Đợi đến lúc có thời gian vén màn lên thì ngọn nến trên bàn đã cháy hơn phân nửa, trong phòng ấm áp, tràn ngập hương vị làm cho người mơ màng.
Bùi Nguyên nói khàn khàn, cười hỏi: "Hương vị được không?"
Bảo Ninh hung hăng đẩy hắn ra, che miệng đi chân trần nhảy xuống giường, nôn thứ trong miệng vào trong ống nhổ, ngượng ngùng quay đầu: "Lần sau đừng có bắn vào trong miệng ta!"
"Là ta sai rồi." Bùi Nguyên ngồi xuống, thân thể không chê vào đâu được, không biết xấu hổ, hai tay dựa vào mép giường trầm thấp cười nói: "Nhất thời nhịn không được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên người hắn có mồ hôi, khiến trên cơ bắp hắn bóng loáng, nhìn vô cùng mạnh mẽ, không mặc áo cũng được, nhưng phía dưới cũng không mặc gì! Bảo Ninh không khỏi nhớ tới chuyện mới vừa rồi kia, nên nàng không còn dám nhìn hắn, nôn sạch sẽ thứ trong miệng ra, cảm thấy vẫn còn mùi lạ, đến bên cạnh bàn lấy nước trà súc miệng.
"Không mang giày, sau này dễ bị bệnh thì sao?" Bùi Nguyên đứng lên đi đến bên cạnh nàng, đẩy nàng về giường: "Ngồi đi, ta chuẩn bị cho nàng."
Bảo Ninh che mắt: "Chàng có thể mặc quần vào không!"
Bùi Nguyên vui vẻ, từ từ châm nửa chén nước trà, bưng đến bên miệng Bảo Ninh, trêu chọc hỏi: "Ngậm cũng đã ngậm rồi, còn sợ nhìn?"
Bảo Ninh xấu hổ giận dữ, cũng không biết làm sao phản bác hắn, nên mặt kệ không để ý tới hắn, sau đó rót trà vào trong miệng. Bùi Nguyên lại ống nhổ đến, để nàng súc miệng, nhìn nàng súc miệng nhiều lần vì kinh tởm, hắn ngồi xổm trên mặt đất cười.
Bảo Ninh dùng chân đá bả vai hắn: "Chàng cười cái gì?"
"Bảo nhi, đây chính là đồ tốt." Bùi Nguyên dùng mu bàn tay lay đi nước đọng trên miệng nàng: "Chúng ta thương lượng một chút, lần sau đừng nôn, thật lãng phí."
"Ta không muốn! Không muốn giúp chàng nữa!" Bảo Ninh kéo chăn bọc chặt lấy mình, cảnh giác nhìn Bùi Nguyên: "Lần này là ta bị chàng lừa, chàng đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Sợi tóc nàng tản ra, gương mặt còn có đỏ ửng, Bùi Nguyên nhìn miệng nhỏ của nàng lúc mở lúc đóng, lại nhớ đến hương vị tuyệt vời lúc đó. Nàng không lưu loát lại đáng yêu, động tác vụng về, ánh mắt e lệ, nhưng sự e lệ nàng càng có thể khiến hắn bốc hỏa dục.
"Tiểu bạch nhãn lang." Ánh mắt Bùi Nguyên tối dần: "Ta không khiến nàng dễ chịu sao?"
Hắn cố ý dùng ngón tay vừa rồi làm chuyện xấu chỉ vào má của nàng: "Ta cũng muốn hầu hạ nàng như vậy, nhưng nàng thẹn thùng không chịu, thật lãng phí cái lưỡi này của ta. Rượu ngon mà ai không thích. Ta muốn nàng đưa thì nàng keo kiệt. Ta hào phóng tặng cho nàng thì nàng lại không uống. Không phải Bạch Nhãn Lang thì là cái gì?"
Bảo Ninh hét lên một tiếng, cầm gối mềm nện hắn: "Sao chàng còn nói!"
Bùi Nguyên cầm mu bàn tay của nàng đặt ở dưới môi hôn, cười to lên.
Sự âm u buồn bực của hắn biến thành mây khói, lại nhìn Bảo Ninh, cứ nhìn nàng lại càng thích hơn, hận không thể nuốt nàng vào trong bụng, như hình với bóng mới cảm thấy tốt.
