hét lên.