Được Các Anh Trai Chiều Chuộng Tôi Trở Nên Ngang Tàng

Chương 73: Em Thích Giống Như Anh Vậy



Edit by Augenstern

Bùi Doãn Ca quét mắt nhìn ả.

Ánh mắt người phụ nữ trốn tránh, lại rất nhanh ngẩng đầu đối diện Bùi Doãn Ca, có vẻ đắc ý.

Ai ngờ.

Ngay sau đó người đàn ông ngữ khí nhẹ nhàng.

“Tằng Húc, kết toán tiền lương hôm này cho cô ta. Về sau không cần tới dạy.”

Tức khắc, sắc mặt người phụ nữ biến đổi, đột nhiên nhìn về phía Hoắc Thời Độ. Vì sao còn chưa suy nghĩ cẩn thận, vì sao người bị đuổi là ả!

“Độ gia, cái sai này…… Không phải tôi.” Người phụ nữ ngữ khí ủy khuất.

Ánh mắt Hoắc Thời Độ dừng trên sách bài tập một hồi,  “Vừa rồi cô dạy em ấy câu nào?”

Người phụ nữ nói, “Câu cuối cùng.”

“Đây là đáp án của cô?”

Hoắc Thời Độ mặt mày lười biếng, lộ ra ý lạnh, nguy cơ tứ phía.

Người phụ nữ ngơ ngác, sau đó nhìn câu hỏi mấy lần, mới phát hiện mình tính sai rồi......

Trong mắt người phụ nữ hiện lên sợ hãi, sắc mặt xanh đỏ đan xen, vội vàng giải thích, “Độ gia, đây, đây là ngoài ý muốn.”

Hoắc Thời Độ cầm lấy hộp thuốc, tản mạn ngồi ở sô pha, tiếng nói vừa trầm thấp vừa từ tính, “Đứa trẻ nhỏ, em lên lầu trước đi.

Lát nữa anh cũng muốn nói chuyện với em.”

Bùi Doãn Ca nheo mắt, luôn cảm thấy, tai ương sắp ập đến.

Mỗi lần Hoắc Thời Độ gọi cô như vậy, đều có chuyện không tốt xảy ra.

“Vâng.” Bùi Doãn Ca tự giác lên lầu.

Sau đó.

Không khí càng thêm trầm mặc đông lạnh.

Ánh mắt người đàn ông lười nhác, đuôi mắt nhếch lên quyến rũ, bấm tay lên điếu thuốc, bộ dáng không chút để ý lại làm người khác không dám thở mạnh.

Người phụ nữ đáy mắt trồi lên sợ hãi, nhịn không được ôn nhu, “Độ gia, ngài lại cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ dạy tốt cho tiểu thư.”

Nhưng mà.

Hoắc Thời Độ đáy mắt không mang theo gợn sóng quét mắt nhìn ả, nhàn nhạt hỏi, “Cô cảm thấy, cô giống gia sư?”

Trong khoảnh khắc.

Mặt người phụ nữ trắng bệch cả người cứng đờ!

Tằng Húc bên cạnh, càng là lạnh sống lưng.

Dù sao, nhiệm vụ này là Độ gia giao cho mình hoàn thành......

Quả nhiên.

Ngay sau đó.

Người đàn ông nhấc lên mí mắt, ánh mắt áp bách mà lại nguy hiểm, “Tằng Húc, đây là chuyện cậu làm cho tôi?”

Tằng Húc da đầu đã tê rần, lại lập tức đi đến trước mặt Hoắc Thời Độ, cúi đầu thừa nhận.

“Độ gia, thực xin lỗi. Đây là tôi sai!”

“Chuyện như hôm nay, tôi không muốn xảy ra lần hai.”

Nói xong, Hoắc Thời Độ liền đem điếu thuốc ấn tắt, quay đầu lên lầu.

Mà người phụ nữ thần sắc khó khăn, còn chưa khôi phục tinh thần từ trong sợ hãi.

Tưởng tượng đến ánh mắt vừa rồi của anh, ả liền có chút đứng không vững, phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.

“Vâng, cô cũng nên rời đi rồi.”

Giọng Tằng Húc đánh gãy suy nghĩ của ả, lại nghe thấy hắn lạnh lùng nói, “Chuyện ở đây, nếu là người có đầu óc, thì nên biết có nên nói ra ngoài hay không.”

Người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, “Tôi, tôi hiểu rồi.”

Bạn đang đọc truyện tại Truyen Moi .org

……

Lầu hai.

Bùi Doãn Ca tay chống đầu, bắt đầu làm bài tập về nhà với mong muốn sống sót.

Nhưng không lâu, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng mở ra.

Bùi Doãn Ca buông bút, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thời Độ, đuôi mắt xinh đẹp đến khó tin.

“Anh.”

Hoắc Thời Độ nâng mắt nhìn cô, ngồi ở đối diện cô, dưới quần tây, đôi chân thon dài tùy ý vắt lên.

Cánh tay anh buông lỏng dựa vào tay cầm, ngồi gần sát cô.

Bùi Doãn Ca bên tai tê tê dại dại, anh cười nhẹ, “Đứa trẻ nhỏ, nói cho anh nghe, em thích gia sư như thế nào.”

Người đàn ông tư thái có chút không để ý, nhưng Bùi Doãn Ca chắc chắn cảm giác được, vấn đề này không dễ trả lời.

Đây là vấn đề đòi mạng.

Một lát sau.

“Em thích giống như anh vậy.”