Được Các Anh Trai Chiều Chuộng Tôi Trở Nên Ngang Tàng

Chương 66: Không Có Gì Đẹp, Doãn Doãn



Bùi Doãn Ca hoàn hồn, "Anh sao sao lại đến đây?"

"Bên trong ồn."

Người đàn ông thân cao chân dài, tây trang màu đen cắt may tỉ mỉ, nhìn qua lười biếng lại tự phụ. Đôi mắt nhạt màu ngả ngớn đảo qua, có thể làm hai chân nhũn ra.

Đây là khí chất mà nam sinh vườn trường không có cách nào so sánh.

"Cô bé, em là nhặt được?"

Người đàn ông ghé sát vào, không chút để ý đánh giá cô, từ giọng khàn khàn đến gợi cảm.

"...... Không phải."

Bùi Doãn Ca hình như ngửi thấy trên người anh có mùi rượu khó phân biệt, chần chờ một lát, "Anh, có phải anh ......" Uống rượu không?

Lời còn chưa nói xong.

Cô đã bị âm thanh cách đó không xa đánh gãy lời.

"Kiều Kiều con đừng đi! Con đi rồi, mẹ phải làm sao bây giờ?"

Tần Hữu Kiều khóc lóc từ đại sảnh chạy ra, không cẩn thận ngã trên mặt đất. Tần mẫu nôn nóng đuổi theo.

Vội vàng nâng cô ta dậy, nhìn mà đau lòng.

"Kiều Kiều, ngã có đau không!?"

"Mẹ, con không phải người Tần gia. Con chỉ là người ngoài!"

Tần Hữu Kiều khóc không thành tiếng.

Tần mẫu ôm Tần Hữu Kiều, "Sẽ không, Kiều Kiều vĩnh viễn là con gái duy nhất của ta."

"Kiều Kiều, ba nuôi con mười chín năm, sao có thể coi con như người ngoài?"

Tần phụ từ trước đến nay trầm ổn, cũng lộ ra khẩn trương đối với Tần Hữu Kiều.

Cách đó không xa.

Một màn gia đình hòa thuận này, rơi hết vào trong mắt Bùi Doãn Ca.

Bùi Doãn Ca vẫn cong môi, ý cười không đạt đáy mắt.

Lại không chú ý tới.

Đôi mắt người đàn ông bên cạnh sâu xuống, ánh mắt nhàn nhạt, mang theo công kích không hiểu thấu.

Ngay sau đó.

Anh vươn ngón tay thon dài kéo mũ liền áo của Bùi Doãn Ca xuống.

Không đợi Bùi Doãn Ca phản ứng, mũ đã che khuất hơn nửa mặt cô.

Tầm mắt cũng bị che lại.

Chỉ nghe thấy người đàn ông không chút để ý nói, có chút từ tính, lại có chút làm tim ngứa.

"Nhìn cái gì? Đẹp hơn anh sao?"

Bùi Doãn Ca trời sinh có chút sợ tối, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ lộ ra hàm dưới tinh xảo.

Ánh mắt anh vừa lúc dừng lại ở cánh môi hồng nhuận của cô.

Hơi không chú ý.

Bùi Doãn Ca theo bản năng bắt lấy vạt áo Hoắc Thời Độ, kéo anh đến gần.

Sau đó.

Cô vừa định gỡ xuống mũ, tay lại bị anh nắm lấy.

Hơi dùng sức, Bùi Doãn Ca liền theo quán tính, đâm vào ngực rắn chắc của anh

"Anh......"

Bùi Doãn Ca ngửa đầu, lại nhìn không thấy Hoắc Thời Độ nhếch môi, ánh mắt dừng ở trên người cô không chút che giấu.

Cô nghe thấy tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai.

"Không có gì đẹp, Doãn Doãn."

Ngón tay thon dài của anh, lười nhác thân mật giữ chặt cổ cô.

Xương sống Bùi Doãn Ca cảm thấy tê cóng không rõ lý do, thân mình mềm nhũn.

Thiếu chút nữa không đứng vững.

Người đàn ông này hôm nay sao lại thế này??

Quyến rũ không dứt!??

Cách đó không xa.

Tần Hữu Kiều mới vừa được vợ chồng Tần gia trấn an đáy mắt cất giấu đắc ý, muốn tìm kiếm hình bóng Bùi Doãn Ca.

Lại không nghĩ nhìn đến bên kia Bùi Doãn Ca trên đầu đội mũ che mặt, mới vừa đứng vững, một tay còn đặt trên eo của người đàn ông.

Người đàn ông đẹp trai cao quý, ánh mắt nhìn thẳng Bùi Doãn Ca.

Như là cố ý trêu đùa.

Không khí không có bất luận cái gì trầm trọng.

Càng không có thấy, bộ dáng chật vật của Bùi Doãn Ca.

Tức khắc.

Tần Hữu Kiều sắc mặt càng thêm khó coi, trong lòng ghen tuông quay cuồng, ghen ghét dữ dội.

Bùi Doãn Ca trước kia để ý nhất là thái độ của vợ chồng Tần gia.

Nhưng bây giờ.

Lại có thể tán tỉnh người đàn ông khác, một chút cũng không để bụng!?