Được Các Anh Trai Chiều Chuộng Tôi Trở Nên Ngang Tàng

Chương 91: Gấu Nhỏ Rất Đáng Yêu, Em Mang Nó Đi Được Không?



Lúc này.

Lục Viễn Tư vừa rời khỏi trường học, nhìn thấy chính là một màn này.

Lục Viễn Tư lần đầu tiên nhìn thấy bạn cùng bàn của mình luôn luôn làm càn không kiềm chế được trầm mặc, mặt không cảm xúc, sâu trong đáy mắt lộ ra mâu thuẫn.

Lục Viễn Tư nhịn không được nắm tay, lại bật cười.

Món quà này, đúng là có chút không thích hợp với bạn cùng bàn.

Không bao lâu.

Bùi Doãn Ca cũng mở miệng, mỉm cười, "Cảm ơn, nhưng mà em không thích loại đồ chơi này, vẫn là đưa người khác đi."

Lúc này, Bùi Doãn Ca còn tưởng rằng, Tần Ngộ lại chuẩn bị món quà giống với Tần Hữu Kiều cho mình.

Bất quá, Bùi Doãn Ca cũng thật sự là không thích.

Đặc biệt là loại gấu ngu ngốc này cô không thể chạm vào.

"Không được, đây là đặc biệt mua cho Ca Nhi." Tần Ngộ một ngụm cự tuyệt, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nghiêm túc.

Hắn hơi hơi cúi người, nhìn thẳng Bùi Doãn Ca, giọng nói nhẹ nhàng như làm nũng, "Ca Nhi, gấu nhỏ rất đáng yêu, em mang nó đi được không?"

Dứt lời.

Trong khoảnh khắc!

Lý trí của nữ sinh xung quanh đóng băng rồi, thiếu chút nữa nhịn không được mà thét chói tai.

Anh trai thần tiên từ đâu ra, sao có thể đáng yêu như vậy!?

Thanh máu muốn tụt về không!!!

Mà lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Tần Lãng lập tức đen lại, vừa chua ngoa vừa ghen ghét.

Ha hả.

Quay nhiều phim thần tượng thì ghê gớm lắm sao??!

Còn dám trêu chọc chính em gái ruột của mình! Tần Ngộ, cái tên khốn khiếp này!!!

"......"

Mí mắt Bùi Doãn Ca khẽ động, cảm giác được ánh mắt mãnh liệt sau lưng, càng muốn phân rõ ranh giới với con gấu ngu ngốc này.

"Không đi ăn cơm sao?" Bùi Doãn Ca như có như không đánh gãy lời Tần Ngộ.

Mà Tần Ngộ vừa nghe, tâm tình ngược lại là càng tốt.

Ca Nhi hẹn mình ăn cơm.

Bốn bỏ năm lên, Ca Nhi đã tha thứ cho mình!!

"Được, anh đã đặt nhà hàng rồi."

Nói xong, Tần Ngộ lại cố ý vô tình liếc mắt nhìn Tần Lãng, cười đến văn nhã ôn hòa, "Chẳng qua, chỉ đặt trước hai chỗ."

Tần Lãng: "......"

Có người có thể mất nhân tính hơn Tần Ngộ sao?

"Anh hai, anh muốn đi cùng với Bùi Doãn Ca sao?"

Tần Hữu Kiều nắm chặt nắm tay, đè nén lửa giận dưới đáy mắt, ghen ghét đến mức sắp mất lý trí.

Anh hai luôn thờ ơ với cô ta.

Lúc trước, cô ta luôn muốn anh hai đưa bản thân đi gặp bạn bè, nhưng anh hai luôn đổi chủ đề, chưa bao giờ đồng ý.

Nhưng bây giờ, anh hai vậy mà tự mình đến đón Bùi Doãn Ca?!!

Còn mua quà cho Bùi Doãn Ca, dỗ Bùi Doãn Ca như vậy........

Cho dù là cô ta trước kia, cũng chưa từng được đối xử như vậy.

"Không phải rất bình thường sao? Tôi chỉ có một em gái ruột, luôn muốn cưng chiều hơn mà thôi."

Ai ngờ, Tần Ngộ xốc xốc mí mắt, từ từ nói.

Mà lời này, trực tiếp làm Tần Hữu Kiều sắc mặt trắng bệch. Những người xung quanh nghe xong càng choáng váng và bối rối hơn.

"Tần Ngộ có ý gì? Cái gì gọi là chỉ có một em gái ruột? Đây là nói Bùi Doãn Ca sao??"

"Hình như là...... Nhất định là chúng ta nghe nhầm rồi."

"Không có khả năng, Tần Ngộ khẳng định không có ý này. Tần Hữu Kiều không phải nửa đường mới vào Tần gia, người ta là từ nhỏ đã lớn lên ở Tần gia, là thiên kim hàng thật giá thật!"

Tần Hữu Kiều từ nhỏ đến lớn luôn là tiêu điểm của mọi người, tự nhiên cũng sẽ có người ủng hộ.

......

Tiếng nghị luận của đám người rất nhỏ, nhưng lại bị Tần Lãng đứng gần nghe thấy.

Tần Lãng nhíu mày, đáy mắt lộ ra lạnh lẽo. Vừa định lên tiếng lại nghe thấy tiếng Tần Ngộ hỏi.

"Cánh tay em bị sao vậy?"

Tần Lãng theo bản năng quay đầu lại, thấy Bùi Doãn Ca cũng đang nhìn cánh tay mình, lập tức khẩn trương.

Nhưng vài giây sau, ánh mắt Bùi Doãn Ca dịch chuyển, làm cho Tần Lãng cảm thấy trống vắng.

"Em không sao."