A Tư Lan trực tiếp tấn công: "Giữa ta và ngươi chẳng có chuyện gì để nói hết, thích thì lên trời mà tâm sự với Vu Thần!"
Người này muốn nói chuyện riêng, nhưng A Tư Lan đã mất hết kiên nhẫn, chẳng qua hắn không dám ra tay trước mặt Mạch Nhĩ Na chỉ vì sợ phải tranh cãi với nàng.
Lúc hai người sắp rời đi, Mạch Nhĩ Na lo lắng định ngăn cản, Vệ Liễm lại lắc đầu tỏ ý không sao. Thế nhưng bởi vì nàng để ý mà hắn càng tức giận.
Mạch Nhĩ Na ngẫm nghĩ, nàng thấy Vệ Liễm đâu có ngu ngốc, chỉ cần y tháo mặt nạ xuống, A Tư Lan chẳng còn kích động thì tính mạng y sẽ không gặp nguy hiểm, thế nên nàng thẳng thắn từ bỏ ý định ngăn cản.
Vì vậy hai người dời địa điểm tới điện Thánh Tử.
Ngoài sân ngập tràn lan hồ điệp, sắc tím lung linh, hương thơm ngào ngạt. A Tư Lan sợ phá hỏng vườn hoa nên nén giận chưa ra tay, khi cả hai vừa bước vào trong điện thì hắn lập tức rút kiếm tấn công.
Thoát khỏi tầm mắt của Mạch Nhĩ Na, A Tư Lan chẳng thèm phí lời. Cơn ghen tuông nhẫn nhịn bao nhiêu năm dâng trào cuốn phăng lý trí, hắn một mực muốn giết người trước mắt, đòn tấn công chẳng hề nương tay.
Vệ Liễm bỏ đi vẻ yếu đuối mong manh trong điện Thánh Nữ, dẻo dai linh hoạt, né tránh dễ như ăn cháo.
Ánh mắt A Tư Lan tập trung, tiếp tục đâm tới, nhưng lần này Vệ Liễm lại duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp chặt lưỡi kiếm.
Nội lực rót vào khiến lưỡi kiếm cứ như đâm phải tường đồng vách sắt, không mảy may di chuyển. Mắt lộ vẻ khiếp sợ, A Tư Lan cắn răng gằn giọng: "Ngươi từ đâu tới? Tiếp cận nàng nhằm mục đích gì?"
Rõ ràng trong điện Thánh Nữ, nam nhân đeo mặt nạ này không phát huy thực lực chân chính, rốt cuộc y tiếp cận Mạch Nhĩ Na để thực hiện ý đồ gì?
A Tư Lan không chịu nổi chuyện người mình yêu rung động trước kẻ khác, càng không chịu nổi chuyện kẻ khác dùng tình cảm để lừa gạt nàng.
Hắn yêu nàng trong tuyệt vọng, nhưng hắn sẽ bảo vệ nàng thật chu đáo, cô nương mà hắn yêu sao có thể bị kẻ khác lợi dụng chà đạp.
Vệ Liễm hơi dùng sức, lưỡi kiếm làm bằng đồng thau lập tức vỡ vụn.
Chỉ nắm chuôi kiếm - A Tư Lan: "..."
Nếu kẻ này muốn lấy mạng hắn, vậy hẳn bây giờ hắn đã bị giết ngược rồi.
"Thánh tử không ngại ngồi xuống trò chuyện cùng ta chứ?" Vệ Liễm lịch sự hỏi.
A Tư Lan gắng chống đỡ: "...Nếu ta không muốn nghe thì sao?"
Tay Vệ Liễm cầm một mảnh vỡ đồng thau sắc bén, y cười nói: "Ngươi sẽ muốn nghe."
-
Vệ Liễm tháo tấm mặt nạ khiến A Tư Lan giật mình, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
"Sao lại là ngươi?" Hắn khiếp sợ.
Dĩ nhiên hắn nhớ mặt Vệ Liễm.
Trong yến tiệc ở nước Tần, công tử Liễm khiến tất cả choáng ngợp, hào hoa phong nhã, gặp rồi khó quên.
Nhưng người đáng lẽ phải cách xa ngàn dặm vì sao lại xuất hiện ở đây? Tần vương cho phép y rời cung ư?
Còn nữa, trước đó y không biết võ công... Sao bây giờ lại trở thành tuyệt thế cao thủ rồi?
