Vóc dáng của Bùi Dương tương tự Quý Uẩn, lại mang giày, đứng thẳng lưng ở chỗ đó, cao hơn Bảo Ninh một chút. Hắn cũng học Bảo Ninh thấp giọng: "Đi làm cái gì?" Bảo Ninh lúc này mới chú ý tới tóc của hắn, dưới ánh mặt trời hiện lên màu đỏ loá mắt, như phát sáng, nàng sửng sốt. Bùi Dương thuận theo ánh mắt nàng, gẩy gẩy tóc trên trán, nhíu mày hỏi: "Đẹp không?" Bảo Ninh thực tình tán thưởng: "Đẹp." Bùi Dương thỏa mãn. Hắn cúi đầu sửa sang lại vạt áo, nhớ tới đề tài mới vừa rồi: "Muốn xe ngựa làm cái gì?" Bảo Ninh nhíu mày, lôi kéo Bùi Dương đứng sang bên cạnh, cách cửa xa hơn một chút, kể lại quan hệ nguồn gốc của Minh Di Nương và Công Tôn Trúc một lần nữa. "Ta không biết có tác dụng hay không, nhưng vẫn là muốn thử một lần, chân ca ca ngươi. . ." Nàng nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay hơi ấm ấm, Bảo Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Bùi Dương khóc. Bảo Ninh luống cuống. Nàng không phải cố ý, nàng cũng không chọc giận hắn nha? Làm sao bỗng nhiên khóc lóc vậy? Bùi Dương nghẹn ngào kéo nàng tay: "Tẩu tử, ta thật không nghĩ tới, tẩu có thể cẩn thận như thế, đối tốt với ca ca của ta như vậy. Hắn tính tình quá kém, thân thể còn không tốt, nhưng huynh ấy là người tốt. Tẩu tử, ta thật cảm động, không thể báo đáp được gì, ta hát cho tẩu nghe một khúc được không." Bảo Ninh cực sợ. Nàng nghĩ Bùi Dương điên rồi, hay là ăn thứ gì bị hỏng, dù sao nhìn đặc biệt không bình thường.
"Ngũ Hoàng Tử, điện hạ thả ta ra có được không?" Bảo Ninh sốt ruột túm tay mình: "Bây giờ ta không quá muốn nghe đàn hát, ta đói, muốn ăn cơm. Người có đói bụng không, chúng ta đừng lôi kéo, đi ăn một chút gì? Ta làm cho người đồ ăn ngon." Bảo Ninh nói năng lộn xộn dỗ dành hắn, Bùi Dương vẫn nước mắt đầm đìa, nhìn Bảo Ninh trong lòng cũng không thể kìm nén được nữa. Đệ đệ này xảy ra chuyện gì xảy, lại thích khóc như thế. Nàng chưa từng thấy nam hài tử nào thích khóc như thế. Quý Uẩn không đáng yêu, Quý Uẩn thích khoác lác, nhưng tính tình hắn rất bướng bỉnh, sau khi bị chọc phá thì sẽ chỉ đánh người mà không khóc. Bùi Nguyên càng sẽ không như vậy, hắn vừa tự cao vừa kiêu ngạo, lòng tự trọng cao, đau đến muốn chết cũng không chịu rơi một giọt nước mắt. Bùi Dương đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của Bảo Ninh đối với nam hài tử. Nàng cũng không biết dỗ dành. Nghĩ một lát, Bảo Ninh vội vàng trở về nhà, lấy một hộp táo mật ra, đưa cho Bùi Dương: "Điện hạ ăn kẹo đi, đừng khóc." Bùi Dương nhặt một viên đặt vào miệng, rồi thở dài: "Thật ngọt." "Nếu như tẩu thích, đều cho tẩu, tự đệ làm mà, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Bảo Ninh thừa cơ nói: "Vậy chuyện xe ngựa kia. . ." Bùi Dương nói: "Chuyện đó thì có là gì, một chiếc xe ngựa mà thôi, muốn tám trăm chiếc cũng có." Hắn vung tay lên: "Cho tẩu." Đệ đệ này thật là xa xỉ, xa xỉ đến vô cùng đáng yêu. . . Giữa trưa Bùi Dương ở lại ăn cơm, hắn mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đến, Bảo Ninh nấu thêm một chút, làm cả bàn đồ ăn.
Bình thường Bảo Ninh cùng Bùi Nguyên chia nhau ăn, lần này vốn cho rằng cũng giống vậy, Bảo Ninh chừa lại phần của mình, muốn ở phòng phía tây từ từ ăn, Bùi Nguyên lại gọi nàng tới. Bùi Nguyên nói: "Có người tới làm khách, chủ nhân không lên bàn, không có đạo lý này." Bảo Ninh vốn là không nghĩ nhiều như vậy, nàng có chút ngốc, không thích so đo, cũng không có cảm thấy quan trọng ăn cơm ở đâu. Bùi Nguyên nhắc nên nàng mới nghĩ đến, hắn đang giữ thể diện cho nàng, không muốn để Bùi Dương xem nhẹ nàng. Nếu đổi suy nghĩ theo phương hướng khác, Bùi Nguyên cũng xem nàng như người nhà. Nhận thức này để Bảo Ninh vui vẻ cả một ngày. Hai huynh đệ đã lâu không gặp, Bùi Nguyên cùng Bùi Dương uống chút ít rượu, tùy ý nói chuyện phiếm, Bảo Ninh nghe không hiểu, cảm thấy buồn ngủ, chờ đợi một hồi liền về phòng đi ngủ. Lúc tỉnh lại lần nữa, Bùi Nguyên ngồi bên người nàng, đưa tay đập mặt của nàng. Trời đã tối. Lúc thức dậy đầu Bảo Ninh còn có chút choáng, ngủ đến trưa, đã đỡ hơn nhiều. Trong phòng không có đốt đèn, thân hình cao lớn của Bùi Nguyên trong đêm tối, giống bức tường. Hắn bấm ngón tay, búng trán nàng, giọng nói có chút mơ hồ: "Tỉnh lại, ban ngày ngủ lâu như vậy, ban đêm làm sao bây giờ, có ngủ hay không." Bảo Ninh ôm chăn mền uốn éo hai lần, rủ mắt ngồi xuống: "Giờ gì?"
