Bùi Tiêu thờ ơ nói: “Đi theo ta, chỉ một mình ngươi là được.”
Thuần Vu Loan liếc mắt ra sau, phụ tá của hắn là Tra Nhĩ Qua đứng cách hắn ba trượng, nghe vậy phóng ánh mắt tìm kiếm tới.
Thuần Vu Loan nói: “Đừng đi theo.” Nói xong, hắn vung roi đi theo ngựa Bùi Tiêu, đến một nơi tên Tử Trúc Lâm.
Tử Trúc Lâm được dựng lên từ lâu, bên trong có bàn nhỏ, phía trên bày đủ bút mực, treo một ngọn đèn lồng nhỏ, bên cạnh còn có ấm rượu.
Bùi Tiêu hỏi: “Ánh đèn trúc hạ, thanh tửu mạn đàm, khung cảnh lịch sự tao nhã như vậy, điện hạ có hài lòng không.”
Thuần Vu Lan nhìn bức du đồ kia, bao gồm toàn bộ sơn hải trên thiên hạ, bút họa tinh tế, mỗi quan ải, mỗi thành trấn đều được đánh dấu rõ ràng. Hắn nhíu mà hỏi: “Có ý gì?”
“Điện hạ không có quan hệ huyết mạch với Hung Nô, chỉ là lão Thiền Vu dưới gối không con, may mắn có đứa cháu như ngươi mới đắc thế, lên làm Tả Hiền vương. Đáng tiếc là, lão Thiền Vu đã già, đến tuổi lục tuần vậy mà sinh một đứa con trai. Kể từ đó, ngươi lập tức trở thành người ngoài, địa vị bị đe dọa, sợ không?” Bùi Tiêu hất áo bào ngồi xuống đối diện, cười nói, “Không có nhiều thời gian, không bằng nói thẳng. Ngươi muốn lấy vị trí kia, ta cũng muốn. Ngươi cần ta trợ giúp, ta cũng cần ngươi.”
Sắc mặt Thuần Vu Loan ngay thẳng, nhìn chăm chú Bùi Tiêu thật lâu, cười to nói: “Tam Vương tử quả là người hào phóng.”
Hắn cũng ngồi xuống, hỏi: “Nhưng ngươi có kế sách rồi?”
“Đã có.” Bùi Tiêu mỉm cười, chấm mực bút lông sói, di chuyển lên phía bắc của bản đồ, vẽ một vòng tròn lên vùng đất tên huyện Đại, “Bắc Yên có ba trấn quan trọng nhất, đây là một trọng số đó, điện hạ hẳn đã nghe qua. Tháng trước nơi này mới thay quân, tướng thủ mới nhậm chức tên Túc Duy, là người của ta.”
Trong lòng Thuần Vu Loan khẽ động, phút chốc giương mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn giao người này cho ta?”
Hắn cười nói: “Lễ vật này quá lớn, ta nhận không nổi.”
“Ta có thể cho ngươi mượn tạm.” Bùi Tiêu vẫn mỉm cười như cũ, “Bắc Yên có chín quận, trong đó Túc Duy trấn giữ huyện Đại, Bùi Nguyên chấn giữ huyện Phong, và Khâu Minh Sơn trấn giữ trấn Cao Sơn tạo thành hình tam giác, ba tướng lĩnh này đều trải qua trăm trận chiến, nếu tấn công bằng vũ lực thì không có cơ hội thắng.”
Thuần Vu Loan khoanh tay trước ngực nhìn hắn, Bùi Tiêu tiếp tục nói: “Theo kế sách của ta, trước tiên ngươi phái mười vạn binh mã, giả vờ tấn công huyện Đại chỉ có sáu vạn quân phòng thủ, ta sẽ thuyết phục Túc Duy, kêu hắn phòng thủ không chiến, giữ lại binh mã, chờ đợi chi viện. Huyện Phong gần huyện Đại nhất, nếu huyện Đại báo nguy, người đầu tiên xuất binh chắc chắn là Bùi Nguyên ở huyện Phong. Như thế, trong huyện Phong trống rỗng, ngươi lại cho thêm năm vạn nhân mã, thừa dịp đêm tối, bất ngờ tập kích huyện Phong. Hang ổ của Bùi Nguyên bị đào, chắc chắn hắn tự mình hồi binh, ngươi chặn hắn giữa đường, một lần đánh chết!”
