Chương 23: TỪ NGHIỄM
Cửa bị đẩy ra, Phùng Tường đứng ở cửa ra vào, híp mắt đi đến nhìn.
Hắn già nên mắt hơi mờ, chỉ nhìn thấy Từ Nghiễm khôi ngô, không thấy rõ biểu cảm hung ác của hắn, nên "ừm" một tiếng, nói: "Vĩnh Gia, gọi ngươi nửa ngày cũng không đáp lại, là có khách sao."
Phùng Vĩnh Gia ừm ờ đáp lại, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Từ Nghiễm, sợ hắn nói ra gì trước mặt phụ thân, sốt ruột muốn đuổi Phùng Tường đi: "Cha, có chuyện gì không thể ngày mai được sao, con cũng đang có khách quý."
"Khách của ta càng quý." Phùng Tường nói: " Vĩnh Gia, đó là ân nhân nhà ta, người ta phải về, đi đứng không tiện, ngươi đi tiễn họ."
Phùng Vĩnh Gia có một chút không kiên nhẫn, đè ép cuống họng nói: "Nhà ta nhiều hạ nhân như vậy, để bọn hắn đi tiễn, con còn bận."
"Con cái bất hiếu!" Phùng Tường mắng hắn, nhưng cuối cùng vẫn là viên ngọc hắn nâng trong lòng bàn tày, hắn không nỡ, dịu dàng nói: "Bây giờ con không cần lo áo cơm toàn bộ nhờ vị quý nhân kia, đừng vô lễ, ngươi nhanh đi đi."
Nói xong, hắn chắp tay hành lễ với Từ Nghiễm,: "Vị khách nhân này, chiêu đãi không chu đáo, mong rằng người thứ lỗi."
Từ Nghiễm cười nhạo một tiếng, quay đầu nói với Phùng Vĩnh Gia: "Lão cha ngươi là người tốt bụng, sao lại nuôi được một tên bại gia như ngươi."
Phùng Vĩnh Gia cúi đầu. Phùng Tường nghe rõ câu nói kia, nhưng không hiểu, con của hắn sao lại thành tên bại gia rồi?
Hắn mở miệng, vừa định hỏi, Phùng Vĩnh Gia chợt đứng lên, kéo ông lão ra ngoài: "Cha, chờ con nói xong hai ba câu, con lập tức đi tiễn họ."
Phùng Tường ra ngoài, Phùng Vĩnh Gia phịch một tiếng đóng cửa lại, chờ đối mặt với Từ Nghiễm lại thay đổi biểu cảm, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, khẩn cầu nói: "Đại nhân, người cho ta chậm hai ngày, năm ngày, nhiều nhất năm ngày, ta nhất định gom đủ tiền cho người."
Từ Nghiễm lùi ra sau dựa vào ghế, bẻ cong chiếc roi trong tay, nhíu mày nói: "Được thôi."
Hắn đứng thẳng lên, gần sát vào mặt của Phùng Vĩnh Gia, ghé vào lỗ tai hắn: "Gom không đủ, ta cắt mấy ngón tay của ngươi ngâm rượu bán lấy tiền."
Sắc mặt Phùng Vĩnh Gia thoáng chốc trắng bệch, run chân đến suýt nữa té xuống.
Từ Nghiễm xách cổ áo túm hắn đi tới: "Đi thôi, mang ta đi nhìn vị ân nhân của cha ngươi rốt cuộc có dáng dấp ra sao."
...
Bảo Ninh cùng Bùi Nguyên ngồi trên xe, cửa xe mở ra, có thể trông thấy cảnh tượng bên ngoài.
Kéo xe chính là con ngựa cái màu nâu, Tái Phong đứng cách con ngựa cái đó hai bước, không kiên nhẫn vẫy đuôi, ngựa cái đứng bên đó muốn làm thân, Tái Phong liếc nó một cái, cộc cộc cộc bỏ đi.
Đôi mắt con ngựa cái lưu luyến ở trên người nó, bộ dáng có chút thất vọng.
Bảo Ninh nghĩ thầm, chủ nhân như thế nào thì sẽ thuần phục ra con ngựa như thế đấy, đều là tính xấu vừa kiêu ngạo lại đơn độc.