Trong đầu xuất hiện một đống nghi vấn, còn chưa kịp hỏi, thì câu nói "Ngươi biết vì sao Mạch Nhĩ Na lại như vậy không?" của Vệ Liễm đã làm cho A Tư Lan quên béng vì choáng váng.
"Ý ngươi là sao?" A Tư Lan chẳng quan tâm điều gì nữa, toàn bộ chú ý đều dồn vào câu hỏi này.
"Ta tới đây vì chút việc riêng, nhân tiện kể cho ngươi nghe một chuyện." Vệ Liễm bảo: "Thật trùng hợp, trên đường ta gặp một cô nương, giống hệt Thánh nữ cũng yêu thích chuyện cá nước vui vầy với nam tử khác nhau. Ta trông thấy nàng thì phảng phất như trông thấy một Thánh nữ thứ hai."
Giọng A Tư Lan lạnh nhạt: "Nữ tử như vậy đâu phải không có, chẳng đáng ngạc nhiên."
"Nhưng mùi hương trên người nàng giống hệt Thánh nữ."
Vẻ mặt A Tư Lan hơi đổi, dường như nhớ ra điều gì đó.
Vệ Liễm nói tiếp: "Sau đó ta biết, ban đầu nàng không tự nguyện."
A Tư Lan biến sắc, bật thốt lên: "Làm sao có khả năng đó?"
Vệ Liễm đã hiểu rõ: "Xem ra ngươi biết người kia là ai."
Quả nhiên Lâm Yên Nhi có liên quan tới Mạch Nhĩ Na.
Sắc mặt A Tư Lan không ngừng thay đổi, hắn bình tĩnh nhìn Vệ Liễm: "Sao ta biết được ngươi không lừa gạt ta?"
"Lừa gạt ngươi thì ta được gì? Ta với Thánh nữ là bạn bè, thấy kỳ lạ nên mới nhắc nhở các ngươi thôi." Vệ Liễm lấy ra một bức tranh cuộn: "Nếu chưa tin, vậy ngươi có nhận ra người này không?"
Bức tranh cuộn được thả xuống, rõ ràng là chân dung của Lâm Yên Nhi.
A Tư Lan cứng đờ gắt gao nhìn bức vẽ, cuối cùng vẻ hoài nghi trong mắt tan biến, trở thành nỗi tuyệt vọng.
Hắn khàn giọng: "...Ta nhận ra nàng."
-
Vệ Liễm không ngờ sự việc phát triển thuận lợi đến thế. Y còn tưởng với sự cảnh giác của A Tư Lan thì phải tốn không ít nước bọt mới khiến đối phương hợp tác, ai dè chỉ đưa ra bức chân dung Lâm Yên Nhi, nói nàng không làm chủ được bản thân, thì hắn suýt gục ngã cứ như trời sụp.
Nam tử trong cơn tuyệt vọng sẽ yếu ớt tới mức chẳng đỡ nổi một đòn, Vệ Liễm chỉ an ủi vài câu, hắn cứ như vớ được nhánh cỏ cứu mạng, kể ra mọi chuyện.
"... Đáng lẽ ta nên phát hiện từ sớm mới phải." A Tư Lan đau khổ nói: "Rõ ràng ta đã phát hiện... nhưng tại sao ta lại không dám nghi ngờ? Tại sao ta không dám nghi ngờ người đó?"
Vệ Liễm bắt chuẩn cơ hội: "Người nào?"
Hắn im lặng hồi lâu, rồi lạnh lùng cười: "Chúng ta gọi bà ấy là Mỗ Mỗ."
"Người đời tôn bà ấy là Quốc Vu."
-
A Tư Lan và Mạch Nhĩ Na, có thể ca ngợi một câu thanh mai trúc mã, hai đứa bé từng có tuổi thơ hồn nhiên vô tư bên nhau.
Nước Lương tin rằng: quyền lực tối cao của các vị vua là do thần linh ban tặng, tín ngưỡng với thần linh thẩm thấu vào mọi phương diện, cắm rễ trong xương tủy. Quyền lực của vua tựa thùng rỗng kêu to, địa vị ở thần đàn* còn cao hơn trong vương cung, ngay cả tướng sĩ binh lính cũng nghe lệnh thần linh chỉ thị - dĩ nhiên chỉ thị này được truyền đạt thông qua Quốc Vu.