Ánh mắt Thuần Vu Loan sâu hoắm, lưng dần thẳng tắp, chân thành nói: “Kế sách hay.”
“Không chỉ như vậy.” Bùi Tiêu dùng bút tô thêm một vị trí trên huyện Phong, cong môi nói: “Ta có thể báo cho ngươi một tin tức, trong khoảng thời gian Bùi Nguyên không ở đất phong này, người thay mặt trấn giữ là một kẻ tên Tiền Thu, vẻ ngoài người này lương thiện, thực tế là kẻ xảo quyệt tham tài, sau khi Bùi Nguyên trở về nhắn đã bị lưu đày. Nhưng tôn nữ và cô gia của bà con xa vẫn ở lại huyện Phong, là binh lính giữ một của góc tây huyện Phong, người này có tài, gan lại lớn, trong lòng còn có hận ý với Bùi Nguyên, ngươi có thể lợi dụng hắn tiến vào nội thành huyện Phong hay không, chờ xem bản lĩnh của ngươi.”
Thuần Vu Loan híp mắt nói: “Vì sao ngươi nói những chuyện này cho ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta đánh hạ Bắc Yên, hủy hoại cơ nghiệp Đại Chu của ngươi?”
Bởi vì ta cần ngươi tiến vào huyện Phong, lại tiến vào Tế Bắc Vương phủ, giúp ta tìm được hai ngươi.” Bùi Tiêu nói, “Một là Tế Bắc Vương phi, còn có một nam hài nam tuổi tên Viên Tử. Đó là nhi tử của ta.” Bùi Tiêu hạ thấp thanh âm, “Ta muốn đoàn tụ với hắn.”
“Không nghĩ Tam vương tử còn có nhu tình như vậy.” Thuần Vu Loan cười thành tiếng, vuốt cằm nói: “Có thể. Nhưng mà, ngươi lại muốn giúp ta thế nào?”
“Giết lão Thiền Vu cũng không phải việc khó, chỉ là ngươi không muốn ra tay, sợ chịu tội phản loạn.” Bùi Tiêu cười nói, “Ta có thể làm thay ngươi, ngươi chỉ cần nói với thủ vệ bên cạnh lão Thiền Vu vào câu, thả thích khách của ta tiến vào doanh trướng an toàn.”
Thuần Vu Loan vỗ tay cười nói: “Tam Vương tử có diệu kế thông minh như vậy, nếu là Đế vương hô mưa gọi gió, ta nhất định phải cân nhắc.”
Bùi Tiêu cười nhẹ bưng ấm rượu lên, rót hai chén, nâng lên nói: “Theo tập tục của người Hán ta, không bằng uống máu thề nguyện?”
Thuần Vu Loan không chút do dự móc dao găm ra, rạch một đường trên đầu ngón tay mình, Bùi Nguyên cũng cắt rách ngón tay, để giọt màu tan vào rượu.
Hai người nâng chén chúc mừng, uống một hơi cạn sạch.
Thuần Vu Loan ôm quyền cáo từ. Nhìn bóng lưng hắn đi xa, nhi tử của Đổng Ngọc là Đổng Thiên Thành vẫn luôn ẩn núp từ từ đi ra, sầu lo hỏi Bùi Tiêu: “Điện hạ, việc này thần cảm thấy không ổn. Người Man từ trước đến nay xảo trá, chúng ta nói cho hắn biết nhiều quân trình như vậy, nếu đến lúc hắn trở mặt nói không quen biết, thậm chí tiến đánh Tế Bắc, liều chết với Khâu tướng quân, vậy phải làm thế nào?”
“Vậy mới vui chứ.” Bùi Tiêu lại rót cho mình một chén, cầm lên thổi vài hơi, cho vào miệng, “Bùi Nguyên chết rồi, Khâu Minh Sơn cũng chết, vậy còn ai có thể cản đường ta? Về phần tên Thuần Vu Loan kia, tứ chi cường tráng, đầu óc lại không linh hoạt, hắn sống không được bao lâu. Chén rượu kia ta đã hạ độc. Tốt nhất hắn lên Tế Bắc quay đến long trời lở đất, cũng quấy vương triều Hung Nô long trời lở đất, sau đó hắn chết, ta liền ngồi yên vớt cá, đưa cờ đăng vương, thống lĩnh thiên hạ!”