Nàng chợt nhớ tới những lời Phùng Tường nói, chuồng ngựa này là giúp Bùi Nguyên trông nom, Bảo Ninh tò mò nên tiến tới hỏi hắn: "Ông lão tên là Phùng Tường là bằng hữu cũ của điện hạ sao?"
Bùi Nguyên cúi đầu nhìn móng tay mình: "Xem như thế đi."
Hắn dừng một chút: "Phùng Tường là mã phu của ta."
Bảo Ninh kinh ngạc: "Chuồng ngựa kia..."
"Ta tặng cho ông lão." Bùi Nguyên vẫn cúi đầu như cũ, Bảo Ninh không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt: "Lúc phủ đệ của ta bị tịch thu, hắn giúp ta bảo vệ được một vật rất quan trọng, còn vì vậy mà bị thương. Ta không có gì khác có thể cho ông ấy, ông ấy thích ngựa, nên cho ông ấy chuồng ngựa này, hi vọng ông ấy có thể bình an lúc tuổi già."
Là thứ quan trọng gì? Có lẽ là rất bí mật, Bùi Nguyên không nói, Bảo Ninh cũng không có hỏi, chỉ cười nói: "Không nghĩ tới điện hạ vẫn rất trọng tình nghĩa."
Bùi Nguyên cong ngón tay đặt dưới môi, thổi thổi: "Chuyện nàng không nghĩ tới còn nhiều lắm."
Hắn nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nói: "Thanh danh của ta có phải không tốt không, nàng gả tới có sợ không?"
"Người còn biết danh tiếng của người rất xấu." Bảo Ninh cười khanh khách, bưng mặt nhìn hắn, chân thành nói: "Có chút sợ nha, nhưng hình như cũng không quá sợ. Khi đó ta nghĩ, người nhiều lắm là mắng ta hai câu, cũng không làm ta bị thương được, cho nên không sợ. Còn chuyện trước kia của người, thì đó là trước kia, tựa như lật sách, hết một tờ này là sang tờ khác, ta không so đo, chúng ta nhìn về phía trước."
Bùi Nguyên hơi nâng cằm lên, rủ mắt nhìn nàng: "Nàng không để bụng sao."
Bảo Ninh không vui vì hắn tùy tiện mắng người.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên dùng tay xoa nhẹ cổ của nàng một cái, nói thật nhỏ: "Rất tốt, cô nương ngốc cũng biết đau lòng người khác."
Hơi thở của hắn phun trên mặt Bảo Ninh, Bảo Ninh hô hấp như chậm một nhịp, đầu óc choáng váng, không nghe rõ hắn nói gì.
Bảo Ninh khó chịu uốn uốn eo, cách Bùi Nguyên xa một chút, kéo móng vuốt của hắn xuống.
Nàng trông thấy móng tay của Bùi Nguyên, có lẽ nam nhân không biết cắt, nên không quá dễ nhìn, hơn nữa cũng dài quá rồi.
Bảo Ninh nóng lòng thoát khỏi không khí mập mờ lại có chút lúng túng này, nhìn Bùi Nguyên nói: "Về nhà ta cắt giúp người."
Bùi Nguyên nói tiếp: "Móng chân cũng dài rồi."
Khuôn mặt Bảo Ninh kìm nén đến đỏ đỏ, thật lâu nói một câu: "Có chút quá đáng."
Bùi Nguyên cười lên.
Bọn hắn tán gẫu, Phùng Vĩnh Gia đã tới, bên cạnh là Từ Nghiễm.
Phùng Tường cũng chưa nói chuyện đó với Phùng Vĩnh Gia, nói chung thân phận Bùi Nguyên có chút đặc biệt, hắn là Hoàng tử, nhưng từng vướng phải tội trạng, Phùng Tường biết tâm tính nhi tử của mình có chút ngây thơ, không nhắc đến Bùi Nguyên quá nhiều, chỉ nói đó là ân nhân.