Đám người Bùi Tiêu hắn vốn không sợ, nhưng nếu liên quan đến Bảo Ninh, hắn lại không khống chế nổi mà suy nghĩ nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Nguyên cảm thấy, mình khẳng định là có chút bệnh, hắn không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như Bảo Ninh có thể vĩnh viễn ở trong gian phòng này, không đi đâu hết, thật là tốt biết bao nhiêu. Hắn sẽ dùng những thứ quý giá trên đời này chế tạo ra một dây xích, khóa vào mắt cá chân mảnh mai của nàng, thắt ở đầu giường. Hắn sẽ mang tất cả những thứ nàng thích về cho nàng, che chở cho nàng, yêu thương nàng, chỉ cần nàng không gặp bất kỳ người nào, không làm bất cứ chuyện gì, giống như con chim trong lồng, trong mắt trong lòng đều chỉ có hắn.
Nếu như hắn yêu thích Bảo Ninh ít hơn một chút, Bùi Nguyên nghĩ, có lẽ hắn sẽ thật sự làm như vậy.
Nhưng bây giờ không được, Bùi Nguyên càng hi vọng Bảo Ninh có thể thỏa mãn hơn là hắn thỏa mãn. Trói buộc và khống chế là tính bẩm sinh của hắn, nhưng nếu vì Bảo Ninh, hắn đồng ý học cách từ từ buông tay.
Chỉ là hắn không biết, Bảo Ninh yêu hắn mấy phần. Sự quan tâm và để ý là bởi vì hắn là trượng phu của nàng, hay là vẻn vẹn bởi vì hắn là Bùi Nguyên?
...
"Sao chàng không nói chuyện?" Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên nửa ngày, hắn ngồi xổm trên mặt đất, mà còn đang cười, ánh mắt như rơi vào hư không.
Bảo Ninh lo lắng kéo hắn lên, xem xét đầu gối của hắn: "Là gập lại quá lâu, đau sao?"
"Chàng nằm đây, ta bóp cho chàng." Bảo Ninh vỗ vỗ vị trí bên người, nhíu mi tâm: "Đau lắm sao, nếu không ta lấy chút nước nóng đến thoa cho chàng một chút."
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, hắn nhìn vào mắt Bảo Ninh, cảm giác được thiện ý của nàng, đáy lòng mềm nhũn. Hắn lại nghĩ, Bảo Ninh lại ở bên cạnh hắn là vì cái gì, vấn đề này có lẽ cũng không quan trọng đến như vậy, dù sao nàng chỉ cần ở lại là được. Cả đời này đã định hai người ở bên nhau không thể tách rời. Từ cái ngày nàng lựa chọn ở lại thì kết cục này không thể sửa đổi.
"Không đau, không vội." Bùi Nguyên giữ chặt Bảo Ninh, không cho nàng động.
Bùi Nguyên liếm liếm môi, mập mờ hỏi nàng: "Còn muốn ăn kẹo sao? Viên kẹo dài dài."
Ngay từ đầu Bảo Ninh không có kịp phản ứng, đối diện với ánh mắt ranh mãnh của Bùi Nguyên, nàng giật mình trong lòng: "Từ bỏ!"
Bùi Nguyên nói: "Vậy đổi lại ta ăn kẹo đậu màu hồng của nàng."
Bảo Ninh không kịp chạy trốn, đã bị Bùi Nguyên đặt lên trên gối, hắn đè lên nhẹ giọng nói: "Ninh Ninh, nàng đừng trốn ta, nàng sáp lại gần chút thì ta mới dễ chịu."
...
Chờ hắn tận hứng thì đã là buổi tối hôm sau. Trong vòng một ngày, ăn hai bữa cơm canh đều ở trên giường, Lưu ma ma đưa đến cửa phòng, Bùi Nguyên mở cửa lấy vào.
Một nửa ngày thì Bảo Ninh đều là ngủ, nàng cũng không biết tại sao Bùi Nguyên nhiều chiêu như vậy, ôm nàng không chịu buông tay, lăn qua lăn lại rất đáng ghét. Sau đó nàng không muốn động đậy nữa, tự Bùi Nguyên cũng nghịch vui vẻ, liếm rồi đến gặm, coi nàng thành một miếng thịt mỡ. Ăn một hồi, ngủ một hồi, tỉnh lại tiếp tục ăn. Lăn qua lộn lại, một ngày trôi qua rất nhanh.