Trước mắt Bùi Tiêu bỗng hiện lên gương mặt Bảo Ninh, có lẽ càng không chiếm được, trong lòng hắn càng ngứa ngáy, vừa yêu vừa hận.
Nhưng không sao, bởi vì sẽ có một ngày, hắn cướp lại tất cả những thứ đã mất!
***
Huyện Phong đã đến đầu mùa đông, ban đêm gió lạnh thấu xương, nhưng dưới chân giường đặt hai chậu than vẫn quá nóng, Bảo Ninh nóng đến mức đạp chăn dày sang một bên, ngồi dậy cầm quạt hương bồ hóng mát.
Bùi Nguyên bưng chậu gỗ tiến vào, thấy nàng ngồi dậy, nhanh chóng đặt chậu nước xuống, vội vã trùm lại chăn cho Bảo Ninh, cướp cây quạt ném vào chậu than, lo lắng hỏi: “Nàng tỉnh rồi?”
“Ta ngủ cả ngày, dù ta là heo cũng đã ngủ no rồi. Còn có, chàng lại đốt quạt của ta! Chàng đốt cái thứ ba rồi đấy!” Bảo Ninh nóng, tâm cũng nóng nảy, nhìn ngọn lửa nuốt sống quạt hương bồ của mình, càng nóng nảy hơn.
Nàng hơi bình phục tâm tình, chỉ vào cửa sổ nhìn Bùi Nguyên nói: “Mở cửa ra, ta rất nóng, muốn hóng gió mát, chàng ngoan ngoãn mở ra, ta chỉ ngồi nửa khắc, không muốn ồn ào với chàng.”
Bùi Nguyên yêu thương vuốt tóc nàng, khuyên nhủ: “Lòng yên tức khắc sẽ lạnh, nàng ngồi yên đừng động đậy, đừng nghĩ chuyện gì nữa, một hồi sẽ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Đại phu nói, nàng phải tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần không được bị cảm lạnh, chúng ta rửa chân trước, sau đó vào chăn nằm. Nàng phải ngủ thật nhiều mới tốt cho thân thể, cũng tốt cho bảo bảo trong bụng.”
“Chàng đừng càm ràm!” Bảo Ninh tức giận che tai, “Ta không muốn nghe!”
“Nàng phải nghe, bảo bảo.” Bùi Nguyên ôn hòa đưa tay nàng xuống, bình tĩnh nói: “Ta biết nàng chưa chuẩn bị kỹ càng nghênh đón tiểu bảo bối của chúng ta. Đứa nhỏ tới quá đột ngột, cơ thể nàng lại suy yếu, khiến đại bảo bối của ta bực bội.” Bùi Nguyên sờ lên gương mặt Bảo Ninh, ánh mắt rất ôn nhu.
Bảo Ninh đột nhiên cảm thấy khóe mắt chua xót. Nàng quen dáng vẻ dựng râu trừng mắt của Bùi Nguyên hơn. Bùi Nguyên như này không hợp tâm ý của nàng, nàng có thể ồn ào cùng hắn, nhưng bây giờ Bùi Nguyên quá ôn nhu, nàng càng không nỡ ồn ào với hắn, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Bảo Ninh khàn giọng hỏi: “Đại bảo bối là ta đúng không?”
“Ừm.” Bùi Nguyên cầm tay nàng, “Bất kể sau này chúng ta sinh bao nhiêu đứa bé, nàng vẫn là bảo bối lớn nhất, ta vĩnh viễn thương nàng nhất.”
Bùi Nguyên chỉ dạy nàng từng chút một: “Thực ra nàng không muốn mở cửa sổ, thân thể nàng không nóng, nàng nhìn xem, ta không nóng, đương nhiên nàng cũng không nóng. Thứ nàng thấy nóng là tâm, tâm hỏa. Tâm hỏa tới thế nào, là bởi vì nàng chưa chuẩn bị nghênh đón đứa bé này. Vậy làm sao mới có thể chuẩn bị kỹ càng, nàng phải nghe ta giảng nhiều hơn, muốn gì cứ nói với ta, ta sẽ tận lực chăm sóc nàng, không cần phải sợ. Chúng ta cần nghe lời đại phu, không làm chuyện không nên làm, không ăn đồ không nên ăn, dần dần, nàng và tiểu bảo bối sẽ tốt hơn.”