(Thần đàn: nơi cúng tế thần linh)
Nói cách khác, nước Lương không có vương tộc vẫn hoạt động bình thường, nhưng thiếu Quốc Vu thì cả đất nước sẽ rơi vào hỗn loạn.
Quốc Vu thần bí hùng mạnh, hàng năm dân chúng trong thành chỉ được chiêm ngưỡng một lần vào ngày cúng tế Vu Thần trong lễ hội Hoa Thần. Bà ta có khuôn mặt trẻ trung, tuổi thanh xuân được lưu giữ vĩnh viễn, mấy chục năm rồi vẫn vậy, được Lương vương và nhân dân xứ Lương tôn là Thần Nữ.
Quốc Vu nói Vu Thần rất yêu trẻ con, vì vậy cứ cách vài năm bà ta lại chọn những đứa bé tầm bốn năm tuổi trong dân gian về tu luyện, rồi tuyển ra một nam một nữ ưu tú nhất đảm đương chức vụ Thánh tử và Thánh nữ, còn gọi là "Thần sứ".
Chu kỳ đảm nhiệm Thần sứ là bảy năm, bắt đầu từ năm mười một tuổi cho tới khi tròn mười tám, tuổi tác lớn sẽ phải từ chức để tuyển chọn Thánh tử Thánh nữ mới.
Thánh tử Thánh nữ sau khi từ chức sẽ được tự do, mang không ít tiền tài châu báu rời khỏi vương thành. Bởi vì thần linh chẳng thích nhìn thấy dáng vẻ của những người đã từng là Thần sứ bị già đi, cho nên họ không được phép ở lại.
Ai có thể lưu giữ tuổi xuân vĩnh viễn ngoại trừ Quốc Vu chứ?
A Tư Lan và Mạch Nhĩ Na được chọn làm "Ứng cử viên Thần sứ", dĩ nhiên ứng cử viên không chỉ có hai người họ, nhưng cuối cùng họ vẫn thành công bước lên vị trí cao hơn.
A Tư Lan và Mạch Nhĩ Na tiến vào thần đàn từ năm lên năm tuổi, trở thành tín đồ cùng với những đứa trẻ khác, hai người rất thân thiết, hay chơi trò bày đồ bán rượu. Cậu bé A Tư Lan đưa cho Mạch Nhĩ Na một bó lan hồ điệp, giọng ngây ngô: "Sau này lớn lên ta muốn lấy ngươi", thì bị cô bé chế nhạo "Thánh tử và Thánh nữ không thể kết hôn được".
Cậu bé nói: "Chưa chắc chúng ta đã được chọn."
"Ngươi mới không chắc sẽ được chọn ấy!" Cô bé cụt hứng, đứa trẻ nào cũng cho rằng việc trở thành Thần sứ là vinh quang suốt đời, A Tư Lan nói vậy thật khó nghe.
Cậu bé vội đổi giọng: "Vậy từ chức xong có được không? Lúc đó chúng ta mới mười tám tuổi thôi."
Mạch Nhĩ Na mới tha cho cậu, hừ khẽ: "Được."
Hồi bé cứ vậy mà ước định.
Tới khi lên mười ba mười bốn, hai người vẫn cực kỳ thân thiết. Mối tình đầu của hai bạn trẻ thanh mai trúc mã, đôi bên tình nguyện, nước chảy thành sông. A Tư Lan định chờ đến năm tròn mười lăm tuổi, hắn sẽ tặng Mạch Nhĩ Na một bó lan hồ điệp và thổ lộ tình cảm với nàng - ở nước Lương mười lăm tuổi đã thành niên.
Nhưng biến cố xảy ra khi họ lên mười bốn.
Lúc đó cả hai đã trở thành Thánh tử và Thánh nữ, kỳ thực chức vị này rất nhàn nhã, tựa linh vật tượng trưng, chỉ cần luyện một quyển công pháp. Thánh tử luyện Cửu dương công, phải giữ vững thân đồng tử. Thánh nữ luyện Cửu âm công, hay còn gọi là mị thuật, phải thải bổ nguyên dương của nam nhân, nhưng chỉ làm một lần với mỗi người, nếu không sẽ lấy mạng đối phương.
Tuổi trẻ hồn nhiên ngây thơ, chẳng hay mị thuật là thứ công pháp ra sao. Nếu biết, nhất định A Tư sẽ ngăn cản Mạch Nhĩ Na trở thành Thánh nữ.