Bảo Ninh nghĩ, nàng cũng không dám nhận đồ của người khác nữa, người khác cũng không bao giờ đưa đồ cho nàng. Bùi Nguyên tức giận, nàng thực sự chịu không nổi.
Ngủ ban ngày, trời tối thì rất tỉnh tảo, bụng đói kêu vang, Bảo Ninh mặc y phục đến phòng bếp nấu chè trôi nước.
Bùi Nguyên ở bên cạnh nhóm lửa.
Bảo Ninh hỏi: "Bây giờ là giờ gì rồi?"
Bùi Nguyên nhìn mặt trăng: "Chắc giờ tuất."
"Không tính quá muộn." Bảo Ninh để Bùi Nguyên trông nồi, đừng để hạt trôi nước dính vào nhau, còn mình thì đi cắt món ăn kèm: "Muốn xới một bát cho Viên Tử hay không? Có lẽ nó còn chưa ngủ."
"Bình thường hắn đã đi ngủ từ sớm." Bùi Nguyên cầm cây củi trong tay: "Tiểu hài tử đừng ăn những món như thế này vào ban đêm, ăn không tiêu sẽ quấy ồn ào."
Bảo Ninh cười nhìn Bùi Nguyên một chút: "Nghe giọng của chàng vẫn thật quan tâm đứa nhỏ?"
"Quan tâm cái rắm." Bùi Nguyên lạnh lùng nói một tiếng, nhét củi vào trong lò: "Lão tử cũng không giúp kẻ thù nuôi nhi tử."
Bảo Ninh nghĩ thầm, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi.
Chè trôi nước đã được nấu xong, múc ra một chén nhỏ, mềm trắng trắng mập, ăn chung với món ăn kèm, vô cùng ngon. Lười bưng đến trong phòng nên ngôi luôn trong phòng bếp ăn. Ngọn nến cháy lên thu hút muỗi, đuổi cũng không đi, Bùi Nguyên dứt khoát dập tắt, hai người ngồi ở cửa ra vào, mượn ánh trăng sáng tỏ ăn cơm.
Buổi chiều tĩnh mịch, ánh sao cũng rất sáng, Bảo Ninh không đành lòng quấy rầy sự yên tĩnh này, nói chuyện với Bùi Nguyên cũng nhỏ giọng.
Trong hoàn cảnh như vậy, âm thanh cửa phòng bị đẩy ra kêu két két cực kì chói tai.
Bảo Ninh nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy Viên Tử cẩn thận từng li từng tí từ phòng bên cạnh chạy ra ngoài, nhẹ nhàng kéo cửa lại. Đầu tiên hắn chạy đến cửa chính phòng nhìn một chút, thấy bên trong đèn tắt, thả lỏng trong lòng, vui vẻ chạy đến dưới gốc cây liễu ở ngoài sân, ngẩng đầu, trong miệng phát ra những âm thanh thủ thỉ kỳ lạ.
"Viên Tử thế nào?" Bảo Ninh kinh ngạc nhìn về phía Bùi Nguyên: "Viên Tử có chứng mộng du khi ngủ?"
Nàng buông chén xuống: "Ta đi qua nhìn một chút."
"Đợi lát nữa." Bùi Nguyên ngăn hắn lại, thấp giọng nói: "Lại quan sát chút, đứa nhỏ này vẫn rất kỳ lạ, nhìn hắn lần này muốn làm gì."
Viên Tử duy trì tư thế ngửa đầu gần một khắc đồng hồ, lải nhải trong miệng: "Sao còn chưa tới? Là mình đến sớm sao?"
Bùi Nguyên mang theo Bảo Ninh lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau hắn, sau khi nhìn chằm chằm Viên Tử, mở miệng hỏi: "Ai sắp đến?"
"A!" Viên Tử kinh hoảng nhảy dựng lên.
Đợi thấy rõ người trước mặt, Viên Tử sợ vỗ ngực một cái, chưa tỉnh hồn: "Dì, người đến cũng không có tiếng động."
"Viên Tử đang chờ ai?" Bảo Ninh tiến lên sờ sờ đầu của hắn, cũng nhìn lên trên cây. Lá cây xanh um tươi tốt, chỉ có ve kêu, làm gì thấy bóng người?
Viên Tử do dự: "Con không biết đang chờ ai. Dì, dì cũng không cho con nói."