Bảo Ninh bật cười: “Chàng đi soi gương đi, thật giống tên giang hồ mua phải thuốc giả.”
Bùi Nguyên không tức giận, tâm tình hắn rất bình tĩnh, trước nay chưa từng bình tĩnh đến vậy, Ngụy Mông vừa tìm đến hắn, còn tán dương nói hành động của hắn có chút hiền lành.
Bùi Nguyên nghĩ, con người quả thật sẽ thay đổi, hắn sẽ từ từ thay đổi, khi nghe Bảo Ninh có thai, tựa như phát sinh thêm biến hóa mạnh, thậm chí hắn tiến vào trạng thái phụ thân nên có. Bây giờ hắn thấy Bảo Ninh tựa như nhóc con không nghe lời, hắn không ầm ĩ với nàng, chỉ từ từ xoa dịu, hi vọng nàng bởi vậy bị cảm hóa.
Bùi Nguyên nhìn Bảo Ninh, ôn thanh nói: “Đưa chân ra đây, ta lấy xà phòng hương hoa nhài rửa cho nàng.”
Bảo Ninh nhanh chóng liếc hắn một cái, trong lòng cảm thấy quái dị, giống như không biết người trước mắt này là ai.
Nàng duỗi chân ra, mũi chân chạm nhẹ vào nước. Nóng bỏng không truyền đến như dự liệu, nước này chỉ ấm áp mà thôi, cũng không nóng, nàng thậm chí còn thấy có chút lạnh.
Bảo Ninh không hài lòng lắm, rụt chân lại: “Quá lạnh, ta không rửa.”
“Không được dùng nước nóng, nước nóng giúp lưu thông máu, máu của nàng đã quá lưu thông, không lưu thông nổi nữa.” Bùi Nguyên ôn hòa lại cười ngạnh nắm lấy cổ chân nàng nhét vào chậu, “Nghe lời, nhịn một chút, đợi chút nữa cho nàng ăn táo.”
“Không phải, nhưng có khác gì nhau đâu?” Bùi Nguyên cho xà phòng dính nước, xoa nắn ít bọt, chậm rãi đưa lên chân Bảo Ninh, thanh âm hòa hoãn, “Táo đỏ hay táo đầu mùa đều là táo, sao có thể phân bên này nặng bên kia nhẹ, thích cái này mà không thích cái kia. Nhưng theo ta thấy, nàng vẫn nên ăn nhiều táo đỏ một chút, táo đỏ giúp bổ máu. Đây không phải vấn đề thích hay không thích, ta cũng vừa nói rồi, không có khác gì nhau. Chỉ là, táo đỏ thích hợp với nàng hơn, đúng không? Ừm… Nàng vẫn không muốn ta giảng đạo lý, có lẽ ta giảng không đúng, nhưng cái kia không quan trọng, bởi vì ta chỉ hi vọng nàng ăn táo đỏ mà không phải táo đầu mùa.”
“Cái gì cũng được! Cái gì cũng như nhau!”
Đầu Bảo Ninh truyền đến từng đợt choáng váng, nàng nâng mặt Bùi Nguyên, lo lắng hỏi: “A Nguyên, chàng là sao vậy, chàng bị cái gì kích thích sao?”
Bùi Nguyên khẽ cười, nói: “Lưu ma ma nói, làm cha phải ra dáng cha, không thể vội vàng xao động, không thể đánh chửi người, phải chỉ bảo từng bước, giảng đạo lý mới có thể dạy dỗ hài tử, chúng cũng tin tưởng và sinh lòng thành kính. Trước kia ta làm không đúng, tính khí ta không tốt, từ nay về sau cần phải khắc chế hơn, tiến hành luyện tập, tìm cách thay đổi.”
Hắn lấy khăn lau khô chân cho Bảo Ninh, đẩy thùng gỗ ra, lấy gói táo đỏ đến, đưa cho Bảo Ninh: “Ăn nó đi, rồi chúng ta đi ngủ.”
Bảo Ninh lẳng lặng nhận lấy, Bùi Nguyên cúi người, nhẹ nàng hôn lên trán nàng, ôn nhu hỏi: “Bảo bảo, nàng cần ta giảng đạo lý, vì sao bây giờ chúng ta buồn ngủ không?”