Khi hắn biết thì đã muộn, Mạch Nhĩ Na quan hệ xá.c thịt với một tên thị vệ trong thần đàn vào năm mười bốn tuổi.
Nàng còn chủ động hôn đối phương.
A Tư Lan nhìn thấy thì mí mắt sắp rách ra, hắn tưởng hắn và nàng yêu nhau, nên chẳng thể hiểu nổi vì sao nàng lại phản bội hắn.
"Tên kia cưỡng ép nàng phải không? Chỉ cần nàng gật đầu thì ta sẽ đi lấy mạng hắn ngay lập tức." A Tư Lan run rẩy nói.
Cô bé ngây thơ hồn nhiên ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy nở nụ cười: "A Tư Lan, ta phát hiện ta rất thích chuyện đó. Ngươi tức giận làm gì? Ta đâu có thích ngươi."
"Hồi bé rõ ràng nàng đã nói…"
"Lời trẻ con mà cũng tin." Mạch Nhĩ Na khó hiểu bảo: "A Tư Lan, ngươi không tưởng là thật đấy chứ?"
Từ đó về sau Mạch Nhĩ Na cứ như biến thành người khác, trở nên phóng túng, lạm tình, vô liêm sỉ.
Sau đó A Tư Lan mới biết, thứ công pháp nàng luyện phải quan hệ với mỗi nam nhân một lần.
"Đừng tu luyện nữa!” Hắn cầu xin nàng: "Chúng ta không làm Thần sứ nữa, chúng ta hãy trốn đi, có được không?"
Tại một đất nước tôn sùng kính ngưỡng thần linh, từ nhỏ lớn lên trong thần đàn, được dạy dỗ phải tin tưởng thần linh, mà có thể giác ngộ để lên kế hoạch chạy trốn thật chẳng dễ dàng.
Mạch Nhĩ Na không nhịn được bảo: "Ta có bị ép buộc đâu, cũng không phải vì luyện công, ta nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu, chuyện như vậy rất thoải mái, ta trời sinh đã chẳng cam lòng sống một thân một mình, ta muốn nếm thử mùi vị nam nhân khắp thế gian. Ngươi đừng khuyên nhủ ta nữa, lần tới còn như vậy thì đừng trách ta nói ra để Mỗ Mỗ giam ngươi lại."
A Tư Lan chẳng biết phải làm gì, hắn không hiểu tại sao sự việc lại đến nông nỗi này.
Nhiều năm, hắn bỏ công sức trồng thật nhiều lan hồ điệp, sắc tím ngập tràn sân, nhưng rốt cuộc chẳng thể tặng cho người.
Có quá nhiều nam nhân leo lên giường Mạch Nhĩ Na, nói với nàng lời tâm tình, tặng cho nàng lan hồ điệp. Ở trong mắt nàng, đóa hoa tượng trưng cho tình yêu đã sớm trở nên rẻ mạt.
Vậy hắn thà im lặng, không thổ lộ, không trao đi để rồi bị chà đạp thì hơn.
Trong mắt người đời, Cửu dương công và Cửu âm công là thần công chỉ có Thánh tử và Thánh nữ mới được tu luyện, nên chẳng ai cảm thấy có vấn đề. Công pháp này do Quốc Vu truyền cho họ, trước sau A Tư Lan chưa từng hoài nghi bà ta có rắp tâm khác.
Họ là những đứa trẻ mồ côi được Mỗ Mỗ thu dưỡng, bà ta cho họ thân phận tôn quý đứng trên vạn người, giúp họ thay đổi vận mệnh. Mỗ Mỗ đối xử với họ rất tốt, thậm chí bà ta còn bảo Mạch Nhĩ Na: "Nếu con không muốn luyện môn công pháp này thì có thể bỏ dở bất cứ lúc nào, chỉ là chức Thánh nữ sẽ phải chuyển cho người khác, ta không ép buộc ai cả."
Mạch Nhĩ Na vội nói: "Mỗ Mỗ, là con tự nguyện."
Mỗ Mỗ trong ngôn ngữ Nam Cương mang hàm ý "Người nuôi dưỡng mình lớn lên", ơn nghĩa nặng như núi, họ đều kính trọng bà ta.
Sao có thể hoài nghi?