Phùng Tường dạy bảo Phùng Vĩnh Gia cần kiệm mộc mạc, làm nhiều, ít nhiều chuyện, nhưng Phùng Vĩnh Gia có lẽ cũng không nghe lọt tai bao nhiêu, mặc một thân y phục tơ tằm đứng bên người Phùng Tường, giống như là thiếu gia nhà giàu cùng lão bộc.
Phùng Tường gõ gõ cửa sổ xe nói: "Đại nhân, tự người dắt con ngựa kia về cũng khó khăn, để cho nhi tử ta cưỡi nó đưa người trở về đi."
Bùi Nguyên chọc vào mu bàn tay Bảo Ninh một cái: "Ngựa của nàng, đồng ý hay không là do nàng quyết định."
Bảo Ninh hơi kinh ngạc, Bùi Nguyên nói đưa Tái Phong cho nàng, nàng vốn cũng không có quá để ý, bây giờ Bùi Nguyên nói như vậy khiến đáy lòng của Bảo Ninh cảm thấy hơi khác thường.
Tính tình Bùi Nguyên không tốt, đôi khi tính khí như thổ phỉ, nhưng là người rất giữ chữ tín.
Bảo Ninh cười lên: "Nghe Tường thúc."
Phùng Tường cũng thật sự vui vẻ, trở lại ngoắc ngoắc Phùng Vĩnh Gia: "Vĩnh Gia, đi, lên đường đi."
Phùng Vĩnh Gia lên tiếng, nhỏ giọng tạm biệt Từ Nghiễm: "Đại nhân, vậy ta đi trước."
Từ Nghiễm ôm đao đứng đấy, sau lưng còn có ba người hầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."
Lúc này Phùng Vĩnh Gia mới yên tâm, đi về phía Tái Phong. Trong lòng của hắn có chút sợ hãi, con ngựa này cực kỳ ngang tàng, không chịu ai quản nó, hắn sợ không khống chế được sẽ xấu mặt.
Quả thật, tay hắn vừa đụng tới dây cương, Tái Phong liền nổi nóng, cất vó muốn đá hắn, Phùng Vĩnh Gia vội vã trốn về sau, Từ Nghiễm trông thấy, cười ha ha.
Bùi Nguyên nghe được bên ngoài động tĩnh, ngón tay đẩy rèm ra, trầm giọng nói: "Tái Phong, nghe lời."
Từ Nghiễm nghe tiếng nhìn qua. Hắn ta vốn tùy ý thoáng nhìn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Bảo Ninh bên cửa sổ, cảm thấy bỗng nhiên trầm xuống.
Hắn nhận ra Bảo Ninh, sợ nhìn sai, mắt nhắm lại rồi đi về trước một bước, muốn nhìn cẩn thận hơn.
Bảo Ninh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, quay mặt nhìn sang nhưng bên ngoài trời đã rất tối sầm, nàng nhìn không rõ khuôn mặt của Từ Nghiễm, nên cũng không để ý nữa, quay đầu chỗ khác. Bùi Nguyên buông rèm xuống.
Tái Phong nghe lời hắn, quả thật an phận, Phùng Vĩnh Gia nơm nớp lo sợ mà nhảy ngồi lên ngựa, xa phu "giá" một tiếng, xe ngựa chậm rãi đi, Phùng Vĩnh Gia cũng điều khiển ngựa đi theo.
Từ Nghiễm nhìn chằm chằm bóng xe ngựa, ánh mắt như kiếm, giống như muốn nhìn thủng cỗ xe ngựa.
Người bên cạnh hỏi hắn: "Đại nhân, người nhìn cái gì vậy?"
Từ Nghiễm cười lạnh nói: "Đang nhìn mỹ nhân trong nhà kẻ thù."
Lần trước theo Hoàng Cát đi tìm Bùi Nguyên, hắn ta cảm thấy vô cùng mất mặt, vẫn luôn ghi hận trong lòng, đang suy nghĩ khi nào cứu vớt lại sĩ diện của mình, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.
Bây giờ, cơ hội tự nhiên đưa tới cửa.
Hắn phất phất tay, nói: "Đi!"
Lúc Bảo Ninh về đến nhà cũng đã qua giờ dậu, trời đầy sao.