Được Các Anh Trai Chiều Chuộng Tôi Trở Nên Ngang Tàng

Chương 94: Doãn Doãn, Đến Ngồi Cạnh Anh



Edit by Augenstern

Tiếp theo.

Làm Tần Ngộ khó tin nhất chính là người đàn ông đối diện tùy ý cởi hai cúc áo, sau đó thản nhiên lên tiếng.

"Ừ."

Tần Ngộ: "!??"

Độ gia, cậu có biết cậu đang trả lời cái gì không!??

Chỉ chốc lát sau.

Bùi Doãn Ca nhìn Tần Ngộ, sau đó nhìn về phía Hoắc Thời Độ, như là đột nhiên hiểu ra, tình huống bây giờ là như thế nào.

Thì ra hai người này đã sớm quen biết. Cho nên khi đó, Hoắc Thời Độ mới mang cô về.

"Ca Nhi, hai người......"

Tần Ngộ quay đầu nhìn về phía Bùi Doãn Ca, còn chưa hỏi xong, liền nhìn thấy Bùi Doãn Ca cười như không cười, tức khắc liền ngậm miệng.

"Thì ra là như vậy."

Bùi Doãn Ca đôi mắt khẽ cong, giọng điệu giống bình thường, lại không hiểu sao làm Tần Ngộ luống cuống.

Xong rồi.

Ca Nhi tuyệt đối là tức giận!!

Mà lúc này.

Bùi Doãn Ca cũng không nói thêm gì, chỉ chọn một vị trí rồi ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp, vân đạm phong khinh.

*Vân đậm phong khinh: Thờ ơ, lạnh nhạt.

Cô mở miệng nói, "Ăn cơm trước đi."

"Được."

Tần Ngộ gật đầu, khẩn trương ngồi ở bên cạnh Bùi Doãn Ca, lại nhịn không được trộm nhìn mắt cô.

Hành động này, đồng thời cũng làm Hoắc Thời Độ bên cạnh không chút để ý liếc mắt nhìn.

Thẳng đến lúc đồ ăn được mang lên.

Bùi Doãn Ca nhìn qua, đều là những món hằng ngày cô thích ăn

"Ca Nhi, em nếm thử cái này, khẳng định ăn ngon!"

Tần Ngộ ở bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn cho Bùi Doãn Ca, "Còn có cái này...... Cái này cũng thế!"

Vài phút sau, chén của Bùi Doãn Ca đã đầy.

Khóe miệng cô giật giật, vừa muốn nói, đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh lười nhác nói.

"Tần Ngộ, cậu có muốn suy xét ở lại nhà hàng của tôi kiêm chức không?"

Dứt lời.

Không bao lâu, Tần Ngộ phản ứng lại.

Đây là nói hắn giống phục vụ nhà hàng.

Tần Ngộ: "......"

"Em đi toilet."

Bùi Doãn Ca bỗng nhiên đứng dậy, để lại câu nói rồi đi ra khỏi phòng.

Thấy một màn này, trong lòng Tần Ngộ càng thêm run sợ.

Hắn lo lắng sốt ruột, lại nhìn về phía Hoắc Thời Độ, "Ca Nhi tức giận. Độ gia, làm sao bây giờ làm sao bây giờ??"

"Muốn biết?"

Cổ áo sơ mi của Hoắc Thời Độ mở ra, lộ ra cần cổ trắng lạnh và ngực gợi cảm, tư thái lười biếng.

Mí mắt mỏng của anh khẽ nhấc lên, nhếch đuôi mắt mê người, "Ăn xong bữa cơm này, rời đi sớm một chút."

"......"

Sao lại có cảm giác, em gái nhà mình biến thành em gái nhà người ta???

Tần Ngộ nhịn không được hỏi, "Vậy còn cậu?"

Khoé môi hồng nhạt của Hoắc Thời Độ khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp, làm người nghe mặt đỏ tim đập, ngả ngớn lại rêu rao.

"Tôi? Cùng cô gái nhỏ nói chuyện, xem có được không."

Nghe lời này.

Tần Ngộ sửng sốt một chút, sau đó liền cảm động.

Đây mới là anh em thật!

Hắn không nghĩ tới, Độ gia vậy mà sẽ vì anh em, hạ thấp bản thân đi dỗ cô gái nhỏ.

Trước kia đúng là hiểu lầm cậu ấy.

Tần Ngộ áy náy một lát, lại nhắc nhở nói, "Được. Độ gia, nếu cậu thật sự không dỗ được, cũng đừng nóng giận. Con gái...... Có chút tính tình là bình thường."

Hắn cũng có chút sợ, lấy tính tình của Hoắc Thời Độ, vạn nhất bị Ca Nhi chọc tới, đây không phải giống như chọc phải Diêm Vương sao......

"Không bằng bây giờ cậu đi?" Hoắc Thời Độ từ từ hỏi.

Tần Ngộ: "......"

......

Lúc Bùi Doãn Ca trở về, trong phòng chỉ còn Hoắc Thời Độ.

Đuôi mắt cô khẽ nheo lại, đi tới cạnh bàn hỏi, "Người khác đâu?"

Ngón tay thon dài của Hoắc Thời Độ, thong thả ung dung lột vỏ tôm, nhìn qua cảnh đẹp ý vui.

Người đàn ông thấp giọng lười biếng, "Doãn Doãn, đến ngồi cạnh anh."