-
"Thân thể người luyện Cửu âm công đều mang mùi hương kia, bất kỳ nguyên liệu nào cũng không thể điều chế được." A Tư Lan hạ giọng: "Người ngươi gặp là Thánh nữ đời trước... khi còn bé ta đã trông thấy. Nếu nàng ấy không tự nguyện... thì hẳn Mạch Nhĩ Na cũng vậy. Có lẽ nàng bị khống chế... là do tà công ảnh hưởng làm tâm tính mê loạn, chứ nàng vốn không phải người như thế!"
"Vậy mà bao nhiêu năm ta không phát hiện ra, không dám hoài nghi, không cứu được nàng..."
Vệ Liễm nhìn dáng vẻ thất thần của A Tư Lan, y biết lúc này hắn đang gánh chịu sự đả kích rất lớn, chờ cho đối phương hơi tỉnh táo, y mới nói: "Ngươi định cứu nàng thế nào?"
"Ta… ta cứu nàng thế nào..." A Tư Lan mờ mịt lẩm bẩm: "Ta phải làm gì bây giờ?"
Vệ Liễm tiếp tục nói: "Chắc chắn Quốc Vu có mục đích khi bảo các ngươi luyện loại công pháp kia, nếu biết được đó là gì thì có thể tìm ra phương pháp hóa giải."
Y chẳng bao giờ tin thứ gọi là phục vụ thần linh hết. Y không phải kẻ vô thần, thế nhưng Quốc Vu nước Lương này quả thực giống hệt phái tà giáo nuôi trùng độc, đùa giỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay.
"Bà ta rất mạnh, lại trường sinh bất lão, nửa bước thành tiên, thì còn có mục đích gì nhỉ?" A Tư Lan nghĩ mãi không ra.
Trong nháy mắt Vệ Liễm bắt được trọng điểm: "Trường sinh bất lão?"
Y trầm ngâm chốc lát: "Nói không chừng đây chính là mục đích của bà ta."
Nào có trường sinh bất lão thực sự. Ví dụ như sư phụ y trẻ mãi không già vì là cao nhân đến từ thế giới bên ngoài, không nhúng tay vào chuyện thế gian. Còn vị Quốc Vu này, lây nhiễm đầy nhân quả thế gian, chẳng thèm kiêng kỵ một chút nào.
Hẳn không phải cao nhân từ thế giới bên ngoài.
Nếu đã không phải mà có thể đi ngược ý trời, thì ắt đã luyện loại tà thuật nào đó. Có người tu hành nhằm tạo phúc cho chúng sinh, nhưng cũng có kẻ chỉ vì lợi ích của bản thân mà gây nên nghiệp chướng.
Xưa nay người cầu trường sinh bất lão mà không chừa thủ đoạn, còn thiếu ư?
A Tư Lan theo không kịp dòng suy nghĩ của Vệ Liễm: "Cái gì?"
Y thương hại liếc nhìn hắn: "Ta đành giúp các ngươi vậy."
Khôn khéo giảo hoạt như Vệ Liễm, cho dù muốn A Tư Lan giúp thì y vẫn nói ngược lại là y sẽ giúp hắn.
Hắn hoàn toàn không nghi ngờ, bởi hồn vía đã bay mất trước tin tức quá đột ngột, hắn bèn nghe lời Vệ Liễm theo bản năng: "Ta phải làm gì?"
Y nói: "Đừng làm gì cả."
Lúc chúng ta giết Mỗ Mỗ của ngươi, ngươi cứ đứng nhìn đừng đi ra ngăn cản là được.
Mạch Nhĩ Na bị người kiểm soát mà không trúng độc, trong cơ thể cũng chẳng có trùng độc, vậy phần lớn là bị nguyền rủa giống Cơ Việt. Chẳng qua tính mạng của Cơ Việt gặp nguy hiểm, còn tâm tính của Mạch Nhĩ Na bị ảnh hưởng.
Chắc hẳn bản tính của Lâm Yên Nhi quá mức mạnh mẽ, thế nên không bị ảnh hưởng hoàn toàn, thân thể đã trầm luân nhưng lý trí còn tỉnh táo, thế nên mới thống khổ như vậy.
Vậy thì đơn giản, giết bà ta, một mũi tên trúng hai con chim, cả nhà vui vẻ.
Hóa ra đó chính là cách giải quyết theo luật nhân quả.