"Ngươi thật sự không nói sao?" Bùi Nguyên uy hiếp chụp lấy cổ hắn, thấp giọng đe dọa: "Cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như ngươi còn ấp a ấp úng, ta sẽ xem ngươi là đứa nhỏ xấu. Rắc một tiếng, cổ của ngươi sẽ gãy."
Viên Tử không sợ hãi. Hơn nữa đứa nhỏ này tin tưởng Bùi Nguyên, hắn cảm thấy Bùi Nguyên sẽ không hại hắn, hơn nữa Viên Tử lo lắng người kia tìm không thấy hắn, hắn nóng lòng xin Bùi Nguyên giúp đỡ.
Viên Tử nắm nắm nắm tay nhỏ, nhìn Bùi Nguyên nói: "Lúc con còn ở nhà, cứ đến cuối tháng, chờ dưới cây trong viện vào ban đêm thì trên cây sẽ có bánh kẹo rơi xuống!"
Bùi Nguyên cùng Bảo Ninh liếc nhau, không thể tin hỏi: "Con nằm mơ sao?"
"Không phải! Thật sự sẽ rơi! Chỉ có cuối tháng, vào ban đêm, lúc không có người sẽ có bánh kẹo rơi xuống!" Viên Tử ngửa đầu nhìn cây: "Có một lần con nhìn thấy bóng người trên cây, hình như là dì, rất gầy rất gầy, mang theo mạng che mặt màu đen, là dì ấy cho con bánh kẹo."
Bảo Ninh cảm thấy Viên Tử thực sự quá... nàng không dám tin, hoài nghi Viên Tử là chưa tỉnh ngủ, đang nói năng lộn xộn. Lúc tiểu hài tử chưa tỉnh ngủ sẽ nói mê sảng.
"Lần này con đổi nhà mới, con sợ dì ấy tìm không thấy con, cho nên đến chờ sớm chút." Viên Tử thất vọng nói: "Có phải con lại lạc mất dì ấy rồi không?"
Bảo Ninh thở dài: "Viên Tử, trở về ngủ đi."
Viên Tử hỏi: "Dì, người không tin con sao?"
"Như vậy đi, ngươi trở về ngủ, ta thay ngươi trông coi." Bùi Nguyên lừa hắn: "Nếu như trên cây thật sự có người ném kẹo xuống, ta nhặt báo cho ngươi biết."
Viên Tử nói: "Không thể để cho người khác nhìn thấy, dì kia nói phải giấu người khác."
Bùi Nguyên gật gật đầu: "Ta đã biết, ta kêu A Hoàng cùng Cát Tường đến trông coi, ngươi yên tâm đi ngủ đi."
Viên Tử tin rồi. Đứa nhỏ được Bảo Ninh dẫn đến trong phòng, sau khi nằm xuống còn lôi kéo tay Bảo Ninh: "Dì, người nhất định phải chờ dì ném kẹo kia nha, phải đánh thức Viên tử!"
Bảo Ninh đồng ý với hắn, Viên Tử nhanh chóng ngủ đi, Bảo Ninh lại ở bên cạnh đứa nhỏ một hồi, thấy đứa nhỏ hô hấp đều đặn, không phải vờ ngủ, mới yên lòng ra ngoài.
Ngụy Mông không biết tới lúc nào, đang đứng ở cửa phòng nói chuyện với Bùi Nguyên.
"Tiểu tướng quân, tai mắt cài vào Sùng Viễn Hầu phủ vừa về chuyển lời, nói lần này thế tử phi và thế tử cãi nhau rất kinh khủng, khóc một trận với Hầu phu nhân, sáng nay khởi hành đến Lật Hồ giải sầu. Bây giờ Thế tử phi đang ở điền trang Giả gia, cách chúng ta hơn mười dặm đường."
Bùi Nguyên hỏi: "Giả Linh cũng tới sao?"
"Làm sao có thể." Ngụy Mông khoát tay: "Giả Linh mỗi ngày đều đến Thanh La Phường nhìn ngoại thất bụng lớn của hắn, làm gì có thời gian rảnh quản thế tử phi."
Bọn hắn giống như đang bàn chuyện quan trọng. Bảo Ninh đứng tại chỗ, đắn đo có nên đi qua hay không. Bùi Nguyên vẫy vẫy tay với nàng.