"Không biết." Bùi Nguyên dừng một chút, đưa tay bôi lên một bên má nàng, nhíu mày ngại nói: "Ngủ một mặt nước miếng, có ghê tởm không." Bảo Ninh vội vàng tránh hắn, dùng bàn tay sờ, phát hiện là khô ráo. Nàng nhỏ giọng nói: "Lừa đảo." Bùi Nguyên khẽ cười một tiếng, không nói chuyện. Bảo Ninh lách qua Bùi Nguyên, đi cầm ngọn nến: "Vào sao không đốt đèn, quá tối." Bùi Nguyên nói chậm rãi: "Ta đến ngủ, đốt đèn chi." Tay Bảo Ninh run một cái, kinh ngạc ngẩng đầu: "Ngươi tới làm gì?" Bùi Nguyên thuở nhỏ tập võ, tai thính mắt tinh, trong đêm tối cũng có thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng. Bảo Ninh không được, nàng không nhìn thấy mặt của Bùi Nguyên, chỉ thấy một cái bóng đen sì, nàng hoảng hốt, cọ mông về sau một chút, dùng chăn mền đắp lên, lại hỏi một lượt: "Ngươi tới làm gì?" "Học thói xấu rồi." Bùi Nguyên đưa tay gãi gãi cằm của nàng: "Trước kia nàng cũng không nói như vậy, rất cung kính, rất có lễ tiết, lúc gọi ta thì dùng từ người." Bảo Ninh cắn cắn môi, thuận hắn nói: "Tứ Hoàng tử, người tới làm cái gì?" Trong đầu nàng rất loạn, nên muốn hắn đi nhanh một chút. Trong đêm tối không có cảm giác an toàn nhất, Bùi Nguyên ở trước mặt nàng giống như ngọn núi, chóp mũi đều là mùi hương của hắn, mát lạnh hòa với mùi rượu nhàn nhạt cũng là mùi hương thuộc về hắn, khó mà hình dung. Bảo Ninh tức giận nên không nghe nữa. Bùi Nguyên nói: "Không phải nàng muốn về nhà mẹ đẻ sao?"
Bảo Ninh gật gật đầu. "Bùi Dương nói hắn muốn đưa nàng đi." Bùi Nguyên cười cười: "Nàng thật là có năng lực, ngay cả tiểu tử kia cũng lôi kéo được." Bảo Ninh ngạc nhiên, nàng cảm thấy Bùi Dương rất dễ hòa hợp nha. Bùi Nguyên nhìn ra nghi ngờ của nàng, chậm chậm giải thích: "Tiểu tử kia giống con chó, thích đánh dấu lãnh địa, trong lòng hắn, hoặc là kẻ thù, hoặc là người thân. Nàng cũng rất lợi hại, vừa gặp đã nhận được sự tán thưởng của hắn, lúc đầu khi ta lấy lòng hắn tốn không ít tâm tư. Nàng chưa từng thấy dáng vẻ nổi điên của hắn, ách. . ." Bảo Ninh âm thầm nghĩ ở trong lòng, hai huynh đệ thật giống nhau, đều rất giống chó, còn hay nổi điên, Bùi Nguyên nói người khác mà không ngại sao, lúc trước hắn đối với nàng như thế nào, chỉ chớp mắt mà đã quên rồi? "Nàng bĩu môi làm gì, cho là ta không nhìn thấy?" Bùi Nguyên nói được nửa câu, nhìn thấy biểu cảm của Bảo Ninh, bất mãn miết khóe môi của nàng, sờ đến lúm đồng tiền nhỏ, hắn nổi ý xấu, mạnh mẽ dày vò. Bảo Ninh kêu sợ hãi, kém chút cắn trúng ngón tay của Bùi Nguyên. "Tuổi chó sao?" Bùi Nguyên tê một tiếng, trốn về sau: "Nhỏ giọng một chút, Bùi Dương đang ngủ trong phòng kia, nàng vừa rống vừa la, làm cho người ta hiểu lầm." Bảo Ninh giật nảy mình, tranh thủ thời gian che miệng lại, nhỏ giọng hỏi: "Ngũ Hoàng Tử sao còn chưa đi? Trong cung sẽ không cho người tới tìm chứ." "Hắn đi rồi, nàng biết đánh xe không. Lén chạy đi, không ai biết, không có việc gì." Bùi Nguyên dùng hai câu nói giải đáp nghi vấn của nàng, đứng lên cầm quải trượng. Hắn hình như có chút rã rời, vuốt vuốt thái dương nói: "Được, không đùa nàng nữa, chỉ đến thông báo một tiếng, ngày mai ta cùng nàng trở về. Nàng dậy sớm một chút, trang điểm xinh đẹp chút, tránh người nói ta ngược đãi nàng." Bảo Ninh chợt cảm thấy kinh ngạc và vui mừng. Hôm qua lúc nói chuyện với hắn, hắn còn không muốn, sao mới chớp mắt đã đổi tính. "Ngày lại mặt, ta không đi cùng nàng, nàng cũng không thể về, là ta thiếu nàng." Bùi Nguyên thò người ra, xoa nhẹ tóc nàng: " Ngày mai bổ sung."