Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 58: Quần áo không ghét bỏ con xấu đâu!



Nghỉ hè trôi qua rất nhanh.

 

Tới gần khai giảng, Thẩm Chiêu Chiêu gọi mẹ Chiêu Chiêu, người đang chuẩn bị đi làm.

 

"Mẹ ơi, sắp khai giảng rồi, mẹ mua cho con bộ quần áo mới đi!"

 

Mẹ Chiêu Chiêu: “Không phải năm ngoái mua rồi sao? Năm nay con vẫn có thể mặc được.”

 

Thẩm Chiêu Chiêu: “Quần áo năm ngoái đã cũ rồi, nhìn không đẹp.”

 

Mẹ Chiêu Chiêu vội vàng đi ra ngoài, nói với cô: "Con cứ mặc đi, quần áo không ghét bỏ con xấu đâu."

 

Thẩm Chiêu Chiêu:......

 

Cái miệng 37°C của mẹ cô, sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy?

 

"Ba!" Thẩm Chiêu Chiêu lại quay đầu nhìn ba Chiêu Chiêu.

 

"Mọi việc trong nhà chúng ta đều do mẹ con định đoạt, đều theo mẹ con!" Ba Chiêu Chiêu vừa nháy mắt với con gái vừa nói.

 

Đợi đến khi mẹ Chiêu Chiêu đi ra ngoài, ông lập tức đào kho bạc nhỏ của mình, nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Đi thôi, ba sẽ dẫn con đi mua quần áo."

 

"Ba, vẫn là ba tốt với con nhất!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức vui vẻ chạy về phía ba, nắm tay ba cô, nũng nịu nói.

 

Hai cha con vui vẻ ra ngoài.

 



Trên đường mang quần áo mới trở về, Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc.

 

“Nếu mẹ con hỏi thì sao?”

 

Chẳng phải kho bạc nhỏ của ba cô sẽ bị lộ sao?

 

Ba Chiêu Chiêu: "Nói là con mua năm ngoái? Chắc mẹ con không nhớ con có bao nhiêu bộ quần áo đâu nhỉ? Ba con đã gom hết tiền dành dụm ra rồi, con không thể phản bội ba đâu nhé."

 

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu nói: “Được, cùng lắm thì con sẽ nói con ra ngoài nhặt rác rồi đổi tiền mua thôi.”

 

"Ba thấy hay đó!"

 

Mắt ba Chiêu Chiêu sáng lên, như thể đột nhiên tìm ra bí quyết làm giàu nào đó, ông nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Con gái à, con xem, dù sao mỗi ngày con đều ở nhà, cũng không có việc gì để làm, hay là con ra ngoài đường xem ở ven đường có chai nước nào để nhặt không?? Kiếm được một ít cũng không sao, dù sao ba con tiết kiệm được chút tiền cũng không dễ dàng gì."

 

Thẩm Chiêu Chiêu: ! ! !

 

Không phải ba muốn cô đi nhặt rác thật đó chứ?

 

Ngày đầu tiên bước vào trường trung học cơ sở.

 

Thẩm Chiêu Chiêu hiếm khi dậy sớm, sáng sớm đã chạy đến nhà Thịnh Trử Ý đợi anh.

 

"Ý Ý, anh nhanh lên đi!"

 

Không phải cô đột nhiên yêu thích việc học, mà là cô nóng lòng muốn biết chuyện xếp lớp.



 

Hai người đẩy xe đạp ra ngoài.

 

Vừa vào trường, Thẩm Chiêu Chiêu khóa xe lại, sốt ruột chạy về phía bảng thông báo.

 

Trước bảng thông báo đã có rất nhiều người tụ tập, Thẩm Chiêu Chiêu mãi mới kéo Thịnh Trử Ý chen vào.

 

Danh sách lớp được dán cao một chút, Thẩm Chiêu Chiêu đứng kiễng chân, từ hàng thứ nhất của tờ thứ nhất nhìn xuống.

 

Nhìn thoáng qua, cô tìm thấy tên của Thịnh Trử Ý ở hàng đầu, sau đó tìm từ trên xuống dưới, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy tên của mình ở hàng giữa.

 

"Nhìn nè Ý Ý, chúng ta được xếp vào cùng một lớp đó. Chúng ta đều được xếp vào lớp 1." Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ quay lại, nắm lấy tay Thịnh Trử Ý.

 

Cả hai người đều rất đẹp, Thẩm Chiêu Chiêu vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.

 

Cậu thiếu niên bên cạnh nghiêng đầu, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chào cậu, tớ là Lục Tục, cũng học lớp 1, về sau chúng ta sẽ là bạn cùng lớp.”

 

"Xin chào, bạn học Lục, tớ tên là Thẩm Chiêu Chiêu!" Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười chào đối phương.

 

Thịnh Trử Ý chỉ biểu lộ nhàn nhạt, gật đầu với đối phương.

 

Lục Tục hơi kinh ngạc, bạn học mới này lạnh lùng quá!

 

Cậu còn định nói gì nữa thì nhìn thấy một bóng người khác chen vào bên cạnh.

 

"Chiêu Chiêu.” Người đó tiến tới nắm lấy tay Thẩm Chiêu Chiêu, "Mau xem giúp tớ, xem tớ được xếp vào lớp nào?”