Ngụy Mông biết Bùi Nguyên và Bảo Ninh đã có biết về chuyện này nên rất vui vẻ, lại nhắc lại tin tức Quý Hướng Chân tới với Bảo Ninh: "Tiểu phu nhân, lần này cần phải nhờ vào người!"
Bảo Ninh hỏi: "Ta nên làm cái gì? Trực tiếp đi đến điền trang của đại tỷ đưa thiếp thăm hỏi sao?"
"Như thế quá lộ liễu, khẳng định không được." Bùi Nguyên lắc đầu: "Không thể đi thăm nàng ta, khẳng định Giả Linh sẽ phái người trông nàng ta. Giả Linh đa nghi, nếu nàng đến nhà, hắn chắc chắn hoài nghi nàng có ý đồ, sẽ còn hoài nghi nàng đang tra hắn. Phải để tự thế tử phi tới tìm chúng ta."
Việc này có chút khó làm. Ba người im lặng một hồi, Bảo Ninh chợt nảy ra một ý nghĩ: "Như Ý Lâu! Đại tỷ chờ mong một đứa bé như vậy, Như Ý Lâu là cửa hàng dành cho đứa nhỏ, mấy ngày nữa sẽ khai trương, tung tin tức này ra ngoài, nói không chừng đại tỷ sẽ đến."
Bùi Nguyên mắt như sáng lên, cũng cảm thấy đó là ý kiến hay, nhưng hơi chút chần chờ: "Nàng ta có thể sợ xúc cảnh sinh tình hay không, càng không tới?"
"Vậy..." Bảo Ninh suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nói: "Nghe nói khuê nữ nhà giàu tiền triều chọn rể, sẽ đứng ở trên lầu ném tú cầu xuống, người nhận được tú cầu sẽ được làm rể. Nếu không chúng ta cũng thử một lần? Chọn một phụ nhân toàn phúc ném cầu, người bắt được tú cầu thì tặng cho họ một bộ Quan Âm đã được cao tăng làm phép, còn có thể lây chút phúc của phụ nhân toàn phúc, nhiều con nhiều phúc. Đại tỷ hẳn là sẽ tới! Nếu nàng còn chưa tới, chúng lại nghĩ cách khác."
Ngụy Mông khen: "Chủ ý này thật tuyệt diệu!"
Trong mắt Bùi Nguyên cũng lộ ra tán thưởng, gật đầu nói: "Vậy cứ làm như vậy, nhanh một chút, sau ba ngày sẽ khai trương."
Bảo Ninh cười lên.
Nàng cảm thấy mình được khẳng định, loại cảm giác này rất tốt, còn vui hơn làm đồ ăn ngon được mọi người tán thưởng.
Nói được vài câu, Ngụy Mông muốn đi, trước khi đi thì nhớ tới cái gì đó, cười nói: "Mới vừa nói đến cao tăng, ta liền nghĩ tới một chuyện khá huyền diệu. Hôm qua nói Viên Tử là nhi tử của Bùi Tiêu, ta lại đi tra tra nha đầu thông phòng kia của Bùi Tiêu, muốn nhìn một chút là được sủng ái như thế nào, mới khiến cho nàng ta có thai sinh con. Ngươi đoán ra sao? Nha đầu thông phòng đó đã qua đời vào ngày sinh nhi tử. Khó sinh nên mất, rất là đáng tiếc."
Nghe được hai chữ khó sinh, Bùi Nguyên vô thức nhìn Bảo Ninh một chút mà giật mình.Vẫn chưa được thấy nhưng bây giờ trong mơ hồ hắn đã có mấy phần sợ hãi.
Bảo Ninh không nghĩ đến chiều hướng đó, nàng chuyên chú nhìn Ngụy Mông, gật đầu nói: "Rất đáng tiếc. Nhưng sao lại huyền diệu?"
"Nàng ta là nha đầu động phòng, không có thân phận, không thể an táng chung với trượng phu. Bùi Tiêu chọn mộ phần ở nơi phong thuỷ không tệ cho nàng ta, để cho người ta lặng lẽ mai táng." Ngụy Mông vân vê cằm mình: "Có nghe đồn nói, trộm mộ cảm thấy nha đầu thông phòng này được Bùi Tiêu sủng ái, khẳng định chôn cùng rất nhiều châu báu vàng bạc nên đi đào mộ. Nhưng sau khi đào xong thì bên trong cũng không có người, cũng không có thi cốt, nha đồng thông phòng đó dường chạy mất